Tình Yêu Phô Trương

Chương 18



Editor: Trà Đá.

Khương Đường cúp điện thoại, sau mười phút ru con gái ngủ, cô nằm ngửa nhìn lên trần nhà suy nghĩ, khi Khương Đường biết có được cơ hội quay phim, thì cô rất hưng phấn, khẩn trương, thấp thỏm và hoài nghi, cũng như đáy nước nổi lên bọt khí, sự mãnh liệt trôi qua, sự chật chội qua, cuối cùng lại biến mất ở trên mặt nước, không còn bóng dáng.

Hoài nghi thì thế nào, cô lựa chọn con đường này, không được chùn bước, không được đi học diễn, muốn học thì phải bỏ nhiều công sức, chỉ cần cô đủ cố gắng, thì nhất định sẽ đứng đầu, ban đầu làm người mẫu, lúc đó chẳng phải từng bước từng bước một chịu đựng sống đến bây giờ sao? Có lẽ danh tiếng của cô không bằng Lâm Tịch, người ta cũng đang ở vị trí cao hơn cô, nhưng điểm xuất phát của cô cũng tốt, dù cho có một chút thành công, thì cũng là vì cô tiến bộ hơn, cho dù có một lần thất bại, té xuống cũng không thương.

“Đường Đường……………..”

Có người gõ cửa nhẹ nhàng, “Khương Đường?”

Âm thanh của Thẩm Kình, trầm thấp, mang theo một tia quan tâm.

Khương Đường xuống giường, soi gương kiểm tra toàn thân, xác định không có chỗ nào không ổn, Khương Đường đi ra mở cửa, “Không phải anh đang làm tôm hùm sao?”

Đối với sự châm chọc của Khương Đường, Thẩm Kình nhìn Khương Đường cười cười, “Tôi không được phép quan tâm em sao? Cô ta điện thoại có chuyện gì? Đóa Nhi đâu rồi, ngủ rồi à?”

Thẩm Kình tự nhiên chen vào phòng ngủ của cô, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Đóa Nhi, thì lập tức bị Khương Đường đưa tay ngăn lại rồi. Thẩm Kình còn muốn thử lại lần nữa, thấy Khương Đường cũng muốn đi ra ngoài, anh lập tức giả bộ không nhận ra, tiếp tục chặn trước cửa, anh cao to, giống hệt như một cái túi, chỉ đợi cô nhảy vào thôi.

Khương Đường không có tâm trạng cùng anh đùa giỡn, “Đi ra ngoài kia đi, đừng đứng đây tranh cãi nữa, Đóa Nhi đang ngủ.

Thẩm Kình ngoan ngoãn lùi về phía sau.

Khương Đường đi ra, đóng cửa phòng, quét mắt qua phòng bếp ở bên kia, sau đó nhỏ giọng nói: “Chị Thẩm muốn qua đây dùng cơm, anh phải đi đi.”

Cô không muốn để cho chị Thẩm hiểu lầm.

“Tại sao cô ta đến đây mà tôi phải đi chứ?” Thẩm Kình mất hứng, nói xong nhìn Khương Đường chằm chằm, “Em sợ cô ta hiểu lầm là em đã chấp nhận tôi sao?”

“Nói nhỏ lại một chút.” Khương Đường cau mày nhắc nhở anh, “Tôi không muốn tốn nước miếng giải thích với anh.”

Thẩm Kình không tin, bước một bước tiến đến gần cô, nhìn thẳng vào mắt cô, “Chính xác là em sợ cô ta hiểu lầm.”

Khương Đường hiểu ra là anh sẽ không đi, lập tức đi về phía phòng khách, Thẩm Kình theo sát phía sau cô, nhìn chằm chằm vào cô mà cười, “Vậy thì tôi càng không thể đi, tôi hy vọng cô ta sẽ hiểu lầm chúng ta ở cùng một chỗ. Khương Đường, tôi nói cho em biết, thật ra thì Thẩm Tố hy vọng tôi sớm theo đuổi được em, bởi vì nếu tôi theo đuổi đươc em rồi, thì tôi mới không làm phiền đến cô ta nữa, em nên biết ơn Thẩm Tố giúp em, em nên tiếp nhận tôi sớm một chút, em nói có đúng không?”

Khương Đường dừng bước, xoay người lại nhìn anh, cô cao một mét bảy mươi tám, bình thường nhìn đàn ông không cần phải ngửa cổ lên nhìn, nhưng Thẩm Kình rất cao, Khương Đường không thể không khẽ ngửa cổ. Bỏ qua cái cảm giác xa lạ nhàn nhạt này, lần đầu tiên Khương Đường quan sát người đàn ông này. Lông mày xếch lên, có chút thô, tròng mắt đen phong lưu sáng ngời, cười lên lộ ra mười phần vô lại, thuộc dạng công tử ăn chơi điển hình.

Khương Đường còn nhớ rõ lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên, ăn uống cùng bạn bè xong, cô đi đến quầy tính tiền, Thẩm Kình chống hai tay lên quầy tính tiền, bắt đầu từ lúc cô đi từ bàn ăn đến quầy tính tiền, thì ánh mắt của anh cũng chưa hề rời khỏi người cô, nghênh ngang nhìn, giống như xem hàng hóa. Từ lúc còn nhỏ, Khương Đường đã rất xinh đẹp, cô thừa hưởng nét đẹp của cha mẹ, đi đến đâu cũng sẽ hấp dẫn người khác, nhưng Thẩm Kình là người xấc xược nhất, ngay lúc đó Khương Đường có cảm giác như trên người cô không mặc quần áo.

Cho nên Thẩm Kình mới cười híp mắt nói phần cơm này anh mời, Khương Đường trực tiếp quăng mấy tờ tiền vào mặt anh, chưa lấy tiền thối lại đã bỏ đi, cũng không muốn ở gần anh một giây phút nào nữa.

Thời gian đã trôi qua năm năm, Thẩm Kình đã mặc quần áo sang trọng hơn, cộng thêm vẻ bề ngoài, hôm nay quần áo chỉnh tề, anh tuấn kiệt xuất.

“Sao lại nhìn tôi như vậy, phát hiện ra tôi đẹp trai rồi hả?” Thẩm Kình bị cô nhìn chằm chằm cảm thấy không tự nhiên, bởi vì trước kia chưa bao giờ như vậy, anh sờ sờ mặt, nghi ngờ có phải lúc nãy vào bếp đã bị dính cái gì lên mặt hay không.

Khương Đường chờ anh hỏi xong, khẽ mỉm cười, “Tôi muốn xem tại sao da mặt anh lại dày đến như vậy.”

Cô nói xong, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Phía sau truyền đến điệu cười vui vẻ của Thẩm Kình, Khương Đường lập tức xoay người, nhìn về phía phòng ngủ một cái. Thẩm Kình vội vàng im lặng, tiến đến trước cửa phòng ngủ mở nhẹ cửa, trông thấy Đóa Nhi vẫn đang ngủ ngon giấc, Thẩm Kình thở nhẹ một hơi, lưu luyến nhìn một vòng phòng ngủ của người trong mộng, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khương Đường không biết nấu ăn, ở trong bếp không giúp được gì, ngồi ở phòng khách xem ti vi, Thẩm Kình ngồi ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng trêu chọc cô. Trong phòng bếp đã nấu xong thức ăn, Khương Thục Lan bưng thức ăn ra ngoài, Khương Đường vừa muốn đi tới nhận lấy, thì Thẩm Kình đã nhanh chân chạy tới trước, “Dì Khương cứ tập trung nấu ăn, nấu xong cứ gọi cháu một tiếng đến bưng, hồi xưa cháu có mở quán cơm, ngày nào cũng bưng bê đồ ăn.”

Khương Thục Lan thật sự nhìn không ra, kinh ngạc quan sát anh.

Thẩm Kình nâng cái dĩa lên rồi xoay người, hả hê nhìn Khương Đường nháy mắt.

Khương Đường tiếp tục xem ti vi.

Các món ăn liên tục được mang lên bàn, Khương Đường xem đồng hồ một chút, đang lo lắng Thẩm Tố chắc bị kẹt xe, thì chuông cửa reo. Thẩm Kình đang uống nước, nghe được tiếng chuông thì lập tức để ly nước xuống, nhìn Khương Đường một cái, ân cần đi mở cửa. Khương Đường sợ anh nói hươu nói vượn, lập tức đuổi theo, cho nên khi cửa mở ra, Thẩm Tố lập tức thấy khuôn mặt cười sáng láng của Thẩm Kình, Khương Đường đứng ở phía sau thì có vẻ hốt hoảng.

Trước đây khi Thẩm Tố nghe nói em gái và em rể ở chung với nhau, cũng không cảm thấy kinh ngạc, còn cảm giác lúc này của cô giống như thấy cóc nhái đang ăn thịt thiên nga.

“Từ nay về sau gọi cô ấy là phu nhân Thẩm.” Thẩm Kình khoác lác vô sỉ, vô cùng tự hào khoe khoang nói.

“Chị Thẩm, bây giờ anh ta đang ở dưới lầu, tới đây ăn chực, dì em coi anh ta là hàng xóm.” Khương Đường đá bắp chân Thẩm Kình một cái, vội vã giải thích.

Thẩm Tố nghi ngờ quan sát hai người, cuối cùng tin tưởng Khương Đường.

“Ăn cơm trước đã, sau khi ăn xong rồi nói chuyện tiếp.” Khương Đường mời Thẩm Tố vào nhà, vừa đúng lúc Khương Thục Lan, Tiêu Hàng bưng hai món cuối cùng lên, Khương Đường giới thiệu Tiêu Hàng cho Thẩm Tố biết.

“Mọi người ở đây náo nhiệt quá.” Thẩm Tố bình luận ngắn gọn.

Thẩm Kình không thấy Khương Đường giới thiệu về mối quan hệ giữa anh và Thẩm Tố, lập tức tự nói: “Dì Khương, dì xem dì cháu ta khéo quá không, cháu và dì là hàng xóm, chị họ cháu là người đại diện của tiểu thư Khương, vậy thì quan hệ của dì cháu ta càng gần hơn, sau này có gì cần hỗ trợ, như cháy bóng đèn, hư bồn rửa chén thì cứ tìm đến cháu.”

Khương Thục Lan ít nhiều gì cũng có chút đề phòng với Thẩm Kình, bây giờ lại nghe là người quen, thì hoàn toàn yên tâm, sắp xếp mọi người ngồi xuống ăn cơm.

Trên bàn cơm, Thẩm Kình nói rất nhiều, hơn nữa lại nói những chuyện Khương Thục Lan thích nghe, tán dương hai mẹ con Khương Đường, lại nói xấu hạ thấp Cố Gia và đám người Lâm Tịch. Khương Thục Lan xem Thẩm Kình như là bằng hữu vì mình, sau đó nhất thời nhanh miệng, nói ra bí mật của cháu gái, “Đáng tiếc là Đường Đường không muốn làm người mẫu, muốn đổi thành diễn viên, không biết có làm được hay không.”

Lúc đó Khương Đường vừa đi vào trong phòng ngủ xem con gái, không có ở trên bàn cơm, Thẩm Kình nhìn về phía phòng ngủ, rồi lại nhìn sang Thẩm Tố.

Thẩm Tố tiếp tục ăn cơm như bình thường.

Thẩm Kình thầm mắng người chị họ này không coi trọng nghĩa khí, chuyện lớn như vậy mà không nói cho anh biết.

Chỉ là Khương Thục Lan còn đang khéo léo chờ anh xác nhận cảm nhận của anh về cháu gái bà, Thẩm Kình tạm thời không tính toán với Khương Đường, anh bất mãn đối với phụ nữ ‘Thay lòng đổi dạ’, tiếp tục khen Khương Đường, “Dì Khương yên tâm, giới diễn viên nghệ sĩ chủ yếu là xem mặt, Lâm Tịch như vậy mà còn được tung hô là Hoa Đán, thì Đường Đường chắc chắn không thua xa, nếu không phải lúc mới bắt đầu bị ai đó dụ dỗ làm người mẫu, thì bây giờ có thể đã làm siêu sao quốc tế rồi.”

Tiêu Hàng ngồi ở bên cạnh mắc nghẹn, che miệng xoay ra chỗ khác, đưa lưng về phía bàn cơm ho khan.

Thẩm Tố lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Kình.

Khương Thục Lan không rành về nhân tình thế sự nhưng cũng nghe ra là không đúng, cháu gái bà làm người mẫu, là một tay Thẩm Tố đưa lên, Thẩm Kình nói vậy, thì có khác gì là chỉ trích Thẩm Tố?

“Không có không có, tổng giám đốc Thẩm luôn luôn giúp đỡ Đường Đường, tôi vẫn luôn biết ơn tổng giám đốc Thẩm, lần này nếu không phải tổng giám đốc Thẩm đồng ý giúp đỡ Đường Đường, giúp con bé dọn dẹp cục diện rối rắm, thì Đường Đường cũng không thể nào yên ổn nhanh vậy đâu.” Khương Thục Lan vội vàng nói ra lập trường của bà, bà chỉ sợ cháu gái bà vô ý đắc tội với Thẩm Tố.

“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Khương Đường ôm con gái mới ngủ dậy đi tới, nghi ngờ nhìn tất cả mọi người.

“Cái đó, tôi đi trước đây, lần sau tôi sẽ mời mọi người ăn cơm.” Rõ ràng là không thể chọc vào nhân vật nổi tiếng, mắt thấy chuẩn bị có chiến tranh, Tiêu Hàng cảm thấy tránh đi là tốt nhất, cũng không để cho Khương Thục Lan phải đưa tiễn, đỏ mặt bỏ chạy.

Khương Đường cảm thấy có gì đó không đúng, đầu tiên là nhìn về phía Thẩm Kình.

Bây giờ Thẩm Kình nhìn cô rất không vừa mắt, hung hăng lườm cô một cái, đi ra ban công hút thuốc lá.

Khương Đường cau mày.

Rốt cuộc Khương Thục Lan nhận ra được sự bất thường, phải nói là Thẩm Tố không vui, khiến biểu cảm của Thẩm Kình cũng lạnh đi?

“Cậu ta cứ như vậy, tâm tình không ổn định, không có liên quan gì đến chúng ta.” Thẩm Tố di chuyển sang ghế bên cạnh, hỏi Khương Đường, “Ăn nữa không?”

Khương Đường vừa cho con gái ăn xong, quả thật vẫn còn chưa no, cô ôm Đóa Nhi ngồi xuống, coi như Thẩm Kình không tồn tại, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Thẩm Tố, Khương Thục Lan không yên lòng nhìn ra ban công mấy lần, nhưng cháu gái bà và Thẩm Tố xem như không có chuyện gì, bà lại càng không hiểu.

Ở bên ngoài, Thẩm Tố đã hút xong nửa điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn vào trong một chút, nhìn thấy Khương Đường dien)danlqqdnn vừa ôm con gái vừa ăn cơm, cuối cùng phả ra một ngục khói, dập đầu thuốc lá.

“Tôi ăn xong rồi, để tôi giúp em trông Đóa Nhi.” Thẩm Kình đi tới bên cạnh Khương Đường, không khách khí nói.

“Trên người anh toàn là mùi thuốc lá, rất không tốt cho con nít.” Khương Đường cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh, cự tuyệt nói.

Thẩm Kình tức nghẹn muốn hộc máu.

Đóa Nhi tựa vào trong ngực mẹ, nhìn chú, đột nhiên cười, lộ ra hai hàng nướu trắng nõn.

Trái tim Thẩm Kình cũng tan chảy, cúi đầu ngửi cơ thể một chút, hình như đúng là có mùi thuốc lá thật, Thẩm Kình lập tức tự trách, không có việc gì tự dưng hút thuốc lá. Nhưng anh có biện pháp, anh cầm cái áo vest lên rồi chạy vào phòng vệ sinh, lúc đi ra trên tay cầm cái áo sơ mi, trên người mặc áo vest, áo vest chỉ có ba nút cài áo, anh chỉ cài cái nút áo ở giữa lại, làm lộ ra một mảng ngực lớn.

Khương Thục Lan cúi đầu.

Khương Đường nghiến răng.

Thẩm Tố làm ra vẻ chuyên nghiệp, đánh giá: “Cậu còn không bằng cái nút cài áo.”

Thẩm Kình mặc kệ, nhất quyết chạy tới ôm Đóa Nhi, khom người một cái là Khương Đường có thể nhìn thấy hết phần trên cho đến lưng quần.

“Anh biết bế con nít sao?” Khương Đường nhìn con gái rồi hỏi.

“Biết, đã từng bế con trai của Lục Trì rồi, không tin thì em cứ hỏi cô ấy.” Thẩm Kình nghe ra là cô hơi buông lỏng, anh trực tiếp đưa tay ra đoạt Đóa Nhi, rồi ôm vững vàng Đóa Nhi vào trong lòng mình, cúi đầu hôn Đóa Nhi một cái. Đóa Nhi đã rất lâu rồi không thấy ba, nhìn người đàn ông tóc ngắn tò mò, tròng mắt đen long lanh nhìn chằm chằm anh.

Thẩm Kình vui mừng ôm Đóa Nhi đến ghế salon chơi.

Khương Đường không yên tâm, ăn hai ba thứ đơn giản xong, chạy tới muốn đoạt lại con gái, không ngờ Đóa Nhi nhìn thấy mẹ, cười khanh khách rúc vào trong lồng ngực của Thẩm Kình, không muốn về với mẹ. Thẩm Kình cười ha ha, nhìn Khương Thục Lan khoe khoang, “Dì Khương, dì xem nè, Đóa Nhi thích cháu hơn.”

Ánh mắt Khương Thục Lan phức tạp, sao bà lại có cảm giác cháu gái bà và Thẩm Kình có gì đó là lạ?

Khương Thục Lan đang suy nghĩ, thì nhìn thấy Thẩm Tố muốn giúp đỡ dọn dẹp bát đũa, Khương Thục Lan vội vàng ngăn lại, “Em đi qua bên Đường Đường đi, bên này để chị dọn được rồi.”

Thẩm Tố không khách khí nữa, đi tới phòng khách giúp Khương Đường đối phó với Thẩm Kình, “Cơm thì cũng ăn chực rồi, cậu còn muốn ở lại đây đến khi nào nữa?”

Đôi tay của Thẩm Kình đang ôm tiểu nha đầu, dựa lưng vào ghế salon, vẻ mặt hãnh diện nói: “Cô tới đây tìm cô ấy để nói gì? Quay phim? Cô nói hết rồi tôi đi.” Tròng mắt đen của anh nhìn chằm chằm Khương Đường khiêu khích, anh cũng không đi, nhìn cô có thể làm gì.

Tất cả đã rút kiếm sẵn sàng rồi. Đóa Nhi hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nằm trên ngực chú, bàn tay nhỏ nhỏ thử mấy lần, rốt cuộc cũng che kín được hạt đậu nhỏ trên ngực chú, Đóa Nhi nhếch miệng cười, bản năng bứt nhéo lại trỗi dậy. Vì vậy lúc Thẩm Kình đang nhìn Khương Đường diễu võ dương oai, thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, nhưng lại không muốn mất mặt, nên anh cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng cơn đau.

Đóa Nhi không thấy mẹ quản, nên bắt đầu nhéo, bây giờ lại thấy chú không có phản ứng gì, nên Đóa Nhi càng không kiêng nể gì, nằm trên ngực chú tiếp tục chơi. Tay của cô bé để phía trong áo vest của Thẩm Kình, nên Khương Đường không thấy được, Thẩm Kình cảm nhận được rõ ràng, ba lần liên tục như vậy, anh thật sự không nhịn được nữa, ôm Đóa Nhi đứng lên, bất đắc dĩ nhìn Khương Đường, “Thôi, tôi không bắt nạt em nữa, hai người cứ tiếp tục tán gẫu, hôm khác tôi sẽ đến tìm em sau.”

Anh khó mà suy nghĩ thông suốt được, Khương Đường nhận lại con gái, nhìn anh khó hiểu.

Thẩm Kình nhặt áo sơ mi lên, đi tới chỗ Thẩm Tố nở nụ cười rực rỡ, “Cứ từ từ nói chuyện, tôi ở dưới lầu chờ cô.”

Không nói cho anh biết thì anh sẽ theo Thẩm Tố cho đến tối khuya, để xem cô ta có thể giấu giếm được bao lâu.

Thẩm Tố đưa mắt nhìn Thẩm Kình đang đi ra khỏi cửa, nhớ tới lần trước bị Thẩm Kình kéo đến quán bar hỏi chuyện của Khương Đường, cô ta thật sự rất mệt mỏi, nhức đầu dựa vào ghế salon, nhìn Khương Đường, “Em thật sự không có một chút suy nghĩ gì về Thẩm Kình sao?”

Khương Đường không trả lời, ôm con gái ngồi xuống, hỏi Thẩm Tố chuyện kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.