Cô bé bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ rộng thùng thình trên người. chiếc áo sơ mi xanh đã được xắn đến nữa khuỷa tay và chiếc quần lửng của Minh cũng gần như là quân dài của cô. Lúc này nhìn cô thật ngộ nghĩnh. Từ từ bước ra có vẻ e ngại, cô ngó quanh phòng không thấy Minh đâu. Cô hơi thắc mắc đúng lúc đó cánh cửa phòng làm việc bật ra, Minh đi ra và nhìn thấy cô bé đang đứng đó. Anh ngạc nhiên khi thấy cô bé như thế. Mặc dù biết là rộng nhưng không ngờ nó rộng đến như thế, anh bật cười lớn khiến cô đỏ mặt, cô vội vàng nói:
- Anh đừng cười nữa đi mà. Tại anh bắt em mặc đó chứ. Ứ ừ, em không chơi với anh nữa đâu.
Nhìn cô phụng phịu, giận dỗi như một đứa trẻ, anh càng cười lớn hơn. Anh không ngờ có ngày mình cười nhiều như thế này. Còn cô bé thì đang xấu hổ đến mức muốn độn thổ đi luôn. Cô tức mình, quay người định bỏ đi nhưng Minh đã kịp tóm lấy tay cô bé giật lại. Do bị giật bất ngờ khiến cô mất đà thế là cô té cái “ầm” và đè lên người Minh vẫn đang cười ngặt ngèo. Cô đỏ mặt bật dậy nhưng vì anh đang ôm cô bé nên khiến cô không ngồi dậy được mà cứ nằm trên người anh. Cô vừa vùng vẫy vừa càm ràm:
- Anh thả em ra đi. Anh đừng đùa nữa. Anh cười hoài à. Em không chơi với anh nữa đâu cô dọa anh mặc dù cô thấy nó thật ngớ ngẩn.
Minh ngồi dậy nhưng tay vẫn ôm ngang người cô. Anh ôm chặt cô bé và kéo cô xích gần mình hơn mặc cho cô vẫn đang vùng vẫy, anh ghé sát tai thì thầm:
- Nếu em nghỉ chơi anh, anh sẽ không thả em ra luôn. Sao nào?
Cảm thấy Minh đang rất rất gần mình cô cảm thấy sờ sợ, cô cành vùng vẫy mạnh hơn hai tay cô đang cố đẩy hai tay của anh ra khỏi eo cô trong vô vọng. Giọng nói cô run run:
- Làm ơn đó. Em đùa thôi, anh thả em ra đi. Làm ơn mà.
Giọng nói như run run của cô khiến anh ngạc nhiên. Chẳng lẽ anh đùa hơi quá. Mà đây cũng là lần đầu anh đùa như thế với một đứa con gái. Anh nới lỏng tay ra khiến cô bé mừng thầm nhưng rối anh lại đứng dậy, bế thốc cô bé đi lại phía chiếc giường. Cô mệt mỏi, cô thoát khỏi anh nhưng không được. Chợt thấy hối hận khi đi đến đây. Cô thấy hơi sợ vìchưa bao giờ cô gần một người con trai đến mức này. Mà cô cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Minh đùa như thế nhưng lúc này cô rất mệt. Có lẽ do lúc nãy dầm mưa.
Chưa kịp đặt cô bé xuống giường, cô đã đẩy anh ra. Vừa thoát được anh, cô đã chạy vội tránh xa anh. Cô thấy sợ cách anh ấy đùa như thế. Còn anh nhìn cô gái đang ôm chiếc gối sợ sệt mà thấy buồn cười. Anh nói:
- Em sợ gì thế? anh trêu cô bé. Giờ em ngồi đây đợi anh một lát.
Nói xong anh quay lưng bỏ đi. Còn cô bé thì cứ ngơ ngác nhìn nah. Một lúc sau anh đi ra với 2 cốc sữa nóng và đưa cho cô một ly còn 1 ly thì anh uống. Dù không hiểu gì nhưng cô cũng uống. Nhìn cô chăm chú, anh tự mỉm cười một nụ cười khó hiểu. Lúc này, anh cảm thấy rất thoải mái, anh không phải cố tỏ ra hoàn hảo. Từ trước tới giờ, anh luôn phải tạo ra một cái mặt nạ để phù hợp với địa vị là một công tử và là người kế thừa tập đoàn CK tập đoàn đứng thứ 3 cả nước nhưng từ khi găp cô bé này, anh thấy mình thoải mái hơn nhiều và anh cũng không ngờ mình có thể đùa dai đến như thế. (không biết ở Xuân có gì mà khiến mọi người đều thoải mái và vui vẻ khi ở bên cô).
Nhận thấy ánh mắt của Minh đang nhìn chằm chằm vào mình cô bối rối gọi anh:
- Anh…anh sao thế? Em có gì sai à?
Chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mông lung của mình, anh lên tiếng:
- Ừm, nhìn em ngộ quá. Giống trẻ con quá. Anh không ngờ mình quen được một cô nhóc như em đó.
Anh vừa nói vừa xoa đầu cô bé khiến cô thoáng đỏ mặt, cô giận dỗi đáp:
- Anh đùa hoài à. Em 17 tuổi rồi đó. Em thua anh có 1 tuổi thôi. Á, chết rồi, 7h30’ rồi. Em phải về đây.
Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình, cô hoảng hốt nói rồi vội vàng đứng dậy nhưng đã bị Minh ngăn lại, anh nói:
- Trời đang mưa mà. Hay hôm nay em ở lại đây đi.
Lời nói của anh khiến cô hoảng hốt vộ giật lùi về sau để tránh xa anh ra. Cô ấp úng trả lời:
- Anh…anh… đừng đùa thế chứ. Đây…là KTX nam đó. Em về đây.
Minh chặn đường cô nói tiếp:
- Nhưng trời đang mưa to. Không thì đợi mưa tạnh hãy về. Anh sẽ chở em cho.
- Ơ, không cần đâu ạ. Em có xe đạp rồi. Trời mưa có 1 tí thôi mà, em…
- Không bàn cãi nữa, em ở đây đi. Mưa tạnh hãy về. Giờ em rảnh thì soạn lại đống tài liệu anh vừa duyệt xong đi. vừa nói anh vừa đưa cho cô một sấp giấy dày. Giờ anh đi làm việc tiếp đây.
Nói xong anh bước đi khỏi phòng ngủ để cô bé ngơ ngác không biết nói gì, chỉ biết thở dài và làm theo.
30 phút sau…Minh quay lại phòng ngủ để lấy tài liệu.
Đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, Minh giật mình khi nhìn thấy Xuân đang nằm ngủ ngon lành trên giường, bên cạnh là sấp giấy lúc nãy anh đưa cho cô. Đứng tựa cửa lặng nhìn cô bé đang nằm ngủ. Có lẽ do hôm nay quá bận rộn hay là vì dầm mưa lâu quá khiến cô mệt quá đến lăn ra ngủ như thế. Nhẹ nhàng bước đến gần cô bé, lấy sấp giấy rồi anh tiến gần cô bé, khẽ vút mái tóc của cô. Nhìn cô ngủ ngon như thế này, anh chợt nhận ra rằng mình cũng đang rất mệt. Từ sáng tới giờ, anh đã liên tục phải làm việc chưa có một giây phút nghỉ ngơi. Khẽ ngồi dựa lưng lên giường, một tay anh cầm tài liệu, tay kia thì anh khẽ vút má cô bé đang nằm ngủ ngon lành kia. Nhìn cô như thế, anh không kìm nỗi, khẽ hôn lên trán cô một cái nhẹ. Anh ngạc nhiên trước hành động đó của mình, anh không ngờ mình lại có hành vi thiếu kiểm soát như thế nhưng quả thật anh không thể kìm nén trước vẻ mặt baby của cô bé trước mặt mình. Thoáng đỏ mặt, anh quay đi lấy tay che đôi môi vừa chạm vào cô bé, vội giơ sấp giấy kia lên đọc để cố lẫy lại bình tĩnh. Thật may là không có ai ở đây, nếu không anh xấu hổ chết mất.
Đọc tập tài liệu do cô bé chuẩn bị, anh rất hài lòng. Anh công nhận Băng thật sáng suốt khi cho cô bé này vào. Đọc xong tài liệu, anh nhắm mắt lại để đỡ mỏi mắt và trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn vì công việc lễ hội ở trường đã một phần nào đó sắp xong. Nhắm mắt một lúc rồi anh ngủ lúc nào không hay.