Cố Đông Thần đẩy cửa đi vào, thấy Khương Đường nằm nghiêng trên giường,
mặc một cái áo ngủ màu phấn hồng, chống cằm nhìn Đóa Nhi, tóc dài hơi
xoăn xõa xuống, lười biếng lại dịu dàng.
“Kết quả giám định sao
rồi?” Khương Đường ngồi dậy, dựa vào đầu giường, đôi mắt xinh đẹp nhìn
chằm chằm Cố Đông Thần, bộ dạng có chút giận cá chém thớt, yêu kiều xinh đẹp, “Hiện tại nên tin tưởng Đóa Nhi là máu mủ của anh chưa? Không thôi uổng phí lấy năm sợi tóc của Đóa Nhi, làm em đau lòng chết đi được, hừ, mau đến đây, em cũng bứt năm sợi tóc của anh mới được.”
Lúc anh vừa thấy kết quả giám định, anh tức giận Khương Đường phản bội, đầu tiên là muốn tìm cô hỏi cho rõ, nhưng lúc vừa sắp ra khỏi cửa, anh nhớ
đến biểu hiện của Khương Đường. Nếu như cô biết Đóa Nhi không phải là
máu mủ của Cố Gia, cô sẽ không bình tĩnh như vậy, càng sẽ không dễ dàng
để cho anh cầm năm sợi tóc của Đóa Nhi đi giám định.
Nhìn cô bây
giờ còn có tâm tình để đùa giỡn, Cố Đông Thần hoàn toàn
Diễn%Đàn%Lê%Quý%Đôn loại bỏ khả năng cô biết rõ tình hình bây giờ, vậy
chỉ còn lại hai dự đoán. Khương Đường có người đàn ông khác, cô chỉ là
không ngờ lại có đứa bé với đối phương, một trường hợp khác nữa, Khương
Đường có thể bị hôn mê hoặc say rượu dưới tình huống bị người khác………..
Trong lòng quá loạn, không biết là cái nào, anh không biết phải đối mặt làm sao.
“Nè, ngẩn người ra đó làm gì vậy?” Khương Đường nghi ngờ hỏi, ánh mắt rơi vào tay anh, “Trong tay anh là kết quả giám định hả?”
Cô nhìn anh soi mói, Cố Đông Thần đi tới, ngồi bên cạnh cô, đưa giám định trong tay cho cô.
Khương Đường ngồi xếp bằng, nghi ngờ quan sát hai mắt anh rồi cúi đầu, thấy
hai con số phần trăm, Khương Đường khó có thể tin được đây là sự thật,
cô giơ cao tờ giám định, “Không thể nào, giám định có phải bị nhầm rồi
hay không? Đóa Nhi là con gái của anh, làm sao lại có kết quả không
trùng……..” Cố tái mặt nhìn anh, hoang mang rồi phẫn nộ, “Đông Thần, cha
vẫn không thích em, có phải là cha cố ý hay không………….”
“Anh để
cho Lưu Huân mang đi giám định, cậu ấy chỉ nghe chỉ thị của anh.” Cố
Đông Thần nhức đầu, anh khom lưng, cùi chỏ chống đầu gối, hai tay cào
vào tóc, âm thanh mệt mỏi, “Đường Đường, anh tin em cũng không biết thân phận thật sự của Đóa Nhi, em cũng chẳng hay biết gì, anh chỉ muốn biết, người đàn ông đó là ai, em bắt đầu với người đàn ông đó từ khi nào?”
Khương Đường trầm mặc.
Trầm mặc đồng nghĩa với thừa nhận có tình nhân. Cố Đông Thần nắm chặt da
đầu, khổ sở bởi vì phản bội, bởi vì cô và người đàn ông khác quấn lấy
nhau, duy chỉ có tức giận vì phải đè ép bóng dáng của Lâm Tịch xuống. Từ năm trước đến năm nay, anh cảm thấy có lỗi với Khương Đường, cũng có
lỗi với Lâm Tịch. Anh không đủ yêu Khương Đường, nhưng Khương Đường là
vợ anh, cô không có bất cứ lỗi nào, thế nhưng anh lại phản bội cô. Anh
yêu Lâm Tịch, nhưng anh đã có vợ, không có cách nào cưới Lâm Tịch được,
lại không nhịn được việc đè nén nhớ nhung, gặp mặt Lâm Tịch.
Hai
người phụ nữ, Cố Đông Thần vẫn luôn mệt chết đi được, nhưng bây giờ, anh đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu như Khương Đường phản bội đoạn hôn
nhân này trước, anh cũng không cần phải tự trách nữa, mọi người ly hôn
trong hòa bình, đi tìm người chân chính ở trong lòng.
Cố Đông Thần mở mắt, nhìn dưới mặt đất, hỏi lại một lần nữa, “Đường Đường, cha đẻ của Đóa Nhi…………”
“Em không biết.” Khương Đường lại trở về dựa đầu giường, nhìn người đàn ông cau mày, cô châm chọc cười, “Không tin đúng không? Em cũng vậy, không
tin, anh và Lâm Tịch ở cùng một chỗ lâu như vậy, em chỉ là trong cơn tức giận đi uống rượu mua vui, lý trí hồ đồ, ngày hôm sau em hoàn toàn
không nhớ ra bộ dạng của người đàn ông đó, đâu còn ngừa thai nữa, như
vậy rõ ràng là sẽ mang thai, rồi sinh con ra. Anh nói xem, có buồn cười
hay không chứ?”
Cố Đông Thần khiếp sợ nhìn cô chằm chằm, “Em……… Sao em biết…….”
Khương Đường buồn cười, trước khi cưới Úc Uyển đã khích bác, sau khi cưới, Úc
Uyển lần lượt ám hiệu ra ngoài cho cô biết, “Cố Đông Thần, là anh theo
đuổi em, em cứ tưởng đâu cô ta lấy chồng, thì anh cũng đã quên được cô
ta, mà em không ngờ, anh lại có thể lần lượt đi tìm cô ta. Còn nhớ rõ
ngày ấy chúng ta kết hôn, em đã nói gì với anh? Em nói, có người không
coi trọng cuộc hôn nhân của chúng ta, nói anh sớm muộn gì cũng sẽ phản
bội em…….. Em để cho anh thề, nếu như ngày nào đó anh thích một người
khác, thì cứ chủ động nói cho em biết, em sẽ biết đường rút lui và thành toàn cho hai người, anh đồng ý dễ nghe như vậy, rồi rốt cuộc anh đối xử với em như thế nào?”
Cô nói xong lời cuối cùng, rồi khóc, “Anh
thích Lâm Tịch, ba anh cũng thích Lâm Tịch, Úc Uyển cũng thích Lâm Tịch, nếu mọi người đều không thích em, vậy tại sao không ly hôn với em đi?
Em không dám ly hôn, vì sợ truyền thông nhạo báng, vì không muốn hai
người chị em tốt kia đắc ý, còn anh là vì cái gì? Nếu như vào lúc đó anh nói cho em biết, thì em cũng sẽ không hồ đồ………… Lúc ấy chúng ta cũng có kế hoạch có em bé, em vẫn còn cho rằng Đóa Nhi là máu mủ của anh…”
Nước mắt này, một nửa là giả bộ, một nửa là thật, Khương Đường uất ức. Cô
không thương Cố Đông Thần, nhưng cô coi anh là chồng, có khi cả đời bầu
bạn, cô cũng không muốn khắc sâu tình yêu, đơn giản chỉ cần gia đình vui vẻ là được rồi. Là Cố Đông Thần nói chuyện không có tính toán gì hết,
là anh có lỗi với cô trước.
Cố Đông Thần tuyệt đối không ngờ, Khương Đường đã sớm biết chuyện anh và Lâm Tịch, mà bởi vì oán giận mới đi mua vui.
Cô nghiêng đầu lau nước mắt, Cố Đông Thần nhìn cô khóc không ngừng, trong
lòng không khỏi khó chịu. Khương Đường biết làm nũng, nhưng cô không
phải là người phụ nữ yểu điệu, kết hôn hơn hai năm, chỉ trong thời kỳ
mang thai, cô khó chịu thì có khóc mấy lần, cũng khóc lúc sinh con.
Bây giờ nên làm gì?
Ly hôn, anh là người bị hại, ngoài ra có một chút đùa cợt, còn không thì
không ai có thể mắng anh, Khương Đường lại muốn thừa nhận. Thanh danh sẽ bị bôi xấu, cô là phụ nữ, mang theo đứa bé………….. Nhưng không ly hôn,
Lâm Tịch phải làm thế nào? Anh có cơ hội đi cùng với cô ta
Diễn#Đàn#Lê#Quý#Đôn thì lại bỏ qua, tương lai nếu Lâm Tịch biết, sẽ nghĩ sao về anh? Úc Uyển sẽ đâm chọt, Lâm Tịch không có sai……….
Hơn
nữa, ông cụ vừa mới nhìn anh đã biết, ông cụ thông minh như vậy, khẳng
định đã đoán được kết quả, sẽ không tha cho Khương Đường.
Cố Đông Thần cúi đầu, khó khăn nói, anh nghe thấy âm thanh của mình, giống như
đá tảng đè tan nát chướng ngại vật ở phía dưới, “Cha không tiếp nhận nổi Đóa Nhi.”
“Anh muốn ly hôn?” Khương Đường hỏi, giống như đã dự đoán được.
“Anh sẽ ra mặt trả lời truyền thông, là anh đối với em chưa đủ tốt, bận về…. Sự nghiệp, lạnh nhạt với em, em tức giận nên mới…………”
Khương
Đường cười khổ cắt đứt anh, “Đến bây giờ anh vẫn còn bảo vệ Lâm Tịch?
Vậy anh nghĩ mọi người nghe anh giải thích nguyên nhân như vậy, thì sẽ
không chửi rủa em sao?”
Cố Đông Thần nghiêng đầu, nhìn cửa, anh
biết, anh đều biết, nhưng anh không có biện pháp nào khác, “Ngoại trừ
một nửa tài sản sau khi cưới, thì căn biệt thự này là của em, bao gồm
những tài sản anh cho em, mặc kệ là trước khi cưới hay sau khi cưới, đều là của em, trước khi em kết hôn với người khác, thì hằng năm anh sẽ gởi cho em một khoản tiền, em giữ lại mà nuôi dưỡng Đóa Nhi, cụ thể, ngày
mai anh sẽ phái luật sư đến nói chuyện với em.”
Cố Đông Thần đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Tôi không cần.”
Ba chữ ngắn gọn truyền đến từ sau lưng anh, Cố Đông Thần dừng lại, quay
đầu, nhìn Khương Đường bằng con mắt bình tĩnh lạnh lùng. Anh cho là
những điều kiện anh đưa ra vẫn chưa hài lòng cô, để cho cô tăng giá,
Khương Đường cười, ánh mắt khinh miệt, “Cố Đông Thần, tôi gả cho anh,
chính xác là có một phần vì tiền, nhưng bây giờ tôi quá ghê tởm, ghê tớm Cố Gia nhà anh. Một lát nữa dì tôi sẽ đến đón mẹ con tôi, ngoài Đóa
Nhi, ngoài một bộ quần áo, còn lại biệt thự hay tài sản anh cho tôi, thì tôi sẽ không mang bất cứ một thứ gì đi, bao gồm cả xe anh cho tôi. Tài
sản sau khi cưới thì tôi không cần, trước hôn nhân anh có cho tôi một
căn biệt thự, tôi cũng sẽ đổi tên trả lại cho anh, chuyện ly hôn, tôi sẽ mời luật sự nói chuyện với anh, ngoài việc ra tòa ly hôn, thì tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Em……….”
“Đi ra ngoài, tôi muốn
thay quần áo, anh nên coi lại cha anh đi, lúc đi tôi không muốn nhìn
thấy ông ta, một phân tiền tôi cũng không lấy, ông ta không có tư cách
gì nhìn tôi một cách khinh bỉ cả…………”
Khương Đường còn chưa nói
hết, Đóa Nhi ngủ bên cạnh tỉnh dậy, khóc oa oa, trong lòng Cố Đông Thần
căng thẳng, bản năng muốn tiến đến dỗ dành con gái, chỉ là thấy Khương
Đường thuần thục ôm lấy Đóa Nhi, ngồi đưa lưng về phía anh, anh chợt nhớ lại mọi chuyện đã thay đổi, Đóa Nhi không phải là máu mủ của anh, mà
Khương Đường, cũng lập tức muốn đi.
Không biết vì sao, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Khương Đường, Cố Đông Thần cảm thấy không đành lòng.
Đứng không biết bao lâu, anh nhìn Khương Đường lần cuối, rồi ra ngoài.
Khương Đường tiếp tục dỗ dành con gái, Đóa Nhi được ăn thì cũng ngừng khóc,
Khương Đường di chuyển sang bên giường, cẩn thận cầm điện thoại di động
lên, lưu ghi âm, vẫn còn một dư một đoạn, lúc này cô mới khôi phục điện
thoại lại như cũ. Cô mở danh bạ điện thoại ra, nhìn số điện thoại của dì mấy giây, Khương Đường cười cười, tiếp tục kéo danh bạ tìm kiếm.
Dì cô không dám lái xe, cũng không chịu đi học, tới Bắc Kinh lâu như vậy,
chỉ dám lái xe điện, cô không thể tưởng tượng được việc dì đến đón mình.
Khương Đường nhìn con gái nhỏ, cô cầm điện thoại lên kề bên tai trái.
“Chị Thẩm, đã ngủ chưa?”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh trầm ổn của Thẩm Tố, “Chưa ngủ, em có chuyện gì à?”
Khương Đường ngẩn đầu lên, nuốt nước mắt vào trong. Thẩm Tố từng là bà chủ của cô, cũng là người mà dì cô tin tưởng, năm đó, sau khi buổi diễn
Victoria’s Secret kết thúc, sự nghiệp của cô bắt đầu thăng tiến làm siêu người mẫu, Thẩm Tố khuyên cô cân nhắc, nhưng vì cô quá ham mê cuộc sống Hào Môn thoải mái, từ bỏ bận rộn để sống một cuộc sống sung túc, hôm
nay lại lưu lạc đến xin Thẩm Tố giúp đỡ.
“Thân phận của Đóa Nhi xảy ra có chút ngoài ý muốn, bọn em quyết định ly hôn rồi, em muốn về nhà, dì em……………”
Cô chưa nói xong, Thẩm Tố tỉnh táo nói, “Chờ chị, chị lập tức lên đường ngay, đến nơi chị sẽ gọi điện thoại cho em.”
Khương Đường không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống, “……… Cảm ơn chị Thẩm.”
Đầu dây bên kia, Thẩm Tố nghe Khương Đường khóc, cô ta biết Khương Đường
lâu như vậy, vậy mà đây là lần đầu tiên cô ta nghe cô khóc. Công ty cô
ta có nhiều người mẫu như vậy, nhưng Khương Đường là người có khả năng
nhất, cố gắng nhất, và giữ mình trong sạch nhất, cô có mục tiêu được gả
vào nhà giàu, nhưng cô chưa bao giờ dùng đến thủ đoạn hạ lưu để đạt
được, năm đó cô kết hôn, ngoại trừ gia tài, thì danh tiếng của cô, cũng
đủ để sóng vai cùng Cố Đông Thần, mà cô gái nhỏ này, nhỏ hơn Thẩm Tố hai tuổi.
Thẩm Tố muốn an ủi vài câu, còn chưa chọn xong từ, thì Khương Đường đã cúp máy.
“Ai gọi đến vậy?”
Có người hỏi bên tai, Thẩm Tố cau mày ngầng lên nhìn, chạm phải tròng mắt
đen của Thẩm Kình đang tìm tòi, gương mặt tuấn tú nghiêm túc, sau lưng
người đàn ông, là quầy rượu ồn ào náo động.
Nhìn như vậy thì nhất định là gọi cô ta ra để gặp mặt, rồi cậu em trai bà con tranh thủ hỏi
thăm tin tức ‘Người tình’ Khương Đường, Thẩm Tố cười nhạt một tiếng,
“Khương Đường, cô ấy nói, cô ấy muốn ly hôn.”
Trong nháy mắt, nét mặt của Thẩm Kình có thể giải thích được là……….. Trước hoảng sau vui, vui như lên trời, mừng rỡ.