Một tuần sau ngày đó nhưng cô chẳng cảm thấy thoải mái chút nào. Trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh của người con trai kia. Cô thấy sợ. Tại sao cô cứ có cảm giác là mình sẽ gặp lại người con trai đó. Cô chẳng mong gặp lại chút nào cả. Đúng hơn là không muốn quay lại cái khu B đó chút nào cả.
- Đang nghĩ gì thế? – một giọng nói không mấy thiện cảm của ai đó vang lên, khiến Xuân có chút giật mình.
- Chào hai chị, cũng không có gì. – cô nhận ra đó là Quyên và Hà. Hai trong năm bông hồng gai của hội học sinh. Ngay từ khi cô vào hội học sinh, cả hai luôn là người hay làm khó cô nhất và bây giờ vẫn vậy.
- Rảnh rỗi quá nhỉ. – Hà nhếch mép cười khẩy.
- Không biết, hai chị có gì cần nói sao? – cô bỏ qua ý chọc khoáy của Hà. Có chú ý tới cũng chỉ thiệt mình mà thôi.
- Không có gì nhiều. Tại hôm qua, Minh đưa thiếu tài liệu cho anh Băng nên anh ấy không mang hết qua khu B…nên hôm nay nhờ em đi hộ. – Quyên dù ghét nhưng cũng không lộ ra mặt như Hà. Quả khiến cho người ta khâm phục.
- Khu B…tại sao lại là em? – Xuân có chút không thoải mái khi nhắc tới khu B. Tại sao lại bắt cô đi. Rõ ràng biết đó là khu như thế nào mà.
- Sao, không thích à. Hay là ỷ mình có ai đó chống lưng nên lười biếng không muốn đi. – Hà nói lộ rõ ý ghen ghét.
- Việc này… - Xuân nghẹn giọng. Cô lấy lí do gì để từ chối đây.
- Cũng không có gì quá nghiêm trọng. Chỉ là mang tài liệu qua khu B rồi mà. Không cần quá căng thẳng như thế. Phải không nào? – Quyên nói, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt của Xuân, từ từ bới móc sự e ngại, sợ hãi của cô ra.
- Em bận chút việc ấy mà… - cô gượng cười.
- Sợ cái gì mà không dám đi? – Hà như biết được suy nghĩ của cô nên càng lấn tới.
- Vậy tại sao hai chị không đi mà lại đi bắt người khác đi thay. – Xuân bất bình lên tiếng.
- Nào, nào…sao lại cải nhau thế. Chỉ là hôm nay khối 12 đều có việc phải đi rồi. Có thông báo hẳn hoi nên không thể trốn tránh. Thứ hai việc thông báo cho khu B là việc quan trọng mà em cũng đang rảnh.Với lại…không phải em cũng có người bảo vệ rồi sao? – Quyên cười ẩn ý.
- Việc này không giống…
- Thôi nào, cũng không có gì quá khó khăn. Chỉ là nhờ em đi qua đó đưa tài liệu rồi quay về chứ có phải bảo em học luôn ở đó đâu mà sợ. Phải không? – Quyên tiếp tục.
Cứ thế, Quyên và Hà dồn dập nói khiến cô không còn cách nào từ chối, chỉ có thể đồng ý. Hai người này thật đáng sợ. Một người đấm, một người xoa để dồn người khác vào đường cùng. Giờ cũng đã lỡ đồng ý rồi, biết phải làm sao đây.
Nhìn Hà và Quyên mỉm cười bỏ đi, mà trong lòng càng thấy nặng nề. Cô lại trót dại một lần rồi, đành phải đi thôi. Chắc cô và anh ta không có duyên tới mức có thể gặp nhau suốt đâu hoặc là do cô thầm cầu mong là thế.
Xuân bước thật chậm trên đường tới khu B nhưng khi vừa tới thì cô lại chạy như bay tới văn phòng của giáo viên với hi vọng nhỏ nhoi là không phải gặp bất kì những việc gì tương như như lần đầu tiên cô tới khu B.
Chẳng biết tại sao mà từ khi bước vào đây, cô cứ có cảm giác không thoải mái chút nào cả. Chắc tại việc ngày hôm ấy cứ ám ảnh cô tới bây giờ.
Đúng là đôi khi, người tính không bằng trời tính. Dù định là chỉ tới đưa tài liệu xong là đi ngay nhưng tới giờ cô vẫn không thể đi được. Lí do đơn giản là vì cô phải ở lại giúp một số giáo việc vài việc lặt vặt… may cũng chỉ là những việc loanh quanh trong văn phòng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu nhưng cô đã hoàn thành hết công việc và cũng tạm quên đi nỗi lo vu vơ kia.
Đi khỏi văn phòng, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn nhưng nó không kéo dài được lâu khi trước cô nghe tiếng bước chân chậm rãi từ đâu vang lên.
Tại sao cô thấy bất an. Trong lòng bồn chồn, không yên. Là do cô lo lắng quá nên nó vậy sao?
Vội vàng núp sau bức tường, len lén nhìn ra… Một thoáng trái tim cô trùng xuống. Là…là người con trai hôm qua, chưa kể còn có cà Thiên và Hiển – hai người bạn thân của anh ta nữa. Tại sao cô và anh lại có “duyên” như thế chứ?
May là anh ta chỉ đi ngang hành lang này. Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi lùi lại ra sau…
Rầm…
Xuân tái mặt lại. Ai lại để chiếc chổi ở đây chứ? À, không phải nói là tại sao cô lại ngốc nghếch khi trốn đúng chỗ nhà kho đựng đồ để rồi hậu đậu làm rối tung tất cả mọi thứ lên. Mong là anh ta sẽ không chú ý. Phải không nhỉ?
Cô len lén ngó ra khỏi bức tường. Trái tim thoáng trùng xuống. Ánh mắt sắc lạnh của anh ta hướng về phía cô. Nụ cười nửa miệng mang theo chút cười cợt, thích thú như một con dã thú nhìn thấy con mồi của mình.
Cô hốt hoảng lùi lại, không kịp suy nghĩ gì mà chỉ biết cắm đầu mà chạy. Phải, cô phải chạy ra khỏi đây ngay lập tức.
Nhìn dáng người nhỏ bé của người con gái kia gồng mình bỏ chạy, thật không khỏi khiến anh buồn cười. Chạy trốn? Cô nghĩ nó có ý nghĩa gì chứ.
- Bật camera lên, tìm xem con chuột bé nhỏ của chúng ta đi đâu rồi nào. – anh cười nhàn nhạt.
- Có hứng thú tới thế sao? – Thiên hỏi vu vơ.
- Tất nhiên rồi. Cậu không thấy dạo này quá chán sao? – anh khẽ nhếch mép cười.
- Cũng phải. Lâu lâu mới có gì đó chơi mà. Phải thử xem món đồ chơi mới có vui không đã. – Hiển thích thú chen ngang.
- Phải. – người con trai kia vươn vai rồi bình thản đi về phía người con gái kia vừa chạy trốn. Ánh mắt chăm chú nhìn màn hình camera từ chiếc điện thoại. Thật dễ dàng để tim ra con mồi này. Chắc cũng phải vận động một chút chứ nhỉ.
Xuân dừng chân tại một chỗ nghỉ mệt. Toàn thân run rẩy, không thể kìm chế được nổi sợ hãi trong lòng. Tại sao, cô lại gặp được anh ta chứ. Mỗi lần gặp là một cảm giác không thoải mái chút nào. Mong là anh ta không đuổi được tới đây. Từ nãy giờ, cô chưa thấy ai chạy theo mình. Có lẽ là họ sẽ không tìm ra hoặc sẽ là không muốn tìm cô nữa. Hơn nữa anh ta cũng vừa xuất viện, chắc không dư sức để đuổi theo. Ít nhất là cô hi vọng thế.
Nghỉ một lúc lâu, lấy lại tinh thần rồi cô mới quyết định ra về. Mọi thứ có vẻ yên ắng, dù hơi kì lạ một chút nhưng chắc sẽ không sao.
Đứng dậy, phủi váy cho sạch rồi bình tĩnh đi ra khỏi chỗ trốn.
Bước chân khựng lại khi nhận ra có người chắn trước mặt mình. Là… là cậu bạn thích Gameboy tên Hiển thì phải.
Không không thể nào…tại sao cậu ta lại ở đây? Nếu như thế…có nghĩa là có thể còn hai người kia nữa…Không. Thực sự không ổn rồi.
Cô hốt hoảng xoay người bỏ chạy, cô rẽ vào góc khuất gần đấy nhất rồi bước chân lại khựng lại khi toàn thân bị chắn lai bởi dáng người cao lớn của ai đó.
Hơi ngước nhìn…một lần nữa cô như trùng xuống. Lần này lại là cậu con trai tên Nhệt Thiên.
Không, cô không thể để bị bắt như thế này. Hôm qua, họ nói là chưa phải lúc. Chẳng lẽ lại là hôm này. Không phải chứ? Chỉ mới cách một ngày thôi mà.
- Không…tại sao các anh lại ở đây? – cô sợ hãi hỏi. Làm sao để khống chế nỗi sợ hãi đang làm cô yếu đuối như thế này. Không…không thể. Nó cứ càng ngày càng dâng lên khi cô nhìn thấy mấy người này. Cô muốn gọi cho Băng…nhưng lại không mang điện thoại. Cô thật ngốc mà.
- Vậy cô nghĩ chúng tôi làm gì? – cậu con trai kia hỏi ngược lại.
- Tôi không biết… - cô lắc đầu.
- Tôi nghĩ cô biết chứ. – anh nhún vai.
- Không…tôi không biết… - cô lắc đầu rồi vội vàng lùi lại phía sau nhưng rồi lại bị ai đó ngăn lại.
Cô giật mình, quay lại nhìn người đằng sau mình. Lần này, thực sự là cô thấy tuyệt vọng. Là người con trai đó. Thì ra, cô chạy trốn cũng chỉ là một trò đùa của bọn họ. Cảm giác vừa sợ, vừa giận khi nhận ra mình bị đem ra làm trò cười như thế này.
- Cô có muốn biết không? – anh ta nhìn cô, cười nhàn nhạt.
- Không…không…tôi phải về. – cô luống cuống lùi lại.
- Nhưng tiếc thật đó. Câu trả lời không phải do cô quyết định. – anh nhăn mặt nhìn cô, vừa nói vừa lộ ra vẻ đáng tiếc thật.
- Anh định làm gì chứ? – cô nhìn anh giận dữ.
- Vậy đi theo đi sẽ biết.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, toàn thân đã bị nhấc bổng lên. Cả người chơi với khi bị anh ta vác lên một cách thô bạo như một món hàng không giá trị.
Cô hoảng sợ hét lên, hai tay đấm loạn xạ lên nhưng chỉ càng làm cho tên con trai kia thêm hứng thú. Mặc dù vết thương của anh đang nhói đau.
Cô ghét chính mình lúc này. Yếu ớt, chỉ có thể bị người khác điều khiển. Cô không thích cảm giác này. Vốn đã từng hứa với mình sẽ không bao giờ cho phép mình rơi vào tình trạng này lần nữa nhưng cuối cùng thì mọi việc vẫn không phải do cô quyết định.
Rầm…
Cô bị ném thô bạo xuống đất khi họ vừa bước vào một căn phòng trống. Vội vàng nhìn xung quanh dè chừng. Tất cả không có gì đặc biệt ngoài những bộ bàn ghế được xếp gọn sang một bên để chừa một khoảng trống ở giữa.
- Sao? Cảm thấy thoải mái hơn chưa? – người con trai kia ngồi thụp xuống, đối diện với cô.
- Thoải mái? Anh nghĩ có ai thoải mái khi bị người khác bắt đến đây à? – cô nhìn anh ta với anh mắt không mấy thiện cảm.
- Biết sao được. – anh nhún vai.
- Tôi không có thời gian rảnh để ở đây ngồi nói chuyện phiếm với anh. Tôi phải về. – cô đứng dậy phủi váy rồi quay người bỏ đi.
- Nào…nào…đây là đâu mà cô nghĩ là mình thích đi là đi được nhỉ? – người con trai đó vòng qua, chặn cô lại. Khuôn mặt trầm xuống, toát ra cái nhìn lạnh lẽo nhìn cô.
- Tại anh kéo tôi đến đây chứ bộ. – cô bực bội phản đối.
- Thì sao?
- Anh…giờ anh muốn gì nào? – cô khó chịu nói lại. Cô thực sự bị tính ngang ngược của tên con trai này chọc điên rồi.
- Hay chúng ta chơi tiếp trò hôm qua nhỉ? – anh nhếch mép cười khiêu khích. Sao? Muốn lớn giọng lại với anh sao? Hình như cô hơi ngây thơ rồi.
- Cái…gì… Tôi không rảnh. – cô vội vàng lùi lại nhưng lại đụng phải một người khác.
Cô thật ngốc khi quên mất còn có hai người nữa ở đây. Hơi quay lại nhìn người đằng sau mình. Nụ cười tinh nghịch của cậu thật chả hợp với tình cảnh lúc này gì cả.
- Sao thế? Chưa chơi gì mà. – cậu ta cười đùa như đây chỉ là chuyện nhỏ.
- Không… - cô lắc đầu.
Không đợi cô lên tiếng lần nữa, cậu ta đã tum lấy tay cô, bẻ ra sau rồi không biết lôi từ đâu một sợi dây ra trói tay cô lại.
Cảm giác bị bó buộc khiến cô nhớ lại những điều tồi tệ trước đây. Nước mắt không hiểu sao lại lăn dài trên má. Khuôn mặt lộ rõ sự hoảng loạn, sợ hãi khiến người đối diện có chút bất ngờ trước hành động có phần thái quá của cô.
- Không…đừng…đừng mà. – cô lắc đầu.
- Sao thế? Không phải lúc nãy còn mạnh miệng lắm sao? - cậu con trai thích Gameboy kia lên tiếng giễu cợt.
- Không… - cô lắc đầu.
- Được rồi, tớ nghĩ thế cũng đủ rồi đó Long. – ngưởi từ nãy giờ im lặng, đột ngột lên tiếng. Anh bình tĩnh gỡ bỏ cánh tay của cậu bạn ra. Thật ra, anh có biết chút ít về việc trước đây của cô dù đó là việc bí mật.
- Cậu có phải là chán quá không?
- …..
Mặc kệ để hai cậu bạn mình cải nhau, người con trai kia vẫn chỉ chăm chú nhìn vào người con gái kia. Khuôn mặt tái nhợt vì sợ. Thì ra, cô cũng không quá mạnh mẽ như vẻ ngoài của mình.
- Cô có gì mà có thể khiến anh ấy trở nên ngốc nghếch như thế? – anh nhìn xoáy sâu vào khuôn mặt của cô.
- … - cô ngơ ngác nhìn người con trai đó như chưa hiểu rõ điều gì.
- Không phải sao? Người mà có thể làm Tiên điên cuồng nhưng cuối cùng chỉ chọn mình cô.
- …
Rầm…
Cánh cửa bật mở một cách thô bạo. Một người con trai hốt hoảng chạy vào. Khuôn mặt như giãn ra khi nhìn thấy người con gái kia vẫn bình an. Nhưng ngay lập tức, anh lại thay đổi sắc mặt. Không kịp nói gì, anh xông tới túm cô áo của người đang ở trước mặt cô.
- Huy, đừng bao giờ đi quá giới hạn như hôm nay nữa. – Băng tức giận quát lớn.
- Nào, nào…anh đâu cần phải to tiếng như thế không. – anh ta cười khẩy.
- Em…tại sao em lại làm như thế? – Băng nhăn nhó nhìn Huy.
- Chỉ là muốn xem thử khẩu vị của anh thế nào thôi. Ai ngờ đúng là đáng thất vọng. Không hiểu một người bình thường như cô ta, thì có gì hay mà anh lại trở nên như thế này nhỉ?
- Khoan đã…tại sao hai người lại xưng hô như thế? – Xuân đột ngột chen vào.
Bang im lặng nhìn cô một lúc, khẽ thở dài rồi mới lên tiếng.
- Đây là em trai anh. Nhất Huy.
- Em trai anh? Là người đó sao? – cô quay ra nhìn trân trối vào người con trai kia. Có phải là vì anh ta đã biết cô là ai nên mới làm thế với cô không?
- Sao? Đáng ra cô phải biết ngay từ đầu chứ. – Huy cười khẩy.
- Anh…
- Dù sao cũng biết nhau rồi. Tôi đang không biết cô sẽ làm gì để kéo tôi về nhà Chính nhỉ? – Huy cười khẩy.
- Tôi…
- Nếu thế thì sang khu B đi. Chẳng phải sẽ có cơ hội hơn sao? – anh ta nhếch mép giễu cợt.
- Đừng đùa quá lố như thế. – Băng bực bội nhìn đứa em trai của mình.
- Không phải sao? Hay là cô sợ. Cô nghĩ rằng, mình là bạn gái của anh thì tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời và quay trở về nhà Chính sao? – Huy cười khinh khỉnh.
- Tôi không có ý đó. – cô lắc đầu. Đúng rồi, cô phải làm sao đây?
- Thế sao? - anh vẫn không thay đổi nét mặt.
- Chỉ cần làm theo lời anh là anh đồng ý đúng không? – cô nhìn anh chăm chú.
- Xuân, được rồi. Không cần phải lo chuyện đó. – Băng mất kiên nhẫn, xen vào.
- Em ổn mà. – cô bình tĩnh nói lại với Băng.
- Em…
- Vậy thì cứ làm theo những gì anh muốn đi. Nếu nó có thể khiến anh quay trở về. – cô nhìn Huy và kiên quyết nói.
- Cô chắc chứ? – Huy nhướn mày nhìn cô.
- Phải. – cô gật đầu.
- Xuân…em dừng ngay việc này lại. – Băng tức giận chen vào.
- Đừng ngăn cản em. Đó là do em quyết định. – cô bình thản đáp lại anh.
- Được rồi. Hai người tình cảm thật đấy. Anh nghĩ em sẽ làm gì cô bạn gái bé nhỏ của anh sao? Anh nghĩ em là loại người nào thế? – anh nhìn Băng cười vu vơ.
- Tôi đã nói là sẽ nghe theo ý anh. Vậy anh muốn tôi phải làm sao đây? – Xuân ngó lơ cuộc đối thoại của hai người.
- Hoan nghênh tinh thần dũng cảm của cô. Hi vọng là cô sẽ không hối hận. – Huy vui vẻ đáp lại.
- Tất nhiên. – cô kiên quyết đáp.
Băng im lặng không nói gì. Anh còn có thể nói gì một khi cô đã cương quyết như thế. Trái tim nặng nề đầy lo lắng. Lần này thì anh không thể giúp gì được cho cô rồi. Làm sao có thể giúp khi chính anh còn không thể giải quyết hiểu lầm giữa anh và Huy chứ.