Tình Yêu Quý Tộc

Chương 2



Nhà cô thật ra cũng không phải là nghèo khổ, túng thiếu. Bố mẹ cô đều là người tốt, dù không giàu có nhưng cũng không phải nợ nần ai. Thế nhưng năm cô 15 tuổi, nhà cô phải gánh chịu một cú shock khủng khiếp. Bố cô do là người tốt, lại là một nhân viên giỏi nên bị nhiều người ganh tị, ghen ghét trong công ty làm, thế rồi họ lừa bố cố, khiến cho gia đình cô phải gánh chịu món nợ hơn 100000 USD. Kể từ ngày đó, cô bé Diệp Xuân 15 tuổi, không còn có thể hồn nhiên vui tươi như bao bạn bè cùng trang lứa. Cô bắt đầu làm thêm, học tập, tích góp từng đồng một để phụ giúp gia đình. Mặc dù chỉ là con thứ nhưng cô vẫn đứng ra lo việc thay cho bố mẹ cô để họ kiếm tiền và cho chị cô theo học nốt cao học. Chính cô đã ngăn cản chị cô từ bỏ ý định học cao học của mình. Dù hoàn cảnh gia đình như vậy nhưng cô vẫn vui vẻ và yêu bố mẹ cô nhất, già đình vẫn là nơi mà cô yêu quí nhất và tự hào nhất. Đến một buổi tối, cô bé đã 17 tuổi vừa đi làm thêm về, cô gặp một người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi, khuôn mặt lạnh lùng ít, ông nói với cô( do cha mẹ đã đi làm xa):

- Tôi là Minh, thư kí của chủ tịch tập đoàn AJ.

AJ là một tập đoàn lớn, là người có ảnh hưởng rất lớn tới nền kinh tế cũng như xã hội của nước Việt Nam nói riêng và của cả thế giới nói chung. Nắm trong tay hàng trăm khu nghỉ dưỡng nổi tiếng ở California, Caribie, Hawai,…; những bệnh viện hàng đầu thế giới về chất lượng và sự hiện đại. Ngoài ra tập đoàn AJ còn nắm giữ nhưng ngân hàng quan trong ở nhiều nước… và tập đoàn AJ còn thâu tóm được cả thế giới ngầm. Nói chung, tập đoàn AJ là một tập đoàn rất lớn. Ngay cả đứa trẻ 3 tuổi cũng phải biết đến.

Cô hơi giật mình nhưng cũng lễ phép đáp lại:

- Vâng, cháu chào chú. Rất vui được gặp chú. Không biết hôm nay chú đến đây có việc gì quan trọng không ạ?

Nhìn khuôn mặt ngây thơ, trong sáng của cô bé này, ông thư kí không khỏi ngạc nhiên trước thái độ bình tĩnh và lời nói cứng rắn của cô bé. Dù gì ông cũng là thư kí của một tập đoàn lớn, có sức anh hưởng mạnh mẽ, khiến ai cũng không khỏi run sợ. Ông khẽ mỉm, gật đầu hài lòng rồi đáp:

- Tốt, chào cô. Ta tới đây có một thông điệp muốn gửi tới cho cô từ chủ tịch. Nhà cháu đang nợ tập đoàn AJ hơn 100000 USD. Đó không phải là số tiền nhỏ đối với nhà cô.

Nói đến đây ông dừng lại quan sát nét mặt của cô bé ngồi đối diện mình. Hơi chút ngập ngừng, cô bé khẽ đáp:

- Dạ, cháu sẽ cố giúp trả lại tiền cho tập đòan sớm nhất có thể.

Ông khẽ cười trước câu trả lời dường như không thể thực hiện được đối với hoàn cảnh của một cô bé ngồi trước mặt mình nhưng ông cũng thầm khâm phục quyết tâm của cô bé đó

- Ta không muốn khiến cô thất vọng những điều đó dường như xa vời đối với cô phải không.

Thoáng giật mình, cô bé khẽ gật đầu, không nói gì. Ông nói tiếp:

- Vì thế, chủ tịch của ta cũng đã tạo điều kiện để giúp gia đình cô có thể giảm nhanh số nợ đó.

Cô bé giật mình, ngước lên, ngạc nhiên nhiên ông thư kí như không tin vào tai mình nữa.

- Ta được biết cô cũng là một học sinh ưu tú của trường của cô.

Cô không nói gì, chỉ im lặng chăm chú lặng nghe những lời của ông như muốn nuốt hết nó vậy.

- Chủ tịch muốn cô sẽ đến giúp việc cho nhà thứ của chủ tịch. Đó là nhà có 6 người, sẽ là “cậu chủ” của cô nếu như cô đồng ý.

Nghe ông nhấn mạnh vào từ “ cậu chủ” khiến cô thoáng giật mình. Cô hỏi:

- Chỉ cần giúp việc là có thể giảm nợ sao?

Ông nhếch mém lên cười một nụ cười có vẻ ác độc:

- Không, đâu có dễ thế. Thật ra nói là 6 “cậu chủ nhưng thật ra chỉ mới có 3 “cậu chủ” thôi.

Ông dừng một lát quan sát Xuân. Cô hơi giật mình: “bảo mình giúp việc cho 6 người nhưng lại mới có 3. Chẵng lẽ…” cô thầm nghĩ.

- Chắc cô cũng đoán ra ý tôi rồi phải không. Đúng. Nhiệm vụ của cô là tìm và thuyết phục 3 “cậu chủ” còn lại về sống tại ngôi nhà đó.

Im lặng một lúc rồi cô cất tiếng hỏi:

- Làm thế thì được gì chứ, nếu làm được thì sao?

Lại một nụ cười độc ác lại nở trên môi của ông:

- Cô có vẻ đang nghĩ việc này dễ phải không. Đúng. Nó không phải là không đơn giản. Tất cả “cậu chủ” này đều là con cháu ruột của chủ tịch. Ngài muốn các cháu của mình cùng sống với nhau và cũng một phần muốn chọn người thừa kế cho tập đoàn nhưng do nhiều lí do việc đó không dễ dàng.

Ông dừng lại một lúc như suy ngẫm điều gì đó rồi nó tiếp:

- 3 trong 6 “cậu chủ” không chấp nhận và không sống trong ngôi nhà đó. Mặc dù đã có nhiều người đến thuyết phục nhưng cũng không thể khiến cho 3 cậu ấy thay đổi ý định. Đã từng có nhiều người giống như cô…

Bất chợt ông ta nhìn xoáy vào cô rồi buông lời nói như có ý mải mai:

- Thậm chí còn giỏi và xinh đẹp hơn cô nhưng đều không thể. Lần này, chủ tịch cho cô cơ hội này để giúp cô. Nếu cô làm được sẽ được giảm 2/3 số tiền nợ.

Nói đến đây, ông dừng lại như chờ xem phả ứng của cô. Thoáng ngập ngừng, cô nhìn thẳng vào mắt ông thư kí rồi hỏi:

- Thật chứ?

Ông ta nhìn cô. Ông thoáng nghĩ: “chủ tịch lạ thật, tại sao lại giao cho con bé này nhiệm vụ quan trọng này chứ. Dù gì cũng có nhiều người thích hợp hơn còn biết bao nhiêu người trẻ tuổi, xinh đẹp, giỏi giang chứ đâu phải “dùng” đến con bé này. Nó chỉ bình thường thôi mà. Trước đây cô Diệu Trinh, Mỹ Lan,… đều đâu thể làm gì được”. Dù nghĩ vậy nhưng ông cũng cảm thấy ở cô bé này có nét gì rất khác biệt. Điều đó cũng cho phép ông hy vọng một phép lạ.

Theo chủ tịch hơn 30 năm rồi. Chủ tịch là người ông kính trọng nhất, chủ tịch cũng rất xem trọng ông. Nhờ có chủ tịch, ông mới có được ngày hôm nay. Ông đã thề, cả đời này sẽ trung thành phục vụ chủ tich đến hơi thở cuối cùng và ông tự hào về điều đó, điều chủ tịch muốn cũng là điều ông muốn và là điều ông sẽ dốc hết sức mình mà thực hiện.

Chợt thấy ánh nhìn chăm chú của cô bé đối diện, ông chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ:

- Cô nghĩ chủ tịch là ai mà lừa cô mà nếu lừa cô thì được ích gì chứ.

Ông nhéch mép tạo ra nụ cười khinh bỉ nhìn cô. Cô nghĩ cũng đúng rồi im lặng. Ông nói tiếp:

- Trong thời gian đó, cô sẽ chuyển đến trường Lâm Quang. Chắc cô cũng biết ngôi trường đó chứ nhỉ?

Lâm Quang ngôi trường hàng đầu thế giới, dành riêng cho các “cô ấm”, “cậu ấm” của các nhà tài phiệt, nhà chính trị hàng đầu hay là những người nổi tiến trên khắp thế giới. Chất lượng giảng dạy cũng như về cơ sở vật chất thì khỏi phải nói. Được học trong ngôi trường đó dường như như là điều không tưởng của Xuân. Cô không khỏi ngạc nhiên. Cô dường như không tin vào những gì mình đã nghe. Không chỉ có cơ hội trả nợ cho gia đình, co con có cơ hội học trong ngôi trường danh giá nhất nhì thế giới. Nhưng thật ra trong cô vẫn còn chút do dự.

- Thế nào? Câu hỏi của ông thư kí làm cô chợt tỉnh

- Cô đồng ý nhận việc này chứ. Công việc không phải là dễ dàng, nhưng cô đừng lo chủ tịch sẽ không để cô thiệt thòi đâu. Đặc biệt nếu cô hoàn thành tốt việc này, chắc chắn việc trả nợ của cô là điều quá dễ dàng. Gia đình cô sẽ không phải sống khổ sở như thế.

Nói đến đây, ông liếc mắt nhìn cho “căn nhà” nhỏ bé của cô. Do trả nợ, bố mẹ cô đã bán căn nhà cũ và đi làm xa, để cô lại một mình tự bươn trải nuôi sống bản thân. Cô không hề than phiền hay chán nản. Đây là lúc mà cô càng phải cố gắng, không thể là gánh nặng cho bố mẹ cô được. Cô suy nghĩ một hồi rồi chợt hỏi:

- Điều gì nếu cháu không hoàn thành xong công việc đó?

Nhéch mép lên tạo ra nụ cười gian xảo:

- Hỏi hay lắm. Đương nhiên, nếu cô không lam xong công việc thì số nơ của cô sẽ tăng lên gấp đôi. Nhưng cũng còn tùy vào tâm trạng của chủ tịch lúc đó đã.

Lời nói đó như một cú đấm thẳng vào cô khiến cô như muốn ngã ngụy. Cách đây mấy phút, cô đang nhen nhóm cho mình một hy vọng nhỏ nhoi, thế mà giờ đây , hy vọng đó như tắt ngúm. Nếu cô đồng ý thì đây sẽ là một cuộc đánh cược lớn. Nhưng cô đã quyết định, cô phải tin vào bản thân mình, cô sẽ làm được:

- Cháu đồng ý. Cháu sẽ làm được. Bao giờ cháu có thể bắt đầu công việc đó?

Thóang ngạc nhiên trước quyết định nhanh chóng và chắc chắn của cô bé ngồi trước mình. Dường như 2 năm tự bươn trãi nuôi chính bản thân mình đã làm cho cô bé này có một nghị lực đến kinh ngạc. Ông không ngờ đứa con gái nhỏ này có thể có được sự chín chắn đến như thế. Thầm khâm phục cô bé, ông trả lời:

- Nếu cháu có thể sắp xếp được thì tuần sau ta sẽ cho người đến đón cô.

Hơi ngập ngừng cô bé đồng ý:

- Dạ, cháu sẽ chuẩn bị.

- Tốt. hẹn gặp lại. Chúc cô may mắn.

Nói xong ông đứng dậy đi thẳng ra ngoài, không cần cô phải tiễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.