Trong lớp, cô ngồi cạnh Triệt, đó sẽ là cơ hội tốt để giúp cô thuyết phục cậu ấy.
Trong giờ học…
Xuân ném cho Triệt một tờ giấy:
Giờ ăn trưa lên sân thượng nhé.
Anh rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu anh thấy cô cư xử như thế. Cả cô cũng thấy ngượng vì đây là lần đầu cô cư xử thân mật với một người con trai theo kiểu này nhưng biết sao được chỉ có như thế mới giúp cô thuyết phục được anh.
Tiếng trống báo hiệu giờ nghỉ trưa đã đến, cô lập tức phóng ra ngoài, đi thẳng lên sân thượng, hy vọng Triệt sẽ nhớ.
Ngồi thẫn thờ chờ Triệt. Do vội lên đây quá nên cô chưa kịp ăn gì hết, giờ cô thấy đói meo. Đã 15 phút rồi mà chưa thấy Triệt tới. “Có lẽ cậu ta không lên đâu, bình thường mình toàn đuổi cậu ấy đi không mà” Xuân rầu rĩ nghĩ. Đúng lúc đó, có một chiếc hộp nước trái cây lạnh ép sát vào gáy cô khiến cô giật mình hét lên.
- Hey, làm gì mà suy tư vậy? – Triệt từ đằng sau xuất hiện.
- Cậu làm gì vậy. LÀm giật mình. – cô cự nự.
- Hihi… ai biểu cậu ngồi suy tư làm gì hay là… - Triệt cười tinh nghịch nói.
- Hay là sao? – cô xoa xoa cái cổ.
- Cậu đang nhớ tớ. – anh cười cười, tay véo má cô.
- Á, đau. Mơ à. – cô đẩy cậu ra rồi nói.
- Hihi…thế sao gọi tớ lên đây?
- À thì… để cảm ơn cậu vụ hôm kia thôi. – cô bịa đại ra.
- Hôm nào? À, hôm cậu ở KTX nam á? – Triệt nhớ ra.
- À, ừm,…
- Thế cậu cảm ơn tớ bằng cái gì? Có gì ăn không? – anh nhìn quanh hỏi.
Cô sực nhớ, do vội lên quá nên không mang theo đồ ăn. Nhìn vẻ mặt đơ đơ của cô mà anh bật cười lớn:
- Haha… chẳng lẽ cậu rũ tớ lên đây ăn không khí à.
- Xin lỗi, tớ đi mua đồ ăn đây. – cô xấu hổ đứng dậy. Cô đã trí quá.
- Đùa thôi mà. – anh mỉm cười, kéo tay cô lại, tay kia chìa một túi đồ ăn. – Tớ biết cậu không mang nên mua rồi đây.
- Hả? À…um, cảm ơn và xin lỗi. – cô xấu hổ đáp.
Hai người ngồi đó vừa ăn vừa nói chuyện. Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện trực tiếp với. Cô không ngờ, cậu ấy rất thú vị, cô cười rất nhiều, có lẽ cô đã thân với cậu hơn một chút nhưngcô vẫn chưa dám đề nghị trực tiếp với cậu ấy về việc ấy. Có lẽ phải để them mấy ngày nữa.
Từ sau ngày hôm đó, cô và Triệt thường xuyên lên sân thượng ăn trưa và nói chuyện, cả hai đều thân với nhau hơn. Xuân không còn cảm thấy Triệt rắc rối như trước và có lẽ cũng đã đến lúc, cô phải nói với cậu về việc đó. Cô không thể đợi lâu được nữa.
- Triệt, tớ hỏi này. – Xuân mở lời khi cả hai đang ngồi nhìn trời.
- Hửm, có gì mà quan trọng thế. – Triệt vừa uống nước vừa hỏi.
- Không có gì quan trọng lắm đâu. Mà…cậu là cháu của…chủ tịch tập đoàn AJ hả? – cô hỏi với vẻ ngập ngừng.
….
Anh không nói gì mà vẫn cứ ngước lên nhìn trời. Khuôn mặt của cậu thay đổi hẳn không còn tươi như lúc nãy mà có vẻ chút gì đó buồn khiến cô cũng hơi bối rối.
- Thế thì sao chứ? Nó không có ý nghĩa gì cả? – anh lạnh lùng nói.
- Ơ, sao lại không? Tại sao cậu không ở nhà của cậu. Có anh Băng, anh Phong và, anh Vũ nữa đó. – cô hỏi.
- Sao cậu biết? – anh nghi ngờ hỏi.
- À…. – cô không trả lời.
Anh nhìn vẻ bối rối của cô một lúc rồi quay mặt đi:
-À, thì ra cậu là người mà ông ta “thuê” sao. – cậu nói với vẻ khinh bỉ và căm ghét. Và giọng đó khiến cô khó chịu.
- Này, đừng nói kiểu đó. Đúng thì sao? Tại sao cậu lại từ chối sống ở đó. – cô bực tức hỏi.
- Không thích thì không ở thôi. Có gì quan trọng đâu. – anh phớt lờ nói.
- Sao lại không. Nó quan trọng với tớ. Cậu hãy thay đổi ý định đi. – cô nói, tay kéo anh quay nhìn đối diện với mình.
Đẩy tay cô ra, anh lạnh lùng nhìn cô, cái nhìn đầy vẻ độc ác, anh nói:
- Không liên quan tới tôi.
- Này, tại sao cậu lại như thế chứ. Cả cậu, cả 2 người kia nữa chứ. Cậu có thể sống sung sướng, không phải lo nghĩ gì thế mà các cậu còn từ chối trong khi đó còn biết bao nhiêu người không được. Thật là ngu ngốc, thiển cẩn! – cô tức giận quát to vì thái độ của anh.
Không kìm được tức giận, anh đẩy cô vào tường, nhìn cô bằng ánh mắt tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt độc ác của cậu như thế. Thật không ngờ đằng sau khuôn mặt “angel” đó lại là một “devil”. Anh nắm chặt vai cô khiến cô đau nhưng cô không nói, anh quát lớn:
- Đừng tỏ ra hiểu tôi. Cô không phải là tôi nên cô không thể hiểu được đâu. Tôi khuyên cô, hãy từ bỏ đi, sẽ không có kết quả gì đâu.
Lần đầu thấy khuôn mặt giận dữ của cậu dù hơi sợ nhưng cơn tức giận của cô đã khiến cô “dũng cảm” quát lại. Cô cố đẩy cậu ra dù không có tác dụng gì, cô nói:
- Thì cậu cũng không phải là tôi nên làm sao biết được chứ. Cậu làm sao hiểu được hoàn cảnh của tôi. Đúng, tôi không hiểu cậu. Tôi làm sao hiểu được một kẻ ngốc nghếch như cậu chứ.
Bốp…
Triệt không kìm nổi tức giận, tát cô một cái rõ đau. Cô vô cùng shock, tức giận, tủi thân. Cô không ngờ là như thế. Một giọt nước mắt rơi trên khóe mắt của cô. Không phải vì đau mà là vì tức, vì tủi thân. Lau giọt nước mắt đó đi, cô đẩy anh nãy giờ đang im lặng vì hành động mất bình tĩnh vừa rồi. Chưa bao giờ cậu đánh con gái thế mà hôm nay lại đánh con gái – người mà cậu quí nhất.
- Còn lâu tôi mới bỏ cuộc. Tôi sẽ khiến cho cậu thay đổi. Tôi sẽ lôi 2 “tên ngốc” kia về nhà chính nữa. Các người hãy đợi đấy. – cô tức giận tuyên bố rồi bỏ chạy đi luôn.
Còn Triệt, cậu ngồi dựa lưng vào tường. Cậu mệt mỏi, thở dài. Tâm trạng đang rất rối bời. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã có cảm tình với Xuân. Cô không như những đứa con gái khác. Không đòi hỏi, không giả dối. Cô mạnh mẽ, chín chắn và thẳng thắn nhưng nhiều khi cô lại như một đứa trẻ ngốc nghếch khiến cậu không thể không chú ý. Những lúc ở bên cô, cậu thấy thật thoải mái và vui vẻ. Mấy ngày qua, được nói chuyện với cô, cậu càng thấy vui hơn nhưng hôm nay, chính anh đã đánh cô vì không kìm chế được cơn giận. Cậu muốn giúp cô nhưng không thể vì cậu căm ghét cái gia đình đó và không muốn dính dáng gì tới họ.
Tiếng trông báo hiệu giờ nghỉ trưa kết thúc. Triệt mệt mỏi đứng dậy, đi xuống lầu như thay vì đi về phía lớp học, cậu đi thẳng tới phòng y tế. Cậu không biết phải đối diện với Xuân như thế nào.
… Và trên sân thượng lúc đó, một chàng trai cũng ngồi dậy. Mái tóc được cắt ngắn rất cá tính và style. Ánh năng làm chiếc khuyên tai bạc của anh, khuôn mặt ngái ngủ với vẻ phớt đời nhưng tất cả lại tạo cho anh một vẻ đẹp rất “hoang dã” và đầy cuốn hút. Từ nãy giờ, anh ngủ ở đằng sau cái nhà kho trên sân thượng và vô tình nghe được hết cuộc đối thoại của Triệt và Xuân.