Nhìn bóng lưng bình chân như vại của Thẩm Kình ở phía trước, Khương Đường nở nụ cười.
Đã bao lâu rồi cô không bị Thẩm Kình trêu đùa, điên rồi sao?
Kể từ cái năm cô cho Thẩm Kình một cái tát, rồi cô tới Bắc Kinh để phát triển sự nghiệp, thì Thẩm Kình cũng mất tích, cho đến khi cô đi lưu diễn Victoria’s Secret ở Mỹ về, thì Thẩm Kình lái một chiếc xe Maserati chặn trên đường về nhà của cô, xuống xe, đeo kính đen cà lơ phất phơ đi đến trước mặt cô, vừa hút thuốc lá vừa nói một câu già nua: Người đẹp, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?
Nhưng lần đó cô chưa cho là anh đang đùa giỡn. Cô lợi dụng cơ hội, dùng tên tuổi của Cố Đông Thần để đuổi anh, sau đó hai người không hề gặp mặt lại nhau, thỉnh thoảng sẽ gặp trong các buổi tiệc, cô là phu nhân Cố, còn anh là một thiên tài kinh doanh mới nổi, không hề có bất cứ liên quan nào.
“Chị Thẩm, mở cửa cho anh ta đi.” Mắt nhìn thấy không còn đường lui, cô bất đắc dĩ mở miệng nói. Cô sợ có người đi ngang qua chụp hình, như vậy còn thêm rắc rối nữa.
Thẩm Tố cũng lo lắng điều này, hiện tại Khương Đường đã lên tiếng, cô lập tức nhấn còi.
Thẩm Kình quay đầu lại, thấy Thẩm Tố có ý bảo anh lên xe, Thẩm Kình cười hả hê, hút xong điếu thuốc, tiện tay ném sang ven đường, thoải mái đi vòng sang phía bên ghế lái phụ. Anh kéo cửa xe, cửa không mở, trong lòng Thẩm Kình căng thẳng, khom lưng nhìn Thẩm Tố, Thẩm Tố mắt nhìn phía trước, âm thanh không mang bất cứ tia tình cảm nào, “Lượm tàn thuốc về.”
Thẩm Kình có chút lúng túng, mắt liếc chỗ ngồi phía sau, Khương Đường đang dỗ cho con gái ngủ, không có nhìn anh.
Thẩm Kình không nói nên lời, nhưng Thẩm Tố đã hóa thân thành nữ cảnh sát, thì anh không thể không đi nhặt tàn thuốc. Trở lại kéo cửa một lần nữa, cửa mở. Thẩm Kình lập tức quên điều không vui này, hưng phấn lên xe. Hà Đại Bưu chặn ở phía trước, thấy vậy thì ngoan ngoãn tránh ra ven đường, chờ để đi theo phía sau.
Thẩm Kình ngồi đàng hoàng được khoảng hai ba phút, chuẩn bị tư tưởng xong, quay sang phía Thẩm Tố, “Chị cứ chuyên tâm lái xe, tôi nói chuyện với cô ấy một chút.”
Thẩm Tố không thể có ý kiến gì khác.
Thẩm Kình quay đầu hướng về ghế sau. Anh càng nhìn rõ, Khương Đường mặc quần jean, phía trên là áo trắng tay ngắn đơn giản, tóc bối cao lên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ tuyệt đẹp như thiên nga, không cài dây an toàn, khom lưng dỗ đứa bé, vừa chặn Đóa Nhi. Ánh mắt của Thẩm Kình Diêndan.le'quy/don dừng lại trên vành tai nho nhỏ của cô mấy giây, nhỏ giọng hỏi cô, “Đứa bé không phải là của Cố Đông Thần hả?”
Khương Đường coi như không nghe thấy, Đóa Nhi thì ngược lại, nghe được giọng đàn ông, tò mò lệch đầu ra, muốn nhìn xem ai đang nói chuyện.
“Nói chuyện.” Thẩm Kình nhìn chằm chằm gò má Khương Đường, không nhịn được thúc giục.
Khương Đường lười phản ứng lại anh.
Sắc mặt của Thẩm Kình đanh lại, đột nhiên cởi dây nịt an toàn, Thẩm Tố nhìn thấy, thầm nghĩ hỏng bét, vậy mà cô chưa kịp ngăn cản, Thẩm Kình đã nhanh chóng nhảy vào giữa khoảng trống giữa ghế lái và ghế phụ. Khương Đường sợ hết hồn, vừa mắng vừa đẩy anh trở lại, Thẩm Kình dễ dàng đẩy tay cô ra, khó khăn chen đến chỗ Đóa Nhi, ngồi trên thảm xe, lưng dựa vào cửa xe, mắt nhìn chằm chằm Khương Đường, “Cha ruột Đóa Nhi là ai?”
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Khương Đường căm tức trừng anh, “Anh là cha tôi hay là ông nội tôi? Thẩm Kình, tôi mặc kệ anh tới đây làm cái gì, bây giờ tôi nói cho anh biết, Khương Đường tôi không có bất cứ quan hệ gì với anh. Anh muốn đến đây chế giễu tôi, tùy anh thôi, đừng hy vọng tôi trả lời anh bất cứ câu hỏi nào. Còn anh vẫn muốn theo đuổi tôi, vậy thì càng nằm mơ, không thích chính là không thích, anh có tung ra bao nhiêu tiền thì tôi càng ghê tởm anh, anh biến xa chừng nào thì tôi tốt chừng đó!”
Anh chính là một kẻ lưu manh, muốn như thế nào thì làm thế đấy, mặc kệ người khác có đồng ý hay không. Đến bây giờ Khương Đường vẫn còn nhớ cái lần bị anh ép vào tường. Lần hôn đó, rượu hôi vô cùng, sau đó cô chán ghét đến mức phun cả cơm tối ra.
Thẩm Kình sững sờ, anh chỉ hỏi một câu, cô đáp lại đến mười câu.
Chỉ là năm năm rồi anh mới thấy cô nói nhiều như thế, lại ngay trước mặt anh nữa, không phải là phỏng vấn trên tivi, mà là cô ở cách anh chỉ có một cánh tay, nếu có bị chửi, thì anh cũng thoải mái. Nhìn ánh mắt cô tức giận, Thẩm Kình bỏ ngoài tai những lời khó nghe của cô, vẻ mặt cợt nhã nói, “Tôi không phải là cha em hay là ông nội em, mà là chồng tương lai của em.”
Trước kia anh không có tiền, không bằng những ông chủ lớn, khi công ty của anh được đưa ra thị trường, tài sản hơn trăm triệu, tài sản của người theo đuổi cô thì bao la, trùm tài chính Cố Gia, Thẩm Kình cũng tự biết, tự động thoái lui. Nhưng bây giờ, anh có thể không bằng cha của Cố Đông Thần, nhưng anh cũng không tin anh lại không bằng Cố Đông Thần, dù là tiền hay là người.
“Sao nào, gả cho tôi… Tiền của tôi đều là của em.” Thẩm Kình chống một chân lên, ánh mắt sáng quắc, ánh mắt kia, nếu như Khương Đường dám đồng ý, thì anh sẽ ngay lập tức muốn cô ở chỗ này, không thể chờ đợi, tình thế bắt buộc.
Khương Đường theo dõi anh, ánh mắt người đàn ông khát vọng trần trụi, cô theo trí nhớ nhớ lại. Đã nhiều năm như vậy, thủ đoạn theo đuổi của Thầm Kình vẫn chưa từng thay đổi, mục tiêu cũng không thay đổi. Cứ thích cô như vậy sao? Hay là, càng không có được thì càng muốn, lấy được rồi thì sau đó chán?
Khương Đường chắc chắn Thẩm Kình là kiểu người thứ hai, bởi vì từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ hòa nhã với Thẩm Kình, vậy thì Thẩm Kình yêu cái gì ở cô? Thay vì anh nói yêu cô sâu sắc, chi bằng nói anh không nhận thua, muốn chinh phục được cô.
Đàn ông, đặc biệt là đàn ông có tiền và địa vị, không phải đều thích chơi trò chinh phục người đẹp sao?
Nghĩ đến đây, Khương Đường có chút thông cảm với Thẩm Kình, vào lúc cô yêu tiền, thì Thẩm Kình lại không đủ tiền, khi anh có đủ tiền, cô lại dùng tên tuổi của đàn ông có tiền hơn để hù dọa anh. Khương Đường đã từng ước mơ được gả vào Hào Môn rộng rãi, trải qua rồi, cô cũng không còn hứng thú nữa, cô muốn tự kiếm tiền, sống thẳng lưng, không để cho bất kỳ kẻ nào dùng tiền để tiếp cận cô.
“Tổng giám đốc Thẩm không sợ thành Cố Đông Thần thứ hai sao?” Khương Đường kiềm chế tính tình, xoa xoa đầu con gái, cười cười.
Thẩm Kình theo tầm mắt của cô nhìn về phía Đóa Nhi, tiểu nha đầu hơn ba tháng tuổi, mặc áo ngủ màu xanh dương, cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn chính là phiên bản thu nhỏ của Khương Đường, Thẩm Kình ôm một tia hy vọng tìm kiếm bóng dáng của mình trên mặt Đóa Nhi, nhưng một chút cũng không có, chỗ nào cũng giống Khương Đường.
“Rốt cuộc cha đẻ của Đóa Nhi là ai?” Thẩm Kình hỏi âm u.
Khương Đường cố ý giận anh, nhẹ nhàng nói, “Không nhớ rõ, tôi cũng không biết là của ai, nếu coi như tôi có biết, thì tôi cũng không đi tìm, Đóa Nhi chỉ có mẹ, không có ba.”
Thẩm Kình nhìn nụ cười yếu ớt của cô, hận đến hai mắt đỏ ửng, hai bàn tay siết chặt lại. Đúng vậy, cô có thể cùng với anh cả đêm, thì tìm người đàn ông khác cũng có sao đâu chứ? Có lẽ anh chỉ ngẫu nhiên gặp cô một lần, nếu anh không đi ngang qua quầy rượu của câu lạc bộ, thì có lẽ cô đã cùng với người đàn ông khác…
Anh phải sớm nhận ra, đêm đó anh có đeo bao cao su, thì Đóa Nhi sao là của anh được?
Thẩm Kình nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn nói, trong lòng anh rất loạn, đầu rất đau.
Khương Đường liếc mắt nhìn anh, thấy khuôn mặt của anh xanh mét, chắc chắn là tức giận? Anh nhớ nhung năm năm, đuổi theo cách nào cũng không được, hôm nay lại biết cô tùy tiện như vậy………………
Lồng ngực của anh phập phồng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, Khương Đường rủ mi mắt xuống, đáy lòng dâng lên sự áy náy. Coi như Thẩm Kình theo đuổi cô lúc còn trẻ là do cố chấp, hơn nữa, nửa đêm còn theo đuôi Thẩm Tố đến tìm cô, biết rõ cô sẽ ly hôn. Còn muốn cưới cô nữa, ở phương diện này thì ít nhiều cũng có chút quan tâm, người khác đối xử tốt với cô không nhiều lắm, Thẩm Kình lại rơi vào. miễn cưỡng cũng coi như là có một phần.
Nhưng cô hết cách rồi, nói hết lời rồi mà anh cũng không chịu buông tay, cô nghĩ để khiến anh hoàn toàn từ bỏ, chỉ có thể nói lời độc ác với anh.
“Tại sao lại ly hôn?” Thẩm Kình lại mở mắt, âm thanh trầm thấp, nhưng anh không ngẩng đầu, thân thể hơi méo mó, lấy từ trong túi quần ra bao thuốc lá và cái bật lửa, lông mi dài, che đậy tròng mắt đen thâm thúy. Lúc trước Khương Đường rất ít khi bình tĩnh nói chuyện với anh, hôm nay cô mới phát hiện ra ngũ quan của anh cũng rất tinh xảo, màu da trắng nõn, như sứ như ngọc, không giống như tính cách của anh, thô lỗ, vô lại, bá đạo,
Cho đến khi anh nhét một điếu thuốc vào miệng, cúi đầu châm lửa, Khương Đường mới hoàn hồn, không chút nghĩ ngợi giật lấy điếu thuốc của anh.
Hiện tại anh cực kỳ khó chịu, tại sao cô lại không cho anh hút thuốc? Thật sự cho rằng anh thích cô, thì mọi chuyện phải nghe cô sao?
“Đóa Nhi còn nhỏ, anh đừng có hút huốc trước mặt con nít.” Khương Đường ném điếu thuốc lại trong ngực anh, nhìn con gái rồi giải thích.
Thẩm Kình quét mắt nhìn Đóa Nhi, hai mắt của tiểu nha đầu ươn ướt, vừa sợ người lạ vừa tò mò nhìn anh, ánh mắt kia trong suốt giống y Khương Đường, nhưng cô chỉ biết ghét bỏ anh, còn ánh mắt của tiểu nha đầu thì ngây thơ vô tội, không hề phòng bị.
Trái tim tức giận của Thẩm Kình tan biến, anh nhặt điếu thuốc lên rồi nhét lại vào bao thuốc lá. Anh biết diendan>lequy;don] không thể hút thuốc trước mặt con nít, mới vừa rồi mải suy nghĩ quá, quên.
“Tại sao lại ly dị?” Thẩm Kình cất xong bao thuốc lá, hướng ánh mắt ra phía cửa sổ ngắm cảnh đêm, rồi cúi đầu lặp lại một lần nữa.
Khương Đường cũng nghiêng đầu nhìn cửa sổ, “Anh ta ngoại tình.”
Thẩm Kình cười lạnh, cười không phải là chế giễu cô coi trọng Cố Đông Thần, mà là cười cho câu chuyện hài của cô, “Đó chính là bạch mã hoàng tử em chọn ngàn người mới tìm ra sao.” Mắt to như vậy, dài đến như vậy dùng để làm gì? Không phân biệt được đồ thừa.
Khương Đường bình tĩnh đáp trả. “Đàn ông đều giống nhau.”
Ý của cô là nếu cô không gả cho Cố Đông Thần thì cũng có thể gặp chuyện tương tự như vậy, vừa nói xong, cô chợt nhớ ra chồng trước của Thẩm Tố cũng ngoại tình, cô lập tức lúng túng, “Chị Thẩm, em không có ý đó………….”
Thẩm Tố cười nhạt một tiếng, “Không sao, hai đứa cứ nói chuyện, chị chỉ chuyên tâm lái xe.”
Lời nói này có chút nhạo báng, Khương Đường không nhịn được trừng mắt với tên đầu sỏ gây ra chuyện này.
Bị trừng, tâm tình của Thẩm Kình lại có chút thay đổi, nhìn Khương Đường ở phía đối diện, vẻ đẹp của khuôn mặt cô là lạnh lùng, ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Thẩm Kình nhớ lại đêm hôm đó. Một mình anh ở Bắc Kinh, không có đàn bà, buổi tối hết bận công chuyện, thì phần lớn thời gian đều không có việc gì để làm, anh hay đi uống rượu với bạn bè, uống một lát thì bạn bè anh đi săn người đẹp, còn lại một mình anh.
Ngày đó anh cũng ngồi yên một mình như vậy, nhìn bạn bè nhảy múa mập mờ cùng các người đẹp, có người đi ngang qua, anh nhàm chán nhìn theo bóng dáng người đó ra đến cửa, thời điểm đang nghĩ thu hồi tầm mắt lại, thì có một người phụ nữ mang mặt nạ đen bước vào, bóng dáng cao gầy, chân thon dài, ánh mắt phía sau lớp mặt nạ rất lạnh lùng.
Thẩm Kình nhìn một cái đã nhận ra, đó là người mà ngày đêm anh nhung nhớ, là người phụ nữ quyến rũ trên sân khấu.
Từ trước đến nay cô không thèm ngó đến anh, làm chuyện thân mật cũng giống như nữ vương, không cho anh hôn miệng, không cho anh tháo mặt nạ ra, không cho anh sờ soạng, thậm chí không phát ra một âm thanh nào……………
Tại sao?
Bởi vì cô không muốn bị lộ thân phận, cô vẫn luôn là người phụ nữ thông minh, làm gì cũng có tính toán. Là người mẫu nổi tiếng, nhưng chưa từng qua tay bất kỳ người đàn ông nào, nếu như cô tùy tiện như vậy, thì không có cự tuyệt anh kiên định như vậy, mà một khi phụ nữ thông minh tùy tiện, thì cô tìm người đàn ông như thế nào, gia tăng hung bạo. Lộ nguy hiểm?
Muốn cả đêm. Lửa giận phản bội phát tiết, đồng thời đối phương không nhận ra mình, trừ cái đêm dạ hội đeo mặt nạ đó, thì cô còn có cơ hội gì? Thô bạo đánh ngất xỉu người đàn ông đeo mặt nạ sao? Cô là người mẫu, đâu phải nữ thổ phỉ.
“A a……………….”
Thầm Kình đang suy nghĩ, thì bên tai truyền đến giọng con nít còn non nớt, Thẩm Kình xoay lại, chỉ thấy ánh mắt của Đóa Nhi đang nhìn chằm chằm ngực anh, cố gắng đưa tay mập mập về phía anh, giống như muốn ôm.
Tim của Thẩm Kình đập nhanh hơn, chẳng lẽ đây là linh cảm cha con? Ban ngày anh có điều tra, mặc dù mang bao cao su thì tỷ lệ ngừa thai rất cao, nhưng không phải là không có cá lọt lưới.
“Hình như con bé muốn tôi ôm………..” Thẩm Kình không biết làm sao, nên nhìn Khương Đường, anh còn chưa bao giờ bế một đứa bé lớn như vậy.
Không ai hiểu con bằng mẹ, cô nghe thấy trong giọng nói của Thẩm Kình có một chút xíu hài lòng và vui mừng, Khương Đường không chút lưu tình, phiên dịch thay con gái: “Đóa Nhi muốn hộp thuốc lá của anh.” Tiểu nha đầu này thích nhất là đồ chơi mới, đồ gì trước kia chưa từng thấy, thì đều muốn chơi qua.
Làm như xác nhận lời mẹ nói, ánh mắt của Đóa Nhi cũng tìm đúng địa điểm, vững vàng nhìn vào hộp thuốc lá mà Thẩm Kình vừa lấy ra, rồi a a thúc giục mau lên một chút.
Trong nháy mắt, Thẩm Kình ỉu xìu, cái gì mà linh cảm cha con, là do anh nghĩ quá nhiều rồi.