Thẩm Kình đi từ phòng thử vai ra ngoài, nhìn thấy Khương Đường và ba người mẫu nữ nữa đang đi ra bên ngoài, ánh mắt của anh sáng lên, đi theo.
“Chị Đường Đường chỉ diễn vai An Khang thôi sao?” Chu Vũ đi phía bên trái Khương Đường, nghi ngờ hỏi, rồi nhìn nhìn hai người đồng nghiệp kia, nhỏ giọng hỏi: “Bọn em ngoài việc phải diễn vai An Khang, mà đạo diễn Đàm còn đưa kịch bản của Bội Bội cho bọn em diễn thử nữa.”
Khuôn mặt của Khương Đường lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng hiểu ra. Tình tiết của đoạn đó là ở khán đài, An Khang là nữ chính ba, Bội Bội là một vai phụ còn không bằng An Khang nữa, Đàm Kinh để ba người đám Chu Vũ diễn thử vai Bội Bội, có phải đã thừa nhận vai diễn An Khang của cô rồi không.
Ba người đám Chu Vũ cũng kịp phản ứng, vẻ mặt ngượng ngùng.
Khương Đường cẩn thận giữ im lặng. Mọi người cùng nhau học lớp diễn xuất, cô là được thầy giáo khen là người học nhanh và diễn xuất giỏi nhất lớp, bây giờ cô mà khích lệ ba người đám Chu Vũ thì chỉ khiến cho người khác có cảm giác cô đang tự cao tự đại, làm bộ khiêm tốn thì trông càng giả tạo chỉ khiến người ta chán ghét.
Không khí vẫn còn đang rất lúng túng, thì sau lưng lập tức truyền đến giọng nói quen thuộc, “Được, ta lập tức đi ngay, nửa tiếng nửa tôi có mặt ở công ty.”
Là Thẩm Kình.
Khương Đường không quay đầu lại, đám Chu Vũ đã quay đầu qua nhìn hết rồi, chỉ thấy Thẩm Kình mặc một bộ tây trang màu đen, đeo kính đen đang sải bước đi về phía bọn cô. Thẩm Kình thường hay đi cùng với Thẩm Tố, nên các người mẫu đều biết anh, Chu Vũ khẩn trương nắm lấy cánh tay của Khương Đường ý bảo cô nhìn, một người mẫu khác lấy hết dũng khí nhìn Thẩm Kình cười tươi rồi chào hỏi, “Tổng giám đốc Thẩm đã đi rồi sao?”
Khương Đường cũng nhìn sang, tình huống như thế, nếu không nhìn thì cáng bị nghi ngờ.
Thẩm Kình ngước đầu nhìn các cô, nở nụ cười bình dị gần gũi, “Đúng vậy, các cô cố gắng lên, hôm nay diễn xuất cũng được lắm đó.”
Anh nói xong rồi sải bước đi qua bọn họ.
Chu Vũ kích động che miệng lại, ôm Khương Đường rồi nhỏ giọng thét, “Chị Đường Đường, tổng giám đốc Thẩm khen chúng ta kìa!”
Khương Đường nhìn bóng lưng thon dài và bộ dáng cao lớn của Thẩm Kình đang sải bước đi, khóe miệng cô cong lên nhàn nhạt.
Ba người đám Chu Vũ muốn mời Khương Đường cùng đi dạo phố, Khương Đường cười cười lấy cớ về chăm con gái, nên cô đi thẳng về tầng hầm đỗ xe. Cô mới vừa mở cửa xe, thì điện thoại di động lập tức vang lên, cô lên xe trước, sau đó lấy điện thoại di động ở trong túi ra, trên màn hình hiện lên hai chữ “Cây cột” khiến cô không nhịn được cười.
Khương Đường nhấn nút nghe máy, cô ngẩng đầu lên, tiện tay hất mái tóc dài ra phía sau, cùng lúc đó, giọng nói hài hước của Thẩm Kình vang lên bên tai, “Em dùng dầu gội gì mà tóc đẹp quá vậy?” Giọng nói lẳng lơ tán thưởng không một chút che giấu.
Khương Đường sửng sốt, cô để cái kính cô đang đeo một nửa xuống, quét mắt nhìn ra ngoài xe, đặc biệt nhìn chằm chằm cái xe màu đen, nhìn được một nửa, thì phát hiện ra Thẩm Kình đang ngồi trong một chiếc xe màu trắng sang trọng, cố ý gỡ mắt kính xuống rồi nhìn cô lắc lư. Khương Đường ở xa xa trừng mắt nhìn anh, đeo kính lên rồi hỏi anh: “Tổng giám đốc Thẩm không phải là quay lại công ty sao?”
Thẩm Kình dựa vào thành ghế, giọng nói trầm thấp vang lên: “Có người thiếu tôi một nụ hôn, tôi muốn đòi lại trước.”
Khương Đường xùy một tiếng, “Không có chuyện gì khác thì tôi về cho Đóa Nhi ăn.” Chắc bây giờ con gái đã dậy rồi, mặc dù dì cô cũng có thể dỗ Đóa Nhi được, nhưng tiểu nha đầu luôn luôn khóc lớn một lúc, Khương Đường đương nhiên là không chịu được việc để con gái khóc quá lâu.
“Em về trước đi, tôi đi mua chút quà tặng dì rồi tôi sẽ về nhà em ngay.” Vừa nghe cô nhắc đến Đóa Nhi, thì Thẩm Kình lập tức nghiêm chỉnh lại, không lo không có cơ hội đòi nợ.
Khương Đường đang muốn cúp điện thoại, thì Thẩm Kình lại nói: “Đúng rồi, tôi đã lấy cái thẻ nhớ của đoạn quay phim thử của em rồi, xóa đoạn tôi nhảy ra khoác áo che em, buổi chiều tôi phải trả thẻ nhớ lại cho tổ diễn xuất rồi, tôi cũng dặn dò Lục Trì không truyền chuyện này ra ngoài rồi, em đừng lo lắng.”
Khương Đường trầm mặc.
Cô còn cho là chuyện của hai người nhất định sẽ bị lộ, còn đang tính toán về đến nhà cho con gái ăn xong rồi sẽ tìm biện pháp đối phó, liên lạc với Thẩm Tố, không ngờ Thẩm Kình đã giải quyết xong tại chỗ rồi.
“Sao vậy, thấy chồng em lợi hại không?”
Trong điện thoại di động truyền đến giọng cười hả hê của Thẩm Kình, Khương Đường nhìn anh xuyên qua kính râm, không thấy anh đâu thì cúp máy, lái xe đi, cho đến khi xe cô chạy ra ngoài, cũng không thấy chiếc xe màu trắng kia động đậy chút nào, vẫn đứng im tại chỗ. Khương Đường buồn cười lắc đầu một cái, cái người Thẩm Kình này, nhìn thì cẩu thả, còn lưu manh nữa, nhưng cũng biết nếu hai chiếc xe liên tục lái ra ngoài thì rất dễ có tin đồn không hay.
Nửa tiếng sau, Khương Đường mở cửa đi vào nhà, Đóa Nhi khóc oa oa ở trong phòng ngủ truyền tới cửa trước, Khương Đường vội vàng cởi giày chạy vào, vừa vào trong đã dỗ dành con gái, “Đóa Nhi, mẹ về rồi đây, Đóa Nhi nhớ mẹ đúng không nè?”
Tiếng khóc ở bên trong lập tức im bặt, Khương Đường cởi áo khoác rồi treo trên giá, quay người lại, thấy Khương Thục Lan ôm con gái đi ra, tiểu nha đầu nước mắt lưng tròng, đưa cổ tìm mẹ. Trong lòng Khương Đường rối tinh rối mù, chạy lại nhận lấy con gái, đi vào phòng ngủ cho con gái bú sữa. Tiểu nha đầu áp sát vào trong ngực mẹ, yên tâm bú sữa.
“Thử vai thế nào rồi con?” Khương Thục Lan khẩn trương hỏi.
Khương Đường ngẩng đầu cười, “Làm gì có kết quả nhanh như vậy được dì, chắc phải hai ba ngày nữa mới biết được.”
Khương Thục Lan nắm nắm ngón tay, không dám hỏi thăm nhiều, cháu gái bà tham gia một việc như vậy, đương nhiên là bà cực kỳ quan tâm, nhưng phải nhịn, tránh cho cháu gái bà bị áp lực.
“Dì à, lát nữa Thẩm Kình sẽ đến đây, buổi trưa chúng ta ăn gì đây?” Khương Đường sờ sờ bàn tay nhỏ bé của con gái, nhẹ giọng hỏi.
Khương Thục Lan lập tức vui vẻ nói: “Thẩm Kình qua đây hả, vậy, cậu ấy thích ăn cái gì? Dì sẽ nấu món cậu ấy thích.”
Khương Đường và Thẩm Kình chính thức ở chung một chỗ mới mấy ngày, đâu có biết khẩu vị của Thẩm Kình ra sao, cô suy nghĩ một chút, rồi cúi đầu cười, “Anh ấy thích ăn hải sản.”
Khương Thục Lan đã có thực đơn, nên bà hết sức phấn khởi đi chợ.
Khương Đường ở nhà một mình, Đóa Nhi ăn uống no đủ xong, nằm trong ngực mẹ ngủ thiếp đi, Khương Đường đặt con gái lên giường xong, rồi cô nằm nghiêng ở bên cạnh, mắt nhìn khuôn mặt khả ái xinh đẹp của con gái, suy nghĩ lại trôi dạt về lúc thử vai lúc nãy.
Được người khác bảo vệ có cảm giác gì?
Chính là việc Thẩm Kình lôi vào trong ngực anh, dùng áo vest bao bọc lấy cô. Mặc dù việc làm của Thẩm Kình là hết sức thừa thải, mặc dù anh ngốc, nhưng Khương Đường có thể cảm nhận được tâm ý của anh, không phải anh theo chủ nghĩa “Người phụ nữ của tôi thì chỉ có một mình tôi được nhìn”, mà là anh không nỡ để cho cô làm tổn thương bản thân cô.
Anh muốn hôn một cái sao?
Khương Đường đi rửa mặt, lần này chỉ trang điểm nhẹ, không có trang điểm quá cầu kỳ. Khương Đường ngồi vào trước bàn trang điểm, cô nhìn thẳng vào gương, người phụ nữ ở bên trong gương rất xinh đẹp, sắc môi kiều diễm, Khương Đường không muốn để Thẩm Kình phát hiện ra cô sửa soạn vì anh, cho nên cô chỉ lấy một cây son bóng, tô một lớp mỏng trên môi, mím môi rồi buông ra, đôi môi kia sáng bóng một cách tự nhiên, non mềm.
Chắc là sẽ không nhìn ra đúng không?
Khương Đường lờ mờ ngờ vực, rồi cô đứng lên dọn dẹp đơn giản căn phòng một chút, mở laptop ra đọc tin tức giải trí.
Sau đó không lâu, thì Khương Thục Lan cũng đi chợ về, còn có cả giọng nói của Thẩm Kình nữa. Khương Đường tắt trang, đi ra ngoài nhìn, hai tay Khương Thục Lan và Thẩm Kình ôm một đống đồ, Khương Thục Lan xách toàn đồ ăn, còn Thẩm Kình thì xách bao nhiêu là quà, nhìn sơ qua cũng biết đó là đồ hiệu mắc tiền rồi.
“Đường Đường, con mau nói với Thẩm Kình đi, lần sau cậu ấy đừng có khách khí như vậy nữa.” Khương Thục Lan mang đồ ăn bỏ vào bếp, mặt mày tươi cười nhìn cháu gái.
“Anh ấy có tiền, muốn mua gì thì mua thôi.” Khương Đường không thèm để ý đến ánh mắt tràn đầy ý vị thâm trường của Thẩm Kình, cô vén tay áo lên, muốn đi vào nhà bếp phụ dì cô nấu ăn. Khương Thục Lan vội vàng ngăn cháu gái lại, trong lời nói tràn đầy sự ruồng bỏ, “Thôi đi, con vào bếp giúp thì chỉ có rối tinh lên, con ở đây tiếp chuyện với Thẩm Kình đi, dì làm một loáng là xong.”
Bà nói xong rồi thì rót cho Thẩm Kình ly nước, hàn huyên đôi ba câu rồi đi vào bếp.
“Đóa Nhi ngủ rồi sao?” Thẩm Kình đứng ở phía nhà bếp, dùng âm lượng bình thường để hỏi Khương Đường, Khương Đường gật đầu, anh lập tức lắc lắc cái thẻ nhớ trong tay, cười nói: “Vậy tôi đi xem Đóa Nhi một chút.”
“Đi đi, đừng có quấy rầy con bé, con bé mà tỉnh lại là anh dỗ đấy.” Khương Đường ngồi vào ghế salon, cầm điều khiển ti vi lên định bật ti vi. Thẩm Kình nhanh chóng đoạt đi cái điều khiển ti vi rồi vứt xuống ghế salon, khom lưng cầm cổ tay cô, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô uy hiếp, “Ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ với tôi, nếu không thì tôi sẽ làm em ở ngay đây đó.”
Khương Đường cười lạnh, nhíu mày quan sát anh, “Nếu anh có bản lĩnh thì cứ thử làm ở đây xem.”
Thẩm Kình không có cái bản lĩnh đó, anh ngồi chồm hổm xuống cầu xin cô, “Là em hứa cho tôi hôn một cái, đừng có nói chuyện kiểu không có phép tắc gì hết, thượng bất chính hạ tắc loạn, coi chừng Đóa Nhi học theo em đó.”
Khương Đường nhàm chán sự vô lại ngang ngược của anh, cũng nhàm chán kiểu tỏ vẻ đáng thương của anh, cô đẩy tay anh ra, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, Thẩm Kình mừng rỡ, đi theo sát phía sau cô, không nhịn được quan sát cô từ trên xuống dưới rất nhiều lần, ánh mắt anh rơi trên lưng cô, nhớ lại cảnh tượng bên trong áo lông cừu, Thẩm Kình đột nhiên giống như rơi vào trong sa mạc Sahara, vừa khát lại vừa nóng, mà cô chính là nguồn nước cứu cánh anh.
Khương Đường đi vào trước, trực tiếp đi về phía bàn đọc sách, cô đi được hai bước, thì sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Khương Đường cau mày, quay đầu lại trừng anh, “Mở cửa.”
Ánh mắt của Thẩm Kình như có lửa. Nhìn chằm chằm môi cô như muốn thiêu đốt nó. Môi cô xinh đẹp mê người, bất động không nói lời nào, giống như gặp phải con dã thú, mặc dù bất động, nhưng lúc nào cũng có thể phát động công kích.
Khương Đường đột nhiên có chút căng thẳng, cô vẫn cho là ánh mắt của Thẩm Kình nhìn cô quá mức trần trụi, bừng bừng dã tâm, cái loại muốn xâm lược khiến cô gai mắt, nhưng bây giờ hai người đã là người yêu của nhau rồi, thì anh có lý do để nhìn cô như vậy, Khương Đường không thấy chán ghét nữa, lại bị ánh mắt như có lửa của anh hù dọa, hiện tại cô mới hiểu được trước kia Thẩm Kình đã phải kiểm chế bản thân, lúc này anh mới được hoàn toàn giải phóng khát vọng từ đáy lòng, giống như một ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực, khiến cô lo lắng không có cách nào kiềm chế anh được.
Khương Đường chỉ muốn cho anh hôn một cái, thật sự không nghĩ đến việc phải làm những chuyện khác nữa.
Khương Đường không dám nói sợ sẽ gây hiểu lầm, ví dụ như việc đóng cửa, Khương Đường cẩn thận duy trì nét mặt, cố gắng lấy con gái ra để khiến cho Thẩm Kình hạ hỏa, “Đóa Nhi mới vừa ngủ, anh nhìn thì nhìn đi, đừng có lộn xộn.”
Thẩm Kình không tự chủ được nhìn về phía giường, Đóa Nhi nằm ở giữa giường, đang ngủ say, rồi anh nhìn lại Khương Đường, thì đã thấy cô đang đi về phía Đóa Nhi.
Thẩm Kình muốn Đóa Nhi, nhưng anh lại càng muốn mẹ của Đóa Nhi hơn, Khương Đường đi về phía Đóa Nhi không phải là muốn lợi dụng tiểu nha đầu để trói buộc tay chân anh sao, Thẩm Kình không có mắc mưu, đi đến trước bàn đọc sách ngồi xuống, đưa lưng về phía Khương Đường, anh cắm thẻ nhớ vào laptop của cô, rồi nhỏ giọng nói: “Bây giờ tôi phải xóa đi cái đoạn kia, buổi chiều còn phải trả lại cho bên kia nữa.”
Thẩm Kình vẫn còn có ý định làm việc chính, Khương Đường lại may mắn ngoài ý muốn, xem ra Thẩm Kình vẫn có tự chủ chứ không thấp kém như trong suy nghĩ của cô. Cô ngồi ở bên cạnh con gái, khẽ nghiêng đầu, nhìn thao tác của Thẩm Kình, “Đầu tiên phải tắt tiếng đi đã.”
Thẩm Kình gật đầu một cái, mở video ra, anh mau chóng tua đến đoạn Khương Đường cởi áo, sau đó anh bấm dừng ngay chỗ cô chỉ mặc mỗi một cái áo lót, trong lòng anh khẳng định Khương Đường chắc chắn đang để ý anh bên này, Thẩm Kình cười trộm, tiến sát mặt đến gần màn hình, khàn giọng khen cô, “Đường Đường, em thích mặc áo lót ren sao?”
Khương Đường âm thầm cắn răng, “Anh xóa mau lên một chút!”
Thẩm Kình cũng không quay đầu lại, tiếp tục nói: “Đợi chút, tôi sẽ giữ lại phần này để tôi mang về xem lại nữa.” Anh nói xong rồi di chuyển con chuột, thật muốn lưu lại mà.
Khương Đường giận đến thiếu điều muốn bốc khói, cô có thể sẵn sàng làm như vậy bởi vì công việc, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho việc làm của Thẩm Kình. Cô trầm mặt đi tới bên cạnh Thẩm Kình, Khương Đường cúi đầu uy hiếp anh, “Anh mau xóa đi, còn không thì về sau đừng có đến tìm tôi.”
Thẩm Kình nghiêng đầu, nhìn cô cười, “Giận sao?”
Khương Đường không có tâm trạng đùa giỡn với anh, cô đoạt lấy con chuột máy tính, chuẩn bị tự mình làm, chỉ là cô vừa mới khom lưng, còn chưa kịp nhìn vào màn hình máy tính, thì đột nhiên có hai bàn tay lớn ôm ngang hông cô, ngay sau đó thì bị Thẩm Kình kéo ngồi ngang trên đùi anh. Khương Đường tức giận ngẩng đầu lên, Thẩm Kình nhanh chóng nhướng người lên đè bàn tay có ý đồ phản kháng của cô xuống, cúi đầu cười với cô, “Đừng có xóa gấp, chúng ta xem đoạn thử vai của em trước đã, em không muốn biết mình ở trong màn hình như thế nào sao?”
Khương Đường lập tức đỏ mặt.
Xem cô trong đoạn quay thử như thế nào, tại sao Thẩm Kình lại có ý như vậy? Rốt cuộc là anh muốn xem cô diễn xuất thôi, hay còn ý đồ nào khác?