Tình Yêu Phô Trương

Chương 62



Editor: Trà Đá.

Sau khi đợi chờ một lúc lâu, rốt cuộc máy bay cũng cất cánh.

Thẩm Kình căng thẳng nhìn con gái ở trong ngực, sợ con gái có phản ứng không tốt, Đóa Nhi ngồi vững vàng trên đùi ba, ngước đầu nhìn ba, mắt đen to lanh lợi, không nháy mắt mà nhìn thẳng vào mắt ba, nhìn một hồi, miệng nhỏ cười toe toét, cười vui vẻ.

Thẩm Kình yên tâm, hôn gáy con gái: “Ngoan quá.”

Đóa Nhi vui vẻ chuyển sang ngồi bên mẹ. Khương Đường cũng thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ đầu con gái, nhìn con gái vui vẻ như vậy, cô giương mắt lên, sâu kín quét qua Thẩm Kình một cái, sau đó thừa dịp Thẩm Kình không chú ý rồi thu hồi lại tầm mắt, dựa vào ghế. Nhớ tới lúc vào sân bay, Thẩm Kình một tay bế con gái, một tay nắm chặt tay cô, hai bảo vệ đi hai bên, trong lòng Khương Đường cảm thấy rất ấm áp.

Cô rất may mắn khi gặp được Thẩm Kình.

Không có Thẩm Kình, cô vẫn có thể từ từ đi lên, nhưng có Thẩm Kình thì cũng dễ dàng cho cô hơn, anh là người ba tốt, ngày nào cũng rất bận rộn nhưng vẫn không quên gọi điện thoại video với hai mẹ con cô. Anh là một người đàn ông tốt, mặc kệ cô xảy ra chuyện gì, Thẩm Kình cũng sẽ xuất hiện kịp thời, kiên định đứng bên cạnh cô không thay đổi.

Tình yêu là cái gì? Khương Đường không trả lời được, cô cũng không biết rõ bây giờ cô có tình cảm với Thẩm Kình thì có được gọi là yêu không, cô chỉ biết cô đã quen có Thẩm Kình ở bên cạnh, anh sinh ra đã có một bộ dạng phong lưu, vô liêm sỉ, nhìn thì không đáng tin nhưng lại là người đàn ông đáng tin cậy nhất.

“Mệt không?” Thẩm Kình nhỏ giọng hỏi cô.

Khương Đường lắc đầu một cái, mở mắt, cười với anh, cười rất dịu dàng lại như có thâm ý khác.

Trong lòng Thẩm Kình ngứa ngáy, lại không dám làm bậy vì có Khương Thục Lan ở đây. Máy bay bay lên trời cao, Thẩm Kình chỉ ra bên ngoài cho con gái thấy, “Đóa Nhi thấy không, những thứ ngoài kia đều là mây, còn được gọi là Vân Đóa, cùng một chữ với Đóa Nhi đó........” Nói được một nửa, Thẩm Kình đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sâu kín nhìn về phía Khương Đường, “Đóa Nhi là tên do em đặt hả?”

Khương Đường cười như không cười, “Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?”

Vẻ mặt của Thẩm Kình hết sức nghiêm túc, cau mày thúc giục cô: “Nói mau.”

Khương Đường không trả lời, Khương Thục Lan ở bên kia sốt ruột, thay cháu gái trả lời: “Là do Đường Đường đặt, mới vừa mang thai đã đặt xong tên rồi, đêm đó về nhà cùng nghĩ với dì, nói sinh con gái thì gọi là Đóa Nhi, con trai thì có suy nghĩ bao nhiêu cũng không nghĩ ra được.”

Tên của cháu gái bà là hoa hải đường, con gái gọi là Đóa Nhi nghe lại càng mong manh dễ nghe, nếu đặt tên này cho con trai thì hơi yểu điệu, khó hơn nhiều.

Sau khi xác định tên của con gái không liên quan gì đến con ếch xanh nhà họ Cố, thì sắc mặt Thẩm Kình mới chịu dịu lại.

Khương Đường không nhịn được đâm anh một cái: “Xem thái độ của anh kìa, nếu sự thật không phải là em đặt, thì anh muốn đổi tên cho Đóa Nhi sao?”

Thẩm Kình nghiêng đầu chỉ những đám mây ngoài cửa sổ cho Đóa Nhi xem, giả bộ không nghe thấy. Khương Đường bấm cánh tay anh, Thẩm Kình chịu đựng, Khương Đường giận, nhưng cũng rất mau hết giận, Thẩm Kình so đo về điều này cũng không sai, ai lại muốn tên con gái mình liên quan đến tình địch chứ? Khương Đường chỉ là tò mò Thẩm Kình sẽ trả lời như thế nào thôi.

Ngồi không cũng nhàm chán, hai ba con chơi đùa với nhau, Khương Đường tán gẫu với dì, nói chuyện một lúc rồi cô cúi xuống đọc tạp chí.

“Cho dù là do hắn ta đặt, chỉ cần em thích, thì anh sẽ nghe theo em hết.”

Cô đang say mê đọc tạp chí, thì bên tai chợt truyền đến giọng nói trầm thấp ấm áp của anh.

Khóe môi Khương Đường khẽ nhếch lên.

“Đừng đọc tạp chí nữa, chơi với Đóa Nhi nè em.” Thẩm Kình bất mãn vì không thấy cô trả lời, lôi con gái ra làm cớ, khéo léo khiến cô ngẩng đầu.

Khương Đường ăn miếng trả miếng, cũng làm bộ như không hiểu ý anh, cất tạp chí, chơi đùa với con gái, không nhìn anh lấy một cái. Khương Thục Lan ở ngay bên cạnh, Thẩm Kình cũng hết cách rồi, cắn răng nghiến lợi nhìn Khương Đường, trong đầu anh đã suy nghĩ đến buổi tối sẽ hành hạ cô như thế nào rồi.

Ngồi trên máy bay chơi đùa với Đóa Nhi, hai tiếng trôi qua rất nhanh, lúc xuống máy bay Đóa Nhi đã mệt mỏi rã rời rồi, giống như một chú gấu nhỏ tựa đầu trên bả vải rộng rãi của ba. Ở phía bên ngoài đã có bảo vệ đứng chờ sẵn, Thẩm Kình còn muốn nắm tay Khương Đường, nhưng Khương Đường để cho anh đi đằng trước, còn cô đi phía sau với dì.

Đoàn người vừa đi ra ngoài thì đã bị đám phóng viên Hàng Châu bao vây. Quá nhiều người, bảo vệ có thể ngăn người ở bên ngoài, nhưng lại không ngăn được đám phóng viên đang hỏi rất ồn ào. Đóa Nhi vừa mới ngủ, nghe được xung quanh có tiếng ồn thì giật mình, Thẩm Kình cảm thấy điều đó, vội vàng dừng bước lại, vỗ nhè nhẹ lên bả vai con gái. Sau đó gỡ mắt kính xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn đám phóng viên ở xung quanh: “Con gái tôi đang ngủ, xin mọi người thông cảm cho, có vấn đề gì thì để sau này hỏi được không?”

Đám phóng viên nhìn nhau, phỏng vấn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe được người nổi tiếng từ chối phỏng vấn vì con gái đang ngủ.

Đám phóng viên ngây ra vài giây, sau đó lấy lại tinh thần nhao nhao nhìn về phía tiểu công chúa trong ngực Thẩm Kình.

Đóa Nhi không hiểu chuyện gì hết, trốn vào trong ngực ba.

Tiếng ồn ào dừng lại, đám phóng viên nể mặt anh, tuy nhiên lại không biết phải làm sao, Thẩm Kình vẫn nở nụ cười, cười đến đặc biệt tự hào, nhìn vào ống kính gần nhất nói: “Đóa Nhi còn chưa biết nói chuyện, bây giờ mọi người có phỏng vấn cũng không được, đợi con gái tôi biết nói chuyện rồi, thì tôi sẽ để con gái tôi trả lời phỏng vấn.”

Đến lúc đó con gái anh nhất định sẽ rất xinh đẹp.

Thái độ của anh hữu nghị như vậy, đám phóng viên nhìn ngó lẫn nhau, lần đầu tiên chủ động lùi về phía sau, không hỏi nữa, chỉ đuổi theo đoàn người để chụp hình.

Đám phóng viên chịu phối hợp, nên một nhà bốn người thuận tiện đi vào trong xe đang đợi ở bên ngoài. Sáu chiếc xe màu đen nổi tiếng xếp thành một hàng, bảo vệ kéo hành lý để vào một chiếc xe, còn Thẩm Kình bố trí để con gái ngồi vào chỗ trước, sau đó anh đuổi tài xế ra ngoài, anh tự lái xe, Khương Thục Lan ngồi ghế bên cạnh tài xế, Khương Đường ngồi phía sau với Đóa Nhi.

Màn chăm sóc chu đáo của Thẩm Kình đã được đám phóng viên chụp lại được.

Cửa xe đóng, đoàn xe chậm rãi lên đường.

Khương Thục Lan quay đầu lại, tầm mắt quét qua trên người Đóa Nhi đang ngủ say, rồi lại nhìn sang cháu gái, Khương Thục Lan lặng lẽ nhìn Thẩm Kình đang lái xe ở bên kia, ra ám hiệu cho cháu gái phải quý trọng người đàn ông tốt như vậy. Khương Đường cười nhẹ, không nhìn ra mình bị Thẩm Kình làm cho cảm động như thế nào, cũng không nhìn ra người đàn ông này kiêu ngạo ra sao. Cho đến khi Khương Thục Lan bất đắc dĩ quay trở lại, Khương Đường mới lấy điện thoại di động ra, làm bộ soi gương trong điện thoại, nhưng thật ra là đang len lén chụp ảnh gò má của Thẩm Kình.

Chụp xong, Khương Đường cúi đầu, chăm chú quan sát người đàn ông của mình. Nhớ lại chuyện lúc nãy anh giao thiệp với đám phóng viên, thành thục lại có sức quyến rũ, chính mắt cô thấy anh thể hiện được bộ mặt mê người này, Khương Đường cảm thấy rất tự hào, lại vừa xúc động, nếu như năm đó Thẩm Kình dùng phong cách này để theo đuổi cô, thì cô có thể không so đo tiền bạc mà đồng ý gả cho anh không?

Đáng tiếc về vấn đề này, Khương Đường vẫn không có câu trả lời.

Hiện tại anh đang ở bên cạnh cô, cô sẽ không để vụt mất anh đâu.

Ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua bức hình cô chụp lúc nãy, trong lòng Khương Đường cảm thấy rất mềm mại.

~

Ngôi nhà của nhà họ Thẩm ở huyện thành không lớn, cũng sợ rằng có chút chật chội, cho nên mẹ Thẩm ba Thẩm quyết định chuyển đến biệt thư của con trai ở Hàng Châu, năm nay mọi người sẽ tụ tập ở đó ăn tết. Rốt cuộc có thể được gặp cháu gái, hai vợ chồng đã sớm xuống lầu chờ, ngẩng đầu chờ đợi, đợi một lúc thì thấy trước cửa nhà xuất hiện một đoàn xe, mẹ Thẩm lập tức mừng rỡ.

Cháu gái của bà đã đến rồi!

Bà đương nhiên cũng thích cả con dâu, chỉ là con dâu lớn, cũng không bằng cháu gái, ôm ấp như thế nào cũng được.

“Thẩm Kình, đó là ba mẹ cháu à? Xem ra ba mẹ cháu cũng còn rất trẻ.” Xe vừa ngừng, Khương Thục Lan đã khẩn trương hỏi.

“Dì trông còn trẻ tuổi hơn, không tin thì dì xuống xe trước đi, cháu chắc chắn mẹ cháu sẽ gọi dì là Đường Đường.” Thẩm Kình dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ dì, nhưng mắt anh vẫn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu quan sát Khương Đường, chỉ thấy cô im lặng ngồi đó, không thấy có một sự căng thẳng nào.

Thẩm Kình cười, tâm trạng vui vẻ, mặc kệ thế nào thì cũng sắp dẫn nàng dâu vào cửa nhà rồi.

Anh vững vàng cho xe dừng trước cửa nhà, cởi dây an toàn rồi xuống xe trước, giới thiệu Khương Thục Lan với ba mẹ trước: “Ba mẹ, đây là dì của Khương Đường, Đóa Nhi đang ngủ, Đường Đường vẫn còn đang ở trong xe trông con bé, ba mẹ đừng có nhận lầm con dâu nhé.”

Khương Thục Lan đỏ mặt, không biết phải mở miệng như thế nào.

Ba Thẩm đứng ở bên cạnh mẹ Thẩm, im lặng quan sát mọi người, mẹ Thẩm liếc con trai một cái: “Ăn nói bậy bạ.” Sau đó bà nói với Khương Thục Lan, “Từ nhỏ thằng Minh đã nói chuyện không đứng đắn rồi, chị đừng nghe nó nói, nhưng mà phải công nhận là chị và Đường Đường trông như hai chị em vậy, nhìn chị trông như chỉ mới hai mươi mấy tuổi.”

“Không có, chị đừng khen tôi nữa tôi ngại lắm.” Khương Thục Lan cúi đầu nói, hai tai cũng đều đỏ hết lên.

Mẹ Thẩm thân mật kéo bà qua một bên.

Thẩm Kình đến mở cửa xe cho Khương Đường, thấy con gái đang nằm ngủ trong ngực mẹ, Thẩm Kình khom lưng nhận lấy, mắt nhìn cô cười, có một loại ý tứ “Năm nó lạnh lùng với anh, hôm nay thì sắp về làm dâu nhà anh rồi”. Chính xác là ba mẹ chồng đều đang ở bên ngoài, Khương Đường cũng không còn tâm tình phản ứng với anh, sử dụng ánh mắt ý bảo mau bế con gái ra ngoài.

Thẩm Kình ngoan ngoãn đứng thẳng người, xoay người nhìn ba mẹ rồi nhỏ giọng nói: “Đóa Nhi vẫn còn đang ngủ.”

Ánh mắt của ba Thẩm đã dài đến trên người cháu gái rồi, mẹ Thẩm thì kiên nhẫn hơn so với ông, trước mắt là chào đón con dâu, bà cao 1 mét 6 cũng không thể nói là thấp, nhưng cũng phải ngước đầu lên nhìn con dâu cao 1 mét 78, bà vừa ngẩng đầu vừa không nhịn được cười, “Đường Đường cao thật đấy, trên ti vi thấy không cao mấy, nhưng gặp người thật mới thấy cao không tưởng.”

Lần đầu gặp ba mẹ chồng, Khương Đường đương nhiên rất hồi hộp, chỉ là khi mẹ Thẩm nở nụ cười, thì Khương Đường lại cảm thấy thân thiện rất nhiều, tự trêu ghẹo mình: “Cao quá cũng không tiện, lúc còn đi học phải đứng ở cuối hàng, mỗi lần ở trường có đại hội thể thao, thầy giáo toàn bắt cháu phải tham gia nhiều hạng mục, cháu nghĩ cao cỡ bác gái là đẹp rồi.”

“Cũng may là do em cao, nếu không thì anh đã không chú ý đến em rồi.” Thẩm Kình nhanh nhẩu chen miệng vào.

Khương Đường cố nén không trừng anh.

Mẹ Thẩm thay cô trừng anh, sau đó nhiệt tình mời Khương Đường, Khương Thục Lan vào phòng khách bên trong ngồi, phòng khách rộng rãi sáng sủa, trên bàn còn bày trái cây và đồ ăn vặt, trên một góc ghế salon còn bày ra vài thứ đồ chơi trẻ em. Ba người phụ nữ ngồi một bên, Khương Đường ngồi giữa, Thẩm Kình hiểu chuyện giao con gái cho Khương Đường, anh và ba Thẩm ngồi ở ghế salon đối diện.

“Bác gái muốn bế Đóa Nhi không ạ?” Khương Đường cười rồi chuyển sang cho mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm nhìn cháu gái đang ngủ say, không chờ được nữa vui vẻ nhận lấy. Cũng không biết phải làm thế nào mới đúng, Đóa Nhi mới vừa được chuyển sang ngực bà thì lập tức tỉnh dậy, mở to hai mắt, nhìn gương mặt xa lạ đang ôm mình. Mọi người nín thở nhìn tiểu nha đầu, tò mò không biết Đóa Nhi sẽ có phản ứng như thế nào, Đóa Nhi nhìn thẳng vào mắt bà nội một lát, rồi giống như cũng hoàn hồn trở lại, nháy nháy mắt, nhìn về phía khác.

Vừa thấy mẹ, Đóa Nhi nhăn mặt đưa tay về phía mẹ.

Cháu gái vừa mới tỉnh ngủ đã nhớ mẹ, mẹ Thẩm cũng vội vàng trả cháu gái trở về cho Khương Đường.

Khương Đường dịu dàng dỗ con gái, chỉ là mẹ Thẩm giới thiệu: “Đóa Nhi ngoan, đây là bà nội, Đóa Nhi cười với bà nội đi.”

Đóa Nhi sững sờ, chuyển động cái đầu quan sát mọi người ở xung quanh, có hai người lạ mặt, căn phòng cũng xa lạ, Đóa Nhi mất hứng, không nghe lời mẹ, trốn vào hõm vai mẹ không thèm nhìn ai. Khương Đường còn muốn nói nữa, nhưng mẹ Thẩm khuyên nhủ: “Không cần vội, Đóa Nhi vừa mới tỉnh ngủ, mọi người ở đây chơi một chút, tôi đi dọn cơm.”

“Tôi giúp chị.” Khương Thục Lan không chịu ngồi yên, huống chi bà còn là khách, phải biểu hiện tốt một chút.

mẹ Thẩm khuyên mấy lần, Khương Thục Lan cũng không nghe, hai người lôi lôi kéo kéo đi vào nhà bếp. Phòng khách nhanh chóng chỉ còn lại ba người, đối mặt với con dâu quá xinh đẹp, ba Thẩm chợt lúng túng, miễn cưỡng trò chuyện đôi ba câu, cũng đi vào phòng bếp giúp một tay. Người lớn đều đi hết, Thẩm Kình nhanh chóng chạy đến ngồi bên cạnh Khương Đường: “Sao, ba mẹ anh được không?”

Khương Đường nhìn anh chế nhạo hỏi ngược lại: “Tên lúc nhỏ của anh là Minh?”

Thẩm Kình sờ sờ mũi, mặt dày cười: “Dễ nghe chứ?”

Khương Đường cúi đầu cười: “Dễ nghe, nhưng anh không xứng đáng với cái tên đó.”

Thẩm Kình len lén bấm cô, còn muốn hôn cô, anh đột nhiên thấy mẹ bưng thức ăn ra ngoài, mới chuyển sang hôn con gái.

Đóa Nhi được ba hôn, vui vẻ. nhìn ba cười rồi hôn lại ba một cái, khéo léo đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.