Tình Yêu Phô Trương

Chương 60



Editor: Trà Đá.

Buổi tối Cố Đông Thần hẹn Lâm Tịch ăn cơm, anh ta lái xe tới nhà Lâm Tịch rồi mới gọi điện thoại cho cô ta, lúc đang chờ đợi, Cố Đông Thần có thói quen lướt blog. Trang đầu có rất nhiều nội dung, đủ loại, làng giải trí cũng có đề tài nhắc đến sinh nhật của người nổi tiếng, vừa nhìn đã biết là tiêu tiền như nước.

Anh ta cũng không để ý nhiều lắm, trang đầu không có nội dung nào mới.

Cố Đông Thần mở danh sách bạn bè trong blog của anh ta ra, vẫn còn Khương Đường, nhìn bức hình nho nhỏ của Khương Đường, Cố Đông Thần cầm điện thoại di động, nhấn vào trang blog của Khương Đường. Bài viết mới nhất trên trang blog của Khương Đường là bài cô chia sẻ về đoạn video của Thẩm Kình, anh ta mở phần bình luận ra, lại thêm một loạt sóng mới, tất cả đều là khen Đóa Nhi đáng yêu, còn khuyên Khương Đường nên học hỏi Thẩm Kình, đăng hình Đóa Nhi nhiều hơn nữa.

Nội tâm Cố Đông Thần khẽ động, thông qua điều này anh ta chuyển sang trang chính blog của Thẩm Kình.

Quả nhiên có một bài đăng mới trong blog: Hôm nay đưa tiểu công chúa đi chích ngừa, chích ngừa xong thì trở nên như vậy đây, [yêu con] [yêu con] [yêu con]

Phía dưới là đoạn video và hình ảnh Đóa Nhi đang ôm gấu bông ngồi trong ghế dành cho trẻ em, đồng thời cho thấy người quay ngồi ở ghế trước bên cạnh tài xế. Cố Đồng Thần nhìn Đóa Nhi trong hình, trong đầu anh ta nhớ lại mấy tháng trước cũng cùng Khương Đường đưa Đóa Nhi đi chích ngừa như vậy, khi đó tài xế lái xe, anh ta cũng ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, cũng thích quay người lại nhìn ngắm……. Đóa Nhi.

Hình như ly hôn cũng chưa được bao lâu mà Đóa Nhi đã lớn đến như vậy rồi.

Cố Đông Thần mở video ra.

Trừ tiếng động cơ xe rất nhẹ, thì trong xe rất yên tĩnh, ống kính hoàn toàn chĩa chính xác vào Đóa Nhi. Tiểu nha đầu ôm một con gấu bông mặc váy hồng, con gấu bông có chút bị lệch ra ngoài, hai chân hướng về phía cửa sổ xe, Đóa Nhi cúi đầu, một tay ôm gấu bông, một tay đặt trên cánh tay của gấu bông, gãi gãi.

“Bác sĩ cũng chích cho gấu bông rồi, Đóa Nhi giúp gấu bông hết đau đúng không?”

Kèm theo giọng nói cố ý ra vẻ ngây thơ của Thẩm Kình, Đóa Nhi đột nhiên nâng đầu lên, gương mặt trắng bóc, mắt to long lanh, có chút ửng đỏ, nhìn vào cũng có thể biết là mới khóc một trận. Cố Đông Thần không kìm hãm được giơ điện thoại di động lên cao, Đóa Nhi trong màn hình cũng đang nhìn anh ta, Đóa Nhi trông rầu rĩ không vui, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục chơi với gấu bông.

“Em nói gì đi.”

Màn hình di chuyển, quay đến Khương Đường với một phong cách rất trang nhã, đồ trang sức trang nhã, trẻ trung xinh đẹp. Có thể Khương Đường không phát hiện ra Thẩm Kình đang quay phim cô, nên cô trợn mắt trừng Thẩm Kình một cái: “Ngồi xuống.”

Giọng nói kia thân mật tự nhiên, giống như đang khiển trách một đứa bé năng động bướng bỉnh, Cố Đông Thần không nghe rõ cô nói gì, nhưng trước mắt anh ta là bộ dáng xinh đẹp của Khương Đường đang giận, hai người kết hôn trong lúc Khương Đường giao cho anh ta sự xinh đẹp và trong trắng của cô. Đoạn video đã kết thúc, Cố Đông Thần còn muốn xem lại một lần nữa, thì bên tai truyền đến tiếng gõ cửa.

Cố Đông Thần nghiêng đầu, thấy Lâm Tịch đang khom lưng đứng ở bên ngoài, tò mò nhìn anh ta. Anh ta lập tức thoát ra khỏi blog, vẻ mặt tự nhiên mở khóa, sau đó để điện thoại di động xuống, cười hỏi Lâm Tịch: “Hôm nay động tác nhanh nhẹn quá ta.”

“Đói bụng, em không thể chờ được nữa.” Lâm Tịch nở nụ cười ngọt ngào, nhìn lướt qua điện thoại của Cố Đông Thần: “Anh xem gì mà nhập tâm quá vậy?”

“Tài liệu công việc.” Cố Đông Thần vừa cho xe chạy vừa nói.

Lâm Tịch cười cười, hỏi một ngày của anh ta trôi qua như thế nào.

Chín giờ tối hai người mới trở về, Cố Đông Thần dìu Lâm Tịch lên lầu, tối nay anh ta ở lại chỗ Lâm Tịch.

Cố Đông Thần rất bận rộn, nên nếu có thời gian gặp nhau, hai người nhất định sẽ làm chút chuyện gì đó. Sau khi kết thúc, Cố Đông Thần ôm lấy Lâm Tịch, hô hấp của Lâm Tịch đã trở nên bình thường, anh ta mấp máy môi, do dự mấy giây sau rồi thử dò hỏi: “Tiểu Tịch, chúng ta kết hôn trong năm nay đi?”

Lâm Tịch nghe, tim đập nhanh hơn.

Trước khi Lâm Tịch đi Mỹ, Cố Đông Thần có cầu hôn cô ta, nhưng cô ta cảm thấy mình còn quá trẻ, nên lấy lý do vì sự nghiệp diễn xuất để từ chối, sau này lại gặp phải Robert. Sau khi tái hợp lại với Cố Đông Thần, trải qua nhiều chuyện như vậy, Lâm Tịch thật ra vẫn rất lo lắng sẽ xảy ra thêm nhiều biến cố, nên cô ta vẫn hy vọng Cố Đông Thần cầu hôn cô ta một lần nữa, như vậy ít nhất cô ta có thể có một cảng tránh gió vững chắc.

Tối nay Cố Đông Thần nhắc tới hôn sự, có thể nào mà cô ta không cao hứng được không?

“Sốt ruột rồi hả?” Lâm Tịch ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngọt ngào nhìn bạch mã hoàng tử ở trước mắt.

Cố Đông Thần nhìn thấy trong mắt cô ta mừng rỡ, anh ta lại có thêm tự tin, thở hắt ra, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Tịch một cái. Hôn xong rồi, anh ta đưa mắt nhìn thẳng vào mắt của Lâm Tịch, ánh mắt anh ta dịu dàng, “Tiểu Tịch, gần đây ông cụ ở nhà vẫn cứ thúc giục anh nhiều lần, hy vọng anh sớm cưới em về nhà, sớm sinh cháu trai cháu gái cho ông cụ.”

Anh ta muốn có một đứa con gái của mình, có con gái rồi, anh ta cũng sẽ không còn lưu luyến Đóa Nhi nữa, cũng sẽ không nhớ tới Đóa Nhi nữa, cũng không nhớ lại những ngày tháng ngọt ngào của gia đình ba người nữa.

Lâm Tịch trừng mắt nhìn anh ta: “Thì ra anh lấy em vì muốn nhà họ Cố có cháu nối dõi tông đường sao?”

“Em biết anh không phải là loại người như vậy mà.” Cố Đông Thần ôm chặt cô ta, cằm chống trên đỉnh đầu cô ta, trong lời nói tràn đầy ước mơ: “Anh muốn có con với em, con trai con gái gì cũng tốt, chúng ta cùng nhau chăm sóc con, nghe con gọi chúng ta là ba mẹ…………”

Anh ta sẽ tân trang lại phòng em bé một lần nữa, giống như anh ta đã chuẩn bị cho Đóa Nhi vậy.

Bởi vì Cố Đông Thần thấy được vẻ mặt vui sướng ngượng ngùng của Lâm Tịch, nên anh ta nhận định Lâm Tịch đồng ý, vui mừng ôm người yêu, mắt nhìn rèm cửa sổ, tâm trí đã bay lên tận mây xanh. Mà Lâm Tịch tựa đầu vào vai người đàn ông, trong mắt cô ta không có bất kỳ vui mừng nào, môi mím lại rất sít sao.

Buổi tối lúc cô ta đi xuống lầu đến trước xe của Cố Đông Thần, cô ta thấy Cố Đông Thần đang đăng nhập blog, cô ta hoài nghi Cố Đông Thần âm thầm theo dõi động thái của Khương Đường Đóa Nhi, nhưng Lâm Tịch hiểu đàn ông không thích phụ nữ đa nghi, cho nên cô ta kiềm chế sự kích động. Nhưng bây giờ Cố Đông Thần nhắc đến chuyện có con, Lâm Tịch lập tức hiểu ra.

Lúc ấy chắc chắn Cố Đông Thần đang xem đoạn video trong blog Thẩm Kình.

Khương Đường có con gái, Thẩm Kình khoe khoang con gái, Cố Đông Thần nhìn thấy, trong lòng anh ta không cam lòng, vì vậy muốn cưới cô ta để nhanh chóng sinh con, vội vã khoe khoang anh ta cũng có con cho Thẩm Kình và Khương Đường thấy. Tại sao Cố Đông Thần lại muốn so đo với Thẩm Kình? Vì trong lòng Cố Đông Thần vẫn chưa buông được, càng nhớ thương mới càng so đo, càng không có được, mới vẫn ghi trong lòng.

Trong lòng Cố Đông Thần vẫn còn bóng dáng Khương Đường.

Lâm Tịch ý thức được điều này, ánh mắt cô ta trống rỗng.

Có lẽ về mặt tình yêu, cô ta nhất định không đánh bại được Khương Đường.

Cô ta không trẻ như Khương Đường, không có xinh đẹp như Khương Đường, không có phúc như Khương Đường được Thẩm Kình theo đuổi lại chung thủy như vậy, cô ta chỉ hơn Khương Đường ở một điều, đó là kỹ năng diễn xuất, cô ta đã đóng nhiều bộ phim kinh điển, chỉ cần cô ta đừng phạm sai lầm nữa, thì có thể dùng kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp để đánh bại Khương Đường.

“Nhưng mà em muốn đóng phim nửa năm đầu, còn chuyện hôn nhân để nửa năm còn lại rồi tính được không?” Lâm Tịch siết chặt cánh tay Cố Đông Thần, nhẹ giọng nói.

Cố Đông Thần biết Lâm Tịch có kế hoạch đóng phim, nên anh ta gật đầu một cái: “Ừ, chờ em quay bộ phim này xong rồi chúng ta sẽ làm hôn lễ.”

Khóe môi Lâm Tịch hơi nhếch lên, kết hôn xong, việc có con nhất định làm trễ nãi việc đóng phim của cô ta….

Đợi sự nghiệp cô ta ổn định rồi hãy nói.

~

Gần cuối năm, đề tài đón xuân đón tết lại sôi nổi hẳn lên, thành phần tri thức rối rít đặt vé chuẩn bị về quê ăn lễ mừng năm mới, mấy ông bà già trong nhà không ngừng thúc giục con cái đi làm ở phương xa về nhà sớm, chưa kết hôn thì phải dẫn bạn trai bạn gái về ra mắt, nếu đã kết hôn rồi thì dĩ nhiên hai vợ chồng phải cùng về, có cháu trai cháu gái thì lại càng muốn chúng nó về mau mau.

Thẩm Kình đợi năm sáu năm, rốt cuộc cũng được hưởng thụ loại khổ sở lại vừa ngọt ngào hành hạ.

Chỉ là mẹ Thẩm cực kỳ quan tâm, hai vợ chồng bà muốn đến Bắc Kinh, tránh cho Đóa Nhi đi đường dài cực khổ.

“Dì à, cha mẹ cháu muốn đến đây ăn lễ mừng năm mới với chúng ta, lúc đó cha mẹ cháu sẽ ở nhà cháu lầu dưới, dì xem có được hay không?” Thẩm Kình ôm Đóa Nhi ngồi trên ghế salon, lễ phép hỏi thăm ý kiến của Khương Thục Lan.

Không dễ gì mà được gặp mặt cha mẹ của Thẩm Kình như vậy, Khương Thục Lan đương nhiên đồng ý.

Lúc này Thẩm Kình mới nhìn về phía Khương Đường.

Ánh mắt Khương Đường hết nhìn Thẩm Kình rồi lại nhìn Khương Thục Lan, nhìn qua nhìn lại mấy lần, cuối cùng dừng lại trên người con gái, ánh mắt cô phức tạp: “Buổi sáng tổ diễn kịch nói cho em biết đầu năm sẽ mở máy. Em đã hỏi đám Lục Mạn, mồng ba Lục Mạn sẽ đến Hàng Châu, Tạ Nhã thì đến đó mồng hai, em….”

Phim truyền hình được quay ở Hàng Châu, nếu như không vướng con gái, thì Khương Đường sẽ bay đến đó vào mồng hai, trước tiên cũng cần phải làm quen với địa điểm và cảnh quay, nhưng cô chưa bao giờ xa con gái quá một ngày, vừa nghĩ đến việc phải xa con gái, ánh mắt Khương Đường lập tức trở nên đau khổ. Cô có một ý nghĩ, nhưng Khương Đường lúng túng, cô không dám nói, cô sợ dì khó chịu.

Nhưng cô lại không bỏ được con gái.

Dù sao Thẩm Kình cũng là người nhà họ Thẩm, trước tiên nghĩ đến người lớn trong nhà, Khương Đường mới nói xong, anh hưng phấn đề nghị: “Vậy chúng ta đến nhà anh ăn lễ mừng năm mới, qua năm mới thì em ở lại Hàng Châu với mẹ anh, dì cũng đi chung luôn, như vậy thì mỗi ngày quay phim xong em đều có thể gặp Đóa Nhi.”

Kế hoạch quay phim của cô trong ba tháng, vừa đúng lúc có thể cho con gái có cơ hội ở cùng với ông bà.

Nhưng Thẩm Kình cũng không ngốc, nhiệt tình mời Khương Thục Lan: “Dì đi cùng bọn cháu chứ, dì là người chăm sóc Đóa Nhi giỏi nhất mà, có gì thì dì chỉ bảo luôn cho mẹ cháu, hơn nữa sau tết mẹ cháu phải đi dạy học lại, đến lúc đó còn nhờ đến dì nhiều.” Dì rất yêu Đóa Nhi, giống như bà ngoại vậy, chắc chắn sẽ không tách Đóa Nhi ra được.

Khương Thục Lan nhìn Đóa Nhi, tiểu nhà đầu ngoan ngoãn ngồi ở trong ngực ba, mắt to tò mò nhìn bà.

Khương Thục Lan dĩ nhiên không muốn, mà bà cũng không phải bà ngoại, bà đi theo cháu gái đến nhà trai ở lại rất khó coi.

“Dì không đi đâu, để Đóa Nhi ở gần bà nội thêm một chút.” Khương Thục Lan cười nói.

Khương Đường cúi đầu.

Dù sao đó cũng là nhà của Thẩm Kình, cô không có cách nào khuyên dì đến đó ở, nếu như cô có nhà ở Hàng Châu, thì nhất định sẽ bắt buộc dì đi cùng cô.

Thẩm Kình mặc kệ, nhất định muốn Khương Thục Lan đi Hàng Châu, tính khí Khương Thục Lan mềm, nhưng một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ không thay đổi, bà nói không lại Thẩm Kình thì lập tức trốn vào phòng ngủ, nhất quyết không chịu đi. Thẩm Kình giao con gái lại cho Khương Đường, anh đuổi theo dì đến cửa phòng ngủ: “Dì à, vậy dì cùng bọn cháu đến Hàng Châu ăn lễ năm mới, qua ba ngày tết rồi cháu và dì quay lại đây, nếu qua ba ngày tết dì không muốn về, thì cháu cũng không về.”

Thẩm Kình kiên trì như vậy, nên Khương Đường cũng đi theo khuyên dì cô.

Khương Thục Lan cảm thấy cảm động rồi len lén khóc, từ sau khi ly hôn thì đây là lần đầu tiên bà có ý định tái hôn. Nếu bà không tái hôn, thì cháu gái bà làm gì cũng nghĩ đến bà, để bà lại đây thì khó, mà đưa bà theo đến nhà họ Thẩm thì sợ người lớn trong nhà không thích, chỉ có tái hôn, thì cháu gái bà mới an tâm làm dâu nhà họ Thẩm.

Nhưng gả cho người nào mới được?

Bên cạnh hoàn toàn không có ai thích hợp.

Khương Thục Lan lau lau nước mắt, không biết quỷ thần xui khiến như thế nào, khuôn mặt của Tiêu Hàng chợt thoáng qua trong đầu bà, vậy mà giây kế tiếp bà lập tức xóa bóng dáng của Tiêu Hàng ra khỏi đầu. Không tính đến số tuổi, người ta là sinh viên mới tốt nghiệp, còn bà chỉ mới tốt nghiệp trung học, còn ly dị, làm sao Tiêu Hàng có thể coi trọng bà đây? Cái chân cua ngày đó chỉ là hiểu lầm.

Sau khi tâm tình Khương Thục Lan bình tĩnh lại, thì bà mới mở cửa, cười xấu hổ: “Đi thì đi, chỉ là đến để ăn tết, năm nay đi đi.”

Thẩm Kình mừng rỡ, xoay người đến nhận lại con gái trong ngực Khương Đường, nhân cơ hội đó nháy mắt với Khương Đường.

Khương Đường trừng anh, buổi tối lại phải thưởng cho anh một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.