Tình Yêu Phô Trương

Chương 39



Editor: Trà Đá.

Vừa về đến nhà, Khương Đường cởi áo khoác ra, uống miếng nước rồi dỗ dành con gái mới ngủ dậy không lâu, sau đó cô đi vào phòng tắm.

Cơm trưa đã được nấu xong, còn đang rất nóng, Khương Thục Lan sắp xếp xong bát đũa, chợt nghe tiếng chuông cửa. Đóa Nhi ngồi ở trong xe em bé, cực kỳ nhạy cảm với âm thanh, lập tức xoay cái đầu nhỏ đi tìm tiếng chuông, Khương Thục Lan biết tiểu nha đầu thích nhất là mở cửa gặp khách, nên bà bế Đóa Nhi lên.

Khương Thục Lan nhìn qua mắt mèo ngay cửa, thì thấy Thẩm Kình đã lâu lắm không gặp.

Khương Thục Lan cực kỳ vui vẻ phấn chấn, vội vàng mở cửa, vui mừng nhìn Thẩm Kình, “Sao lại đến vào giờ này? Ăn cơm chưa?”

Thẩm Kình liếc mắt đã thấy được Đóa Nhi, tiểu nha đầu mặc áo lông màu xanh dương, màu xanh tinh khiết làm nổi bật lên khuôn mặt hồng hào, sạch sẽ xinh đẹp, chỉ là đôi mắt đen to tròn lanh lợi ngấn lệ, đôi mắt cũng đỏ, có vẻ sợ người lạ, nên khuôn mặt trông rất uất ức. Thẩm Kình đau lòng, quên cả trả lời Khương Thục Lan, gấp gáp hỏi: “Dì, sao Đóa Nhi lại khóc?”

Anh nói xong rồi tiến lại gần, Đóa Nhi tựa vào trong ngực bà ngoại, vừa phòng bị lại vừa tò mò nhìn anh.

Khương Thục Lan cười nói: “Hôm nay Đường Đường về trễ, Đóa Nhi trước khi đi ngủ không thấy mẹ, tỉnh dậy cũng vẫn không thấy mẹ đâu, nên mới khóc, Đường Đường vừa mới về dỗ dành cho nín khóc, Thẩm Kình, cháu ăn cơm chưa? Nếu chưa thì vào ăn chung luôn?”

Thẩm Kình nói dối cũng không thua kém gì Khương Đường, mắt anh nhìn bên trong, không thấy Khương Đường, anh mới sờ sờ đầu nói: “Dì, mấy ngày vừa rồi cháu bận chết đi được, hôm nay mới vừa xuống máy bay, nhớ mọi người nên chạy đến đây, dì xem cháu còn không mang theo quà tặng, vậy mà còn quấy rầy dì nữa……..”

“Không cần quà cáp gì hết, cháu rảnh rỗi đến đây một chút là quý lắm rồi, Đường Đường cũng nhắc đến cháu mấy lần.” Khương Thục Lan cười cắt đứt mấy lời khách sáo của Thẩm Kình, vừa đúng lúc Khương Đường đi từ phòng tắm ra ngoài, Khương Thục Lan rất nhạy bén, nói giúp cho cháu gái. Khương Thục Lan nghĩ, cháu gái bà rất xinh đẹp được nhiều đàn ông thích, nhưng tính tình cháu bà có chút lạnh lùng, đừng nói là Thẩm Kình, trước kia cũng không có hỏi han ân cần thân thiện với Cố Đông Thần. Ngã một lần khôn hơn một chút, Khương Thục Lan hi vọng cháu gái bà nhiệt tình hơn một chút, tránh cho Thẩm Kình chán nản mà đi tìm người phụ nữ khác, có người đàn ông nào mà lại không thích người phụ nữ dịu dàng chứ.

Thẩm Kình sửng sốt, nhìn về phía Khương Đường không dám tin, người phụ nữ này mà nhắc đến anh sao?

“Dì đừng có từ bụng ta suy ra bụng người nữa có được không, rõ ràng là dì ngày đêm nhớ anh ấy chứ không phải con.” Khương Đường không thể dịu dàng nổi, cô thấy con gái đưa tay đòi mình, nên đi thẳng về phía dì, nhận lấy còn gái rồi đi tới bàn cơm ngồi xuống.

Thẩm Kình lúng túng nhìn Khương Thục Lan cười cười: “Dì à, Đường Đường giận con bận rộn công việc không quan tâm đến cô ấy đó mà.”

Khương Thục Lan nghe xong, lập tức giúp anh khuyên cháu gái: “Đường Đường, công ty của Thẩm Kình lớn như vậy, một mình nó quản đâu có dễ dàng gì, con thông cảm cho nó, giận dỗi cái gì……………”

Khương Đường mắt điếc tai ngơ, chỉ có Đóa Nhi tò mò nên ló cái đầu ra, lặng lẽ quan sát Thẩm Kình.

Khương Thục Lan cười, bà để Thẩm Kình ngồi xuống trước, sau đó đi vào bếp lấy thêm một bộ chén đũa ra.

Thẩm Kình kích động đi tới trước bàn cơm, ngồi xuống, thấy khuôn mặt của Khương Đường vẫn đang nhìn chằm chằm cái bàn không thay đổi, anh quyết định đầu tiên cứ mặc kệ cây đinh cứng này đã, rồi cúi đầu trêu chọc Đóa Nhi, “Đóa Nhi nhớ ra chú chưa?”

Đóa Nhi tựa vào trong ngực mẹ, cảm giác rất an toàn, không hề né tránh, tiếp tục quan sát Thẩm Kình.

Hôm nay Thẩm Kình đến đây đều không có trong kế hoạch, chưa chuẩn bị quà cáp gì hết, không thể làm gì khác là lấy điện thoại di động ra trêu chọc Đóa Nhi, chỉ vào bức hình mỹ nhân trong điện thoại cho Đóa Nhi xem. Tấm hình này là Khương Đường ăn mặc đơn giản, trang sức trang nhã, Đóa Nhi nhận ra mẹ, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Khương Đường nể mặt con gái, nhàn nhàn nhìn lướt qua.

“Anh cảm thấy bức hình này của em là đẹp nhất.” Người mà anh ngày nhớ đêm mong đã gần ngay trước mắt, anh với tay đến là có thể ôm lấy cô rồi, Thẩm Kình nhìn cô chằm chằm, đem cái thể diện của đàn ông quên hết đi. Thể diện có ăn được không? Mau chóng dỗ dành cô thì hơn, đến lúc đó chỉ cần anh lên tiếng một cái là có thể cùng ăn cơm với Đóa Nhi, ngủ cùng nữa…………….

Anh ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô, nhớ lại đêm đó ân ái mấy lần, Thẩm Kình hối hận đến ruột xanh ruột già rồi, rùng mình mười ngày, anh được cái gì rồi hả? Lãng phí mười ngày được gần cô một cách vô ích, thật là ngu.

“Đường Đường, anh sai rồi, chúng ta đừng…………….”

Khương Đường trừng anh, ngay sau đó nhìn về phía nhà bếp, Thẩm Kình nghe được tiếng bước chân của Khương Thục Lan đang đến gần, không thể nói chuyện đó được nữa, nên đành tiếp tục trêu chọc Đóa Nhi. Đóa Nhi quá nhỏ, không hiểu sắc mặt của mẹ, bởi vì mẹ nhìn rất lạ, Đóa Nhi cho là mẹ thích chú, lập tức đưa tay về phía Thẩm Kình, đòi điện thoại di động.

Thẩm Kình sợ Đóa Nhi cầm điện thoại di động không được, muốn cầm giúp, Đóa Nhi không thích, đẩy tay anh ra, rồi ôm lấy điện thoại di động ngồi trở lại trong ngực mẹ, cúi đầu chơi, sờ loạn nhấn loạn, thấy hình mẹ nhảy ra, vui mừng ngửa đầu cười, bàn tay nhỏ sờ sờ trên hình của mẹ. Khương Thục Lan mang bát đũa để tới trước mặt Thẩm Kình, khom lưng nhìn thấy hình ảnh cháu gái bà ở trong màn hình điện thoại của Thẩm Kình, bà vui mừng không dứt.

Cơm nước xong, Khương Thục Lan trở về phòng của mình, để phòng khách lại cho một đôi tình nhân nhỏ “Lâu ngày mới gặp”.

“Đường Đường, đừng giận anh nữa?” Thẩm Kình đứng ở trước ghế salon, hai tay chống lên ghế ở hai bên đùi Khương Đường, không cho cô tránh.

Khương Đường cúi đầu nhìn đỉnh đầu của con gái, tóc của tiểu nha đầu dài rất nhanh, đen nhánh và dày, ủi tới ủi lui trong ngực rất thoải mái.

“Đường Đường, em nhìn anh một lần có được không?” Thẩm Kình bất đắc dĩ cầm tay cô, bị Khương Đường hất ra, lần nữa đưa tay tới, lần này lại bị Đóa Nhi đánh một cái, rồi khanh khách cười, ngây thơ không biết sầu lo. Thẩm Kình hôn nhẹ Đóa Nhi, biết Khương Đường không muốn gặp anh, mắt anh nhìn sang phòng ngủ bên kia, nhớ lại đêm đó anh phạm lỗi, Thẩm Kình quỳ xuống trên dép của cô, thành tâm nhận lỗi: “Đường Đường, đêm đó anh hành động hồ đồ, nói tầm bậy rồi còn bị em đánh nữa, anh biết anh sai rồi, về sau sẽ không bao giờ làm như vậy với em nữa, em tha thứ cho anh lần này có được không?”

“Đứng lên.”

Khương Đường cau mày, động một chút là quỳ xuống, dì thì rất thiên vị anh, ra ngoài mà thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ quở trách cô không hiểu chuyện.

“Em tha thứ đi rồi anh đứng dậy.” Thẩm Kình giống như thấy được hi vọng, anh khẩn trương nói.

“Em không trách anh, có gì mà phải tha thứ với không tha thứ.” Khương Đường nhìn về phía khác, giọng nói lạnh nhạt.

Thẩm Kình không tin, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô: “Không trách anh mà sao không để ý đến anh? Ở bên ngoài thì kiêng dè người khác, về đây rồi cũng không thèm nhìn anh luôn.”

Khương Đường quả thật là có giận Thẩm Kình. Đêm đó cô cam tâm tình nguyện ngủ với anh, chưa từng nghĩ dùng thân thể để đổi lấy cái gì, cũng không nói đến việc Thẩm Kình thô lỗ, nhưng sau đó anh cũng không thèm để ý đến cô, liên tục mấy ngày, đổi thành người phụ nữ khác thì sợ rằng cũng sẽ mất hứng ngay. Cô bất mãn Thẩm Kình ăn xong rồi đá, nhưng hai người đều là những người trưởng thành hết rồi, cô hiểu tâm tình Thẩm Kình lúc đó, bây giờ thái độ của Thẩm Kình cũng đã làm cô nguôi ngoai hơn, cô muốn dùng lý trí để giải quyết vấn đề.

Khương Đường quay đầu lại, cô nhìn người đàn ông ở trước mặt, bất đắc dĩ nói: “Thẩm Kình, em không trách anh, em chỉ cảm thấy chúng ta hiểu về nhau quá ít, ở chung một chỗ quá nhanh. Anh nói anh là ba của Đóa Nhi, cũng thật lòng với em, em hiểu rõ, nhưng tính tình hai người phải hợp mới có thể ở bên nhau lâu dài được, nói thật, em không chịu nổi cái tính khí động một chút là động thủ của anh.”

“Anh sẽ đổi, về sau em nói cái gì anh cũng nghe theo hết, Đường Đường, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?” Thẩm Kình khẩn trương cầu xin cô, đêm đó thật sự là anh tức giận đến chập mạch rồi, cô còn muốn cắt đứt với anh, anh vất vả lắm mới theo đuổi được cô, nếu như Đóa Nhi không phải con anh, thì cô cũng không thể đuổi anh đi được.

Khương Đường mở to mắt, bình tĩnh nói: “Anh đi giám định DNA đi, xác nhận quan hệ cha con rồi thì chúng ta thử lui tới, mặc kệ anh không quan tâm, nhưng em muốn được yên tâm, nếu không tương lai có chuyện ngoài ý muốn, cho dù anh không để ý, nhưng còn ba mẹ anh thì sao? Làm rõ mọi thứ càng sớm thì mọi người càng yên tâm.”

Tầm mắt của Thẩm Kình dời đi, nhìn xuống Đóa Nhi.

Đóa Nhi tựa vào người mẹ, ngây ngốc cười với anh.

Thẩm Kình ngửa đầu, nhìn người phụ nữ ở trước mặt, khâm phục cô, “Chỉ có nghe nói là đàn ông ép phụ nữ đi làm giám định DNA, chỉ có em là ngược lại, nhất định bắt anh đi làm. Nhưng mà Đường Đường, anh cảnh cáo em trước, cho dù có lỡ như, Đóa Nhi có là con anh hay không, thì em cũng không được đuổi anh đi.”

Khương Đường rũ lông mi, nhàn nhạt nói: “Em cũng chỉ nghe nói là bởi vì đứa bé không phải con mình mà người đàn ông sẽ đuổi người phụ nữ đó đi………….”

“Vậy thì bọn họ đâu có yêu nhau thật lòng.” Thẩm Kình vừa cười vừa ngồi lên ghê salon, ôm hai mẹ con vào trong ngực, hôn đỉnh đầu cô: “Đường Đường, đây là lần cuối, về sau chúng ta đừng cãi nhau nữa? Em không biết mấy ngày qua anh chịu đựng như thế nào đâu, khuya về đến nhà cũng không dám mở đèn, không dám xem hình Đóa Nhi, càng xem càng nhớ……….”

“Em đâu có cấm anh không được đến gặp Đóa Nhi.” Khương Đường châm chọc nói.

“Ừ, do anh ngốc.” Thẩm Kình ôm chặt cô, cúi đầu, muốn hôn lên mặt cô.

Khương Đường đẩy anh ra, xê dịch sang bên cạnh, không vòng vo, nói gọn gàng dứt khoát cho anh biết: “Trước mắt em không muốn có tiếp xúc thân thể với anh.”

Nam nữ hôn nhau. Hôn cần đầy đủ độ thân mật, lần trước Thẩm Kình hôn cô rất nồng nhiệt khiến cô cảm động. Ngọn lửa tình dâng lên, cô không kìm chế được, bây giờ Khương Đường không có bất kì cảm giác gì, Thẩm Kình dựa vào ghế, cô nhớ lại đêm đó đôi tay kia thô lỗ với cô, bấu thật chặt cổ tay cô, cố gắng ép buộc cô.

Thẩm Kình nhìn sắc mặt cô, đoán được bảy tám phần, anh hối hận, thở dài nói: “Được, chờ anh cư xử tốt rồi, em cho anh hôn chứ?”

Khương Đường không lên tiếng.

Đóa Nhi mở to mắt nhìn anh.

Tâm tình Thẩm Kình rất tốt, bế Đóa Nhi đặt trên đùi mình, cúi đầu hôn Đóa Nhi, tiểu nha đầu vui vẻ cười. Thẩm Kình sờ sờ đầu tiểu nha đầu, chợt nghĩ đến một chuyện, nhìn Khương Đường một chút, buồn buồn hỏi: “Em và Mộ Vân Thâm diễn cặp với nhau sao?”

Trước kia anh không có để ý đến Mộ Vân Thâm, nhưng hôm nay thấy Mộ Vân Thâm và Khương Đường đứng chung một chỗ, không biết sao Thẩm Kình lại nghĩ đến Cố Đông Thần. Cố Đông Thần là thương nhân, nụ cười giả dối tương đối nhiều, Mộ Vân Thâm là người ít nói kiệm lời, nhưng ở hai người lại tỏa ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, kiểu đó rất thu hút phụ nữ.

Đơn giản mà nói, nếu Khương Đường và Thịnh Gia Hòa diễn tình nhân, thì Thẩm Kình sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng với Mộ Vân Thâm, anh có chút lo lắng.

Khương Đường nghi ngờ hỏi anh: “Anh hỏi cái này làm gì?”

Thẩm Kình hừ một tiếng, dựa người ra ghế salon, nghiêng đầu nhìn cô u oán, “Không phải em rất thích mẫu người đàn ông như vậy sao?”

Trong lời nói của anh tràn đầy chua xót.

Khương Đường ngẩn người, ý thức được Thẩm Kình đáng ghen, cô bật cười, nửa trêu ghẹo nửa tò mò nhìn anh: “Nếu biết em thích đàn ông phong độ trí thức, tại sao anh không học hỏi? Đừng nói với em là anh không biết em ghét nhất điều gì ở anh nhé.”

“Tại sao anh lại phải đi học hỏi bọn họ chứ?” Thẩm Kình coi thường, “Ra vẻ trí thức để lừa gạt phụ nữ, anh theo đuổi em là vì anh thật lòng.”

Anh nói xong rồi nhìn Khương Đường với ánh mắt đắm đuối đưa tình.

Khương Đường biết anh có thói vô liêm sĩ rồi, cô nhìn đồng hồ, thúc giục anh: “Buổi chiều anh còn phải lên công ty nữa đúng không?”

Buổi chiều Thẩm Kình quả thật có việc, lưu luyến trả Đóa Nhi lại cho cô, Khương Đường vừa mới nhận lại Đóa Nhi xong, Thẩm Kình đột nhiên ôm lấy cổ cô, vô cùng nhanh chóng hôn cô một cái, hôn ở trên mặt, chụt... một tiếng cực vang. Anh nói mà không giữ lời, có cơ hội là chiếm tiện nghi của cô ngay, Khương Đường tức giận ngẩng đầu, Thẩm Kình không đợi cô mở miệng, anh đã hớn hở tiến sát đến lỗ tai cô, giọng nói khàn khàn: “Trí thức thì có gì tốt chứ? Có thể cho em một đứa con sao?”

Khuôn mặt Khương Đường xụ xuống.

Thẩm Kình thấy vậy, nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế salon, bỏ chạy như một làn khói không để chút hình bóng.

Cửa trước có tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Đóa Nhi nghi ngờ nhìn sang bên kia, còn chưa kịp biết chú đi đâu, tìm một vòng không thấy người đâu, ngửa đầu nhìn mẹ.

“Chú đi làm, tan việc rồi sẽ quay lại chơi với Đóa Nhi.” Khương Đường nhìn đỉnh đầu con gái, dịu dàng dỗ dành.

Đóa Nhi toét cái miệng nhỏ nhắn cười, bộ dáng xấu xa kia, cực kỳ giống với nụ cười của Thẩm Kình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.