Tình Yêu Nơi Đâu

Chương 24



Người cảnh vệ ôm súng sau khi kiểm tra danh tính của cô xong, mở cánh cửa nhỏ bên cạnh ra. Sau buổi trưa của ngày vào thăm theo quy định trong trại giam, phòng tiếp đón cũng bớt ồn ào đi nhiều, sân tuyết bên trong đầy vết bùn đất bị giẫm đạp.

Khánh Đệ đã từng rất nhiều lần tưởng tượng ra tâm trạng của mình lúc này. Lần gặp gỡ đầu tiên vào thời niên thiếu, đối với anh mà nói chẳng qua chỉ giống như một lần ngẩng mặt lên ngăm trăng bắt gặp sao băng rơi, vụt qua trong nháy mắt. Còn đối với cô mà nói, nó lại là một đường quỹ đạo được vẽ trong cuộc đời của mình, khắc cốt ghi tâm. Sau này quen nhau, cũng chỉ là sự quen biết hời hợt qua loa, quen mà không thân. Lúc này, cô như chớp lấy thời cơ, đường đột tới thăm, cô vốn nên do dự, vốn nên chần chừ, vốn nên thấp thỏm, nhưng sự thực lại chẳng giống như mong đợi của mình, cô vô cùng bình tĩnh.

Đúng như lời cô đã khuyên nhủ em gái "Chỉ cần có thể yêu" thì hãy yêu chân thành, yêu nghiêm túc, nghiêm túc hưởng thụ tình yêu đó, cho dù phải rơi nước mắt, cũng không nên phụ sự hào phóng vô tư của tuổi thanh xuân.

Còn Khương Thượng Nghiêu vào lúc này, Khánh Đệ nghĩ một lúc rồi cười, cô có chút mong chờ nhìn thấy biểu hiện của anh.

Phía sau tấm kính lớn của phòng tiếp đón, Khương Thượng Nghiêu nghe thấy đồng chí cảnh vệ dặn dò một câu: "Chỉ có mười lăm phút", lập tức ngẩng đầu lên. Vừa tiễn mẹ xong, bị áp giải về phòng giam chưa được bao lâu, lại được đưa ra, anh thực sự có chút tò mò. Nhớ tới trước kia Hắc Tử gửi thư đến nói năm nay sẽ về, bất giác tinh thần anh có chút phấn chấn.

Nhưng người vào thăm anh lại là Khánh Đệ, khiến anh vô cùng kinh ngạc: "Thẩm Khánh Đệ?".

"Anh Khương…". Khánh Đệ đứng sững ở cửa mất một lúc, đưa tay lên bịt chặt miệng không nói tiếp được nữa. Cô cứ tưởng rằng mình có một trái tim và ý chí kiên cường có thể ứng phó được với tất cả, nhưng khi nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt, bộ dạng sau thời gian cải tạo vất vả không còn giống với anh của trước kia, thì cô lại không sao kìm nén được nhịp tim và nỗi nhớ nhung bỗng dưng dâng trào lên khóe mắt.

Cô nghiêng người tránh ánh mắt anh, chầm chậm kéo ghế lại gần hơn, chỉ trong mấy giây, cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực của mình, khi ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười bình thản.

Cô cầm điện thoại bên cạnh lên: "Anh Khương, đã lâu rồi không gặp".

Sau khi sự kinh ngạc qua đi, Khương Thượng Nghiêu cũng nở một nụ cười bình thản: "Lâu rồi không gặp", anh nói vào ống nghe.

Nụ cười bình thản đó dường như lại khiến Khương Thượng Nghiêu quay trở lại với anh của ngày xưa, Khánh Đệ thất thần mất mấy giây, cứ như lúc này lại nhìn thấy anh gảy xong khúc nhạc kia rồi nghiêng đầu nhìn cô dưới ánh trăng đêm đó.

Trong vài giây thất thần, cả hai người đều chìm trong sự trầm mặc. Khương Thượng Nghiêu là người mở miệng trước hỏi: "Sao lại đến Dã Nam thế này?".

"Em đến thị trấn để xin thực tập, tiện đến thăm cậu." Đột nhiên bị lôi tuột về hiện thực trong lúc đang hồi tưởng lại quá khứ, Khánh Đệ trả lời theo trực giác, trả lời xong lại thấy hối hận, không nên nhắc tới nội dung đã viết trong thư, đành tìm cách chuyển chủ đề: "Em mua rất nhiều thuốc lá và hoa quả, nhưng họ không cho mang vào".

Khương Thượng Nghiêu điềm đạm giải thích: "Quy định là thế mà".

Khánh Đệ thấy anh không truy hỏi chuyện thực tập, khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đấy định cố gắng nói vài câu gì đó không biết nên nói gì. Cô chẳng thể giải thích được cảm giác của mình lúc này, người ở trước mặt cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mặc dù trông vạm vỡ hơn trước kia, dưới cằm cũng đã bắt đầu để râu trông rất ra dáng đàn ông, nhưng nụ cười vẫn ấm áp như trước, chính là người mà cô vẫn ngày đêm nhung nhớ. Nhưng, cô lại cảm nhận được rất rõ ràng rằng, đằng sau ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời kia, có một chút dò xét và đánh giá mà cô không sao nắm bắt được. Khánh Đệ như ngồi trên bàn chông, bàn tay cầm ống nghe khẽ run lên.

"Ở nhà vẫn ổn cả chứ?"

Nghe thấy anh hỏi, cô như cảm thấy người nhẹ hẳn đi tựa hồ cảm giác vừa bước khỏi phòng thi đại học, Khánh Đệ bất giác thở dài: "Đều ổn cả. Mọi người ở nhà anh cũng vẫn khỏe, mấy hôm trước em vừa tới thăm, sức khỏe của bà rất khá, cô cũng vậy. Đúng rồi, hôm nay em đến muộn phải không? Nếu không có khi đã gặp cô ở đây".

Khương Thượng Nghiêu khẽ gật đầu, phòng tiếp đón yên tĩnh trở lại. Bàn tay còn lại của Khánh Đệ thiếu kiên nhẫn gạch ngang gạch dọc lên vải quần bò đang mặc, trầm ngâm hồi lâu, mới hỏi: "Nghe bà nói cuối năm anh được ra rồi phải không?".

Thấy Khương Thượng Nghiêu lại gật đầu mà không nói thêm lời nào, một cảm giác như bị xem thường xen lẫn áp lực tràn tới, khiến không khí như ngưng đọng. Trong lòng Khánh Đệ vừa có cảm giác thất bại vừa thấy chua xót, hoàn cảnh thật sự có thể thay đổi được bản tính của một con người sao? Khương Thượng Nghiêu trước kia mặc dù không nói nhiều, nhưng rất dễ gần. Còn Khương Thượng Nghiêu lúc này, rõ ràng là muốn khép mình lại.

Cảm giác đau đớn kỳ lạ lan tỏa, trái tim Khánh Đệ lúc này đang run rẩy không thể khống chế được, vì thế cô mỉm cười, nhìn sự tiếc nuối ánh lên trong mắt của Khương Thượng Nghiêu.

Vẻ mặt dịu dàng của Khương Thượng Nghiêu đột ngột như cứng lại trước nụ cười của cô, anh nhìn thẳng vào mắt Khánh Đệ qua lớp kính dày, tâm trang trong mắt sâu xa khó dò.

Khi Khánh Đệ có cảm giác như không thể thở được nữa, cuối cùng anh cũng nói: "Sau này đừng viết thư nữa".

... Khánh Đệ vô thức cắn chặt môi, nắm chặt ống nghe trong tay, hít thật sâu.

"Ngay từ lúc nhận được lá thư đầu tiên của em, anh đã đoán được rốt cuộc là ai rồi, những người hiểu rõ về anh về hoàn cảnh gia đình anh không nhiều. Anh cũng nghe mẹ từng nói, trước kia em giúp gia đình anh rất nhiều, đến luật sư Nghiêm cũng là do bạn em giới thiệu mới chịu nhận thụ lý vụ án của anh. Anh đoán là em, chỉ có điều sau khi vào đây không thấy em đến lần nào, vì vậy không dám khẳng định. Về Nhạn Lam..." Sự đau đớn trong mắt anh hiện rõ: "Không cần phải nói dối anh nữa, đến nước này rồi, có chuyện gì mà anh không thể chấp nhận được".

Cảm giác xấu hổ khi bị vạch trần, cộng thêm cảm giác bối rối khi phải đối mặt với anh, hai tai Khánh Đệ nóng bừng lên, mắt không biết nên nhìn đi đâu, môi mấp máy liên tục, cũng không phải giải thích với anh thế nào.

"Anh hiểu ý tốt của em, có lẽ mẹ anh cũng có suy nghĩ như thế. Cảm ơn mọi người." Cho tới tận lúc này, Khương Thượng Nghiêu mới giật chiếc mặt nạ xuống, để lộ vẻ bình tĩnh khiến người ta phải kinh sợ.

Khánh Đệ chăm chú nhìn bàn tay đang siết chặt để trên bàn của anh, vừa lặng lẽ đếm những sợi gân xanh và những vết chai nổi lên trên đó, vừa lẩm bẩm: '"Em xin lỗi".

Anh chán nản cúi đầu xuống, một lúc sau mới cười không thành tiếng, tự nói với mình: "Thực ra anh không thích nghe mọi người nói xin lỗi, điều anh muốn nghe là, em có thể nói một câu anh hiểu lầm rồi, anh đa nghi quá rồi, sự thực không giống như anh nghĩ, Nhạn Lam vẫn... "

Anh bỗng nghẹn ngào, không thể nói tiếp được nữa.

Đây gọi là kiểu tin tưởng gì? Ngay cả sự biệt vô âm tín của Nhạn Lam, cũng không khiến anh nghĩ đến khả năng cô ấy đã thay lòng đổi dạ. Khánh Đệ đưa tay ra sờ vào mặt kính, dường như muốn xuyên qua chướng ngại vật này, muốn xoa cái đầu trọc lốc đang cúi xuống đầy tủi nhục của anh để an ủi. Khi ý thức được hành động của mình, cô vội vàng rụt tay lại.

"Anh Khương, em xin lỗi. Em không cố ý lừa anh. Chỉ có điều Nhạn Lam từng nói, muốn anh được yên tâm." Khánh Đệ sụt sịt, ánh mắt xót xa, cô cố gắng kiềm chế, nói tiếp: "Muốn anh có cái gì đó để hy vọng, để những ngày tháng trong này của anh dễ chịu hơn. Còn cô ấy, mấy năm trước...".

Khương Thượng Nghiêu ngẩng phắt đầu lên, Khánh Đệ giật mình trước ánh mắt hung tợn của anh, nhất thời không dám nói tiếp.

"Nhiếp Nhị phải không?" Giọng anh thâm trầm.

Khánh Đệ gật đầu, nói thêm: "Còn cả anh họ em nữa". Cô đã phải chịu đựng sự giày vò của lương tâm suốt ba năm nay, cô chưa bao giờ dám nghĩ đến có một ngày Khương Thượng Nghiêu sẽ truy hỏi về nguyên nhân cái chết của Nhạn Lam, cô lại có thể bình tĩnh đối mặt như thế. Nhưng vào lúc này đây, sau khi buột miệng nói ra, chỉ cảm thấy có thể đặt gánh nặng trong lòng xuống được rồi. "Em biết nói xin lỗi anh cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng Nhạn Lam cũng là bạn em, em cảm thấy có lỗi với cô ấy...".

Khương Thượng Nghiêu không nói gì, chỉ đặt ống nghe trên tay sang một bên, vùi mặt vào khuỷu tay mình.

Quản giáo giám sát cuộc gặp nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Hết giờ rồi".

Khánh Đệ nhìn Khương Thượng Nghiêu vẫn ngồi im không có bất kỳ phản ứng nào, lại dùng ánh mắt để cầu xin. Đồng chí quản giáo lui vào trong, chỉ vào đồng hồ trên tay, ý giục họ nhanh lên một chút.

"Anh Khương."

Rốt cuộc là thứ tình cảm gì thế này, càng xa xôi lại càng sâu đậm? Khánh Đệ dùng những đầu ngón tay chầm chậm vẽ lên mặt kính, tựa như muốn vỗ về an ủi cánh tay đang khẽ rung lên của anh. Thật đúng là một thứ tình yêu thương tâm, bất lực đứng nhìn người mình yêu đau đớn vì người mà anh ấy yêu.

Cô buồn bã như thế là vì anh hay là vì cô ấy, hay là vì chính bản thân mình. Khánh Đệ thấy hoảng hốt.

"Anh Khương..." Trước lúc rời đi, cô nói: "Nhất định phải giữ gìn sức khỏe".

Anh nghiêm túc gật đầu, nói: "Sau này đừng đến nữa". Bất chấp những giọt nước mắt ầng ậng nơi khóe mắt chực rơi của Khánh Đệ, cuối cùng anh nhìn cô một cái, Khương Thượng Nghiêu quay người đi vào trong cánh cửa sắt. Ánh mắt anh lúc nhìn cô, không có sự bi thương, mà trên cả sự bi thương đó chính là tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng lạnh lẽo tới mức khiến đá quý cũng bị hủy hoại nát vụn.

Khánh Đệ bước ra khỏi cánh cổng lớn của trại giam, hít một hơi thật sâu thứ không khí vừa lạnh lẽo vừa tươi mới, đau khổ không sao kìm nén được quay lại nhìn thêm lần nữa. Lá đã rơi, tuyết đã ngừng, sự ly hợp của con người... Trong mắt cô lúc này, khắp nơi trong thiên hạ này, trong thế giới rộng lớn và đầy thăng trầm này, niềm vui ở đâu, nỗi buồn ở đâu?

Nhưng ngay lập lức, một ý chí mãnh liệt xuất phát từ trong tim trào lên. Đời người, phải nếm trải mọi sự khổ tận thì mới tới hồi cam lai. Trong trái tim cô chẳng vướng bận điều gì, chỉ có duy nhất sự chân thành tuyệt đối. Nếu ngay cả sự chân thành này cũng không còn nữa, thì cô có khác gì những thi thể đã chết kia?

Cuộc đời gập ghềnh của Khánh Đệ cô có xá gì chút tự cảm thương và ai oán đó. Khánh Đệ quay lại nhìn về phía trại giam, anh Khương, em sẽ lại đến thăm anh.

Sau khi sắp xếp xong tất cả, đi dạy được nửa tháng, mọi chuyện đi vào quỹ đạo ổn định, Khánh Đệ lại đến trại giam của Dã Nam.

Song Khương Thượng Nghiêu không muốn gặp cô.

Dù đã biết trước được kết quả này, nhưng cô vẫn không tránh khỏi có chút thất vọng, Khánh Đệ đi ra khỏi cánh cổng nhà tù tự an ủi mình, ai có thể bình thản như không có chuyện gì xảy ra đi gặp em gái của kẻ thù trong lúc trái tim đang ngập tràn căm hận?

Cô đi sang bên kia đường đợi xe, vô tình gặp một người qua đường mà không kịp tránh. Bên ngoài trại giam Dã Gia Sơn là một khoảng đất rộng trống trải, lúc này Khánh Đệ không còn cách nào khác, đành cười và đi tới: "Cô Khương".

Khương Phượng Anh nhìn thấy Khánh Đệ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, gật đầu định hỏi gì đó nhưng cuối cùng kìm lại được.

Khánh Đệ cũng không giải thích, đứng xếp hàng ở bên xe, vờ như quan sát những người đến trại giam thăm người thân, rồi đoán câu chuyện đằng sau đó của họ. Những người ấy mỗi người một vẻ mặt, có người vui nhưng cũng có kẻ buồn, đằng sau mỗi tâm trạng có lẽ đều ẩn giấu câu chuyện riêng của nó.

Cô quan sát người khác, Khương Phượng Anh quan sát cô, hỏi: "Đến thăm Nghiêu Nghiêu à?".

Cô quay đầu lại: "Anh ấy không chịu gặp cháu".

Khương Phượng Anh gật đầu tỏ ý hiểu: "Hôm nay tâm trạng nó không được tốt. Cô hỏi gì nó cũng không nói”. Cô Khương đưa tay lên day day huyệt thái dương, tỏ ra bất lực: "Mấy năm nay nó như trở thành một người hoàn toàn khác, càng ngày càng ít nói, cô nói cả mười phút chưa chắc đã đổi lại được một câu hoàn chỉnh của nó".

Khánh Đệ nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, lẳng lặng suy nghĩ, rồi nói: "Ở những nơi như thế này, cho dù có bao nhiêu tình cảm tâm trạng cũng sẽ bị đè nén giam cầm hết thôi".

Khương Phượng Anh như đồng cảm, nhưng không đáp lại lời nào.

Hai người đứng im đợi xe, một lúc lâu sau Khánh Đệ mới nghe thấy Khương Phượng Anh gọi tên mình rồi do dự nói: "Cô không biết những lời trước kia của mình có khiến cháu bị tổn thương hay không, nếu có thì cô xin lỗi. Khánh Đệ, cô vẫn muốn nói, cháu đừng đến nữa. Chuyện đã qua bất luận ai là người có lỗi, chúng ta cũng không truy xét nữa, sau này sống yên bình hạnh phúc mới là cách tốt nhất".

Đối với những lời của cô Khương, trước đó Khánh Đệ đã có chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng khi thật sự phải nghe, cô vẫn thấy nhói lòng. Cô nghĩ làm người sao lại khó như vậy? Đối mặt với bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống, Ái Đệ mưu cầu sự hoàn hảo, còn cô khắc chế nhẫn nại, cô Khương lại vững chắc như một bức tường thành. Mặc dù cách thức của mỗi người khác nhau, nhưng sự tủi nhục trong đó đều cùng có.

Cô lại nhớ tới ánh mắt Khương Thượng Nghiêu trong lần từ biệt trước, giống như cảm giác đã suy nghĩ thấu đáo và dứt khoát vứt một thứ gì đó. Khánh Đệ buồn bã thở dài, hỏi: "Cô Khương, cô có bao giờ nghĩ rằng, thực ra anh Khương có suy nghĩ khác không?".

Khương Phượng Anh nghe thấy vậy sững lại, mặt biến sắc.

Khánh Đệ cười, giải thích: "Cháu cũng không hiểu nhiều về anh Khương, chỉ là đoán mò thôi, ồ, hình như là xe về Vấn Sơn".

Khương Phượng Anh muốn hỏi cô có ý gì khi nói câu đó, liếc mắt nhìn về phía trước, cố gắng kìm lại. Khi chuẩn bị lên xe, Khương Phượng Anh khom người về phía Khánh Đệ, nói như cầu khẩn: "Khánh Đệ, Nghiêu Nghiêu nó suy nghĩ thế nào là một chuyện. Coi như cô xin cháu, đừng đến làm phiền nó nữa".

Khánh Đệ nhìn Khương Phượng Anh chăm chăm, bình tĩnh nói: "Cô Khương, cháu không thể hứa với cô".

Tới ngày vào thăm định kỳ, Khánh Đệ cố ý buổi trưa mới đến. Cô nghĩ rằng lại một lần nữa bị từ chối phải quay về, không ngờ lại được đưa vào phòng tiếp đón.

Cô không để tâm tới phản ứng của Khương Thượng Nghiêu, vừa vào đã đưa túi quà trên tay cho đồng chí quản giáo rồi mới ngồi xuống: "Đồ mua bên ngoài không cho mang vào, đây là những thứ em mua ở quầy tạp hóa trong trại giam. Đắt thật đấy! Được rồi, cho dù trong lòng anh nghĩ gì, xin hãy nể tình em phải tiêu nhiều tiền như thế, anh hãy nghe em nói hết đã".

Cô dừng lại, thấy vẻ mặt thản nhiên điềm tĩnh của anh vì sự liến thoắng và lạnh lùng của cô mà để lộ ra chút kinh ngạc xen lẫn tò mò, trong lòng Khánh Đệ thoáng vui mừng, tiếp tục duy trì vẻ cứng cỏi trên khuôn mặt, đem hết những lời băn khoăn trăn trở trong lòng ra trút: "Em cảm thấy, anh nợ em một lời xin lỗi".

"... Em không mượn cớ biện minh cho mình, em cũng có thể hiểu được sự phẫn nộ và oán trách của anh, nhưng em cho rằng, anh trút sự phẫn nộ đó lên người em, là không công bằng. Anh Khương, anh không phải là người hẹp hòi, nếu anh vì căm hận trước những hành động của anh họ em mà giận lây sang em, từ chối ý tốt của em, thì em sẽ rất thất vọng."

Khi nói đến thất vọng, Khánh Đệ thực sự cảm nhận được tâm trạng thất bại của mình. Cô biết con người ai cũng sẽ thay đổi, đặc biệt là những người đã từng phải trải qua những chuyện như thế. Cô không thể yêu cầu anh của ngày hôm nay vẫn phải giữ được phẩm chất điềm tĩnh rộng lượng thản nhiên như trước kia, tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng. Lần tới thăm trước, ánh mắt dứt khoát của anh thật sự khiến cô thấy rùng mình.

Giọng cô nhẹ nhàng, như nuối tiếc như hồi tưởng: "Anh là một người tốt biết bao, hát cho em nghe, lắng nghe em kể lể về những mộng tưởng xa vời của mình... Em chẳng muốn chuộc tội giúp ai cả, em đơn thuần chỉ muốn tốt cho anh mà thôi".

Khương Thượng Nghiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt u buồn phủ đầy sương mù của cô, chút dũng khí mà anh cố gắng tích lũy cho mình trước khi quyết định gặp lại cô, giờ đây nghe những lời tâm sự từ tận đáy lòng ấy, đã bị sự buồn bã đau thương khốn khổ nuốt trôi. Lẳng lặng cúi đầu xuống, trái tim trống rỗng của anh như bị thứ gì đó nặng nề đè chặt, một thứ tâm trạng lạ lẫm mà phức tạp đấu tranh trong lồng ngực.

Anh cầm chặt ống nghe trong tay, nói: "Xin lỗi".

Khánh Đệ ngẩng phắt mặt lên, xác nhận độ chân thật trong câu nói ấy. Khuôn mặt bình thản của cô bỗng rạng rỡ hẳn lên nhờ nụ cười trên môi, những ngôi sao lấp lánh trong đôi mắt nhỏ dài.

Khương Thượng Nghiêu nghĩ tới những tháng ngày trước khi anh lên núi, cô đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm người giúp anh. Nghĩ đến việc cô đã ở bên cạnh mẹ, bên cạnh Nhạn Lam, lặng lẽ cổ vũ ý chí đang sắp sụp đổ của họ. Nghĩ đến việc cô đã mời luật sư Nghiêm, mạo hiểm tìm cách đưa Nhạn Lam vào thăm anh một lúc, anh trịnh trọng nói: "Anh xin lỗi".

Khánh Đệ bỏ cánh tay vẫn che miệng đang cười xuống, khẽ giọng nói một cách vui sướng: "Thực ra, em không nhìn nhầm người, đúng không? Cho dù thế nào, anh vẫn là người tốt, vẫn là một người đứng ở giữa cân bằng trước kia".

Khương Thượng Nghiêu cười khổ.

Nụ cười chua xót trên môi Khương Thượng Nghiêu đập vào mắt Khánh Đệ, cô thầm chế nhạo mình quá ấu trĩ! Lòng người không thể tách rời khỏi trò đời, cho dù đó là Khương Thượng Nghiêu.

"Liệu em có thể coi lời xin lỗi của anh là lời chấp nhận sau này anh sẽ không từ chối việc em vào thăm anh nữa chứ? Nếu đã như thế, anh lại không cho em viết thư cho anh nữa, vậy để em vào thăm anh nhé." Khánh Đệ làm như không nhìn thấy nụ cười khổ lại đang xuất hiện trên môi anh, hào hứng nói tiếp: "Em còn chưa kể cho anh nghe ngày đầu tiên đứng lớp của em như thế nào. Khi ở trường, các thầy cô giáo thường giảng về tâm lý của trẻ nhỏ, nhưng để thật sự hiểu được thì phải dựa vào thời gian thực tập này. Bọn trẻ con là những đối tượng ngây thơ trong sáng nhất trên đời, cái cách chúng chạm thẳng vào sự mẫn cảm trong trái tim người lớn, anh không thể tưởng tượng được đâu. Ngày đầu tiên em đứng lớp...".

Từ sau lần đó, Khánh Đệ liên tục đến thăm Khương Thượng Nghiêu, và Khương Thượng Nghiêu cũng chưa từ chối lần nào. Khoảng chừng chín mươi lăm phần trăm thời gian là một mình cô thao thao bất tuyệt, còn thời gian đầu anh chỉ lắng nghe với vẻ nhẫn nại bất lực, dần dần trên khuôn mặt cũng xuất hiện những biểu hiện thích thú.

Ngoài thời gian lên lớp, Khánh Đệ chưa bao giờ cảm thấy cái miệng mình có cơ hội phát huy hết công suất như khi ấy. Trong lòng cô chỉ bị giày vò bởi một suy nghĩ duy nhất, nếu cô cảm nhận thấy sự hận thù được anh che giấu khéo léo, mà cô lại chẳng có cách nào để hóa giải nó, thì tại sao cô không truyền tình yêu thương dành cho anh?

Thế là, cô giống như một người truyền đạo cần mẫn, kể cho anh nghe những niềm vui khi cô được ở cạnh lũ trẻ hằng ngày, những đứa trẻ bất luận giàu nghèo sang hèn, đều mang trong mình một trái tim vô cùng chân thành. Cô cũng kể những chuyện mình mắt thấy tai nghe mỗi lần đến nhà cậu làm khách, tính hiếu khách và bộc trực của những người dân nơi thôn quê. Họ nghèo, nhưng chính vì nghèo, nên cách sống của họ cũng đơn giản hồn nhiên khiến người khác phải ngưỡng mộ, không có những lời nói giả tạo ngụy biện. Cô vừa giận lại vừa buồn cười khi nhắc đến thái độ của mợ dành cho mình, mợ cô luôn thắc mắc không hiểu tại sao cô lại từ bỏ cơ hội ở lại thành phố dạy học mà về chốn quê mùa hẻo lánh này, sự tò mò không hề che giấu đó khiến Khánh Đệ chỉ có thể cười ngượng ngùng.

Trại giam Dã Nam Sơn có khu vực cải tạo lao động, gần khu vực lao động đó của trại giam là một hầm mỏ của nhà nước. Khương Thượng Nghiêu sáng đi làm chiều về trại, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vì vậy cũng rất tò mò về con người, phong cảnh của Dã Nam, nơi anh đã sống mấy năm nay.

Thỉnh thoảng Khánh Đệ cũng kể về những thứ mới thịnh hành của thế giới ngoài kia, ví dụ như khắp phố quán internet mọc lên san sát, ví dụ như những ca khúc đang hot mà Ái Đệ lúc nào cũng ngâm nga.

Cô vì anh mà mở ra một cánh cửa mới. Trong khi anh hao tâm tổn trí ngồi suy nghĩ lại những gì mình đã bỏ lỡ suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, thì cô mở ra một cánh cửa sổ, để anh nhìn thấy thế giới bên ngoài rộng lớn tới mức nào, anh chỉ là một người nhỏ bé trong muôn vàn những người khác.

Có những lúc thời gian vào thăm kết thúc, Khương Thượng Nghiêu quay lại phòng giam, nhắm mắt hồi tưởng lại những lời của Khánh Đệ, những chuyện mà cô đã kể với anh, anh lại kỳ Iạ cảm thấy rằng mình đang được tắm trong ánh nắng của bình minh, thứ cảm giác tươi mát, ấm áp đấy, khiến người ta thấy yên bình, khiến anh không nỡ mở mắt ra, anh sợ mình sẽ thoát khỏi ảo ảnh đó.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng Năm, thời gian thực tập của Khánh Đệ cũng sắp hết. Khương Thượng Nghiêu mơ hồ cảm thấy đây có lẽ là lần gặp cuối cùng, trong lòng anh đột nhiên lại trào dâng một cảm giác tê dại và có chút hoảng hốt. Bên ngoài tấm kính Khánh Đệ vẫn hào hứng kể về chuyến du xuân lần trước của mình, khi cô kể đến đoạn bọn trẻ con chưa từng biết đến hai từ "du xuân" kia đã háo hức náo nhiệt như thế nào ngay chính trên mảnh đất quê hương mình, khuôn mặt cô tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.