Tình Yêu Quý Tộc

Chương 64



Một ngày mới bắt đầu bằng những tia nắng trong trẻo, tiếng xì xào của biển và hương vị mằn mặn man mát của gió biển.

Đằng xa là một chiếc tàu biển cao cấp, nó có vẻ như là đang chờ ai đó. Tất nhiên là đứa cháu cưng của chủ tịch tập đoàn KEN đứng thứ hai của nước ta mà. Hôm nay còn có thêm bốn người cháu của tập đoàn AJ hàng đầu nữa. Quả thật, chiếc tàu đó phải thật “may mắn” đó.

Trên chiếc cầu nhỏ, có ba người con trai và một người con gái đang đứng. Có vẻ cả bốn đều đang chờ đợi ai đó.

- Băng đâu rồi? – Tiên hỏi Triệt.

- Em không biết. Từ sáng đã không thấy anh ấy rồi. Có lẽ anh ấy đi ra tàu trước rồi. – Triệt trả lời.

- Vậy sao. Được rồi mọi người đi nào. – Tiên mỉm cười hài lòng và bước nhanh về chiếc phi thuyền đang ở đầu cầu.

- Khoan đã, còn Xuân nữa. – Phong lên tiếng. Khuôn mặt thoáng lo lắng.

- Xuân? – Tiên hơi mỉm cười, quay qua nhìn Phong.

- Đúng, em ấy chưa tới.

- Đừng lo, hôm qua em đã nói với Xuân rồi, có lẽ sáng sớm hồi hộp quá nên đã đi rồi. Vì em nói là nếu tới sớm thì có thể ra tàu trước cũng được. Có thể em ấy đang ở trên đó. Sáng em ghé qua thì không thấy em ấy.

- ừm. – Phong hơi nheo mắt, khẽ gật đầu nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng.

- Đi nào, sắp trễ rồi đó. – Tiên cố cười để an ủi Phong rồi kéo mọi người đi nhanh lên thuyền.

Phong hơi lưỡng lự nhưng cũng bước lên. Sau đó tới Vũ và Triệt. Triệt khẽ nheo mắt nhìn về phía khu khách sạn. Không hiểu sao có gì đó khiến cậu không tin được cho lắm.

Chỉ mới 7h thôi mà, Trong khi hôm qua lại hẹn 8h. Tại sao phải hẹn sớm như thế chứ. Mà cậu cũng không quan tâm lắm. Dù đi sớm hay không thì chắc chắn Băng cũng không đi.

- Triệt, nếu không phiền cậu có thể giúp tôi vắng mặt vào ngày mai không? – Băng nói khi Triệt đang đứng ngoài lan can.

- Tại sao anh lại không muốn đi. – Triệt lơ đãng hỏi.

- Vì tôi không thích bị làm phiền. – Băng trả lời.

- À, em hiểu rồi, là Tiên đúng không? – Triệt bật cười.

- ……… - Băng không nói gì chỉ khẽ nhếch mép cười.

- Đúng là mệt thật. May là em không “hot” như anh, nếu không thì mệt lắm nhỉ? – cậu cười nụ cười tinh nghịch nhìn Băng.

Khuôn mặt của anh vẫn như thế. Mặc dù biết anh nổi tiếng là lạnh lùng nhưng trong kì nghỉ này, có vẻ như anh trầm hơn hẳn. Hay là anh đan khó chịu vì sự xuất hiện của Tiên.

- Được rồi. Em giúp. Đừng làm cái mặt lạnh lùng đó nữa nào. Em sợ rồi đó. – cậu khẽ vỗ vai anh rồi quay đi nhưng vừa tới cửa cậu dừng lại, vẫn không quay lại nhìn Băng, cậu buột hỏi: - Anh nghĩ sao về Xuân?

- …………… - Băng im lặng một lúc nhìn Triệt. Câu hỏi bất ngờ khiến anh thoáng ngập ngừng. – Tại sao cậu lại muốn biết? – Băng hỏi.

- Chỉ là thắc mắc thôi, anh không trả lời được sao ạ?

Băng suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Rắc rối, ngờ nghệch nhưng rất được việc.

- Thế thôi sao?

- Cậu muốn thế nào nữa chứ.

- KHông, có vẻ như anh không ghét cậu ấy lắm. Nghe kể chuyện lần đầu cậu ấy và anh gặp nhau, có vẻ là hai người sẽ kị nhau lắm chứ. Nhưng có lẽ là sai rồi. – Triệt nói.

- Ý cậu là sao?

- Không có gì đâu. Em đi ngủ đây. À, cũng lâu rồi không gặp anh Huy. Em trai của anh bí ẩn quá nhỉ.

Không kịp để Băng nói thêm câu nào, Triệt đã vươn vai, chui tọt vào trong phòng của mình và chuẩn bị đi ngủ.

Để Băng đứng im lặng ngoài đó. Lâu rồi không ai nhắc tới Huy. Cũng đã rất rất lâu rồi cả hai người không gặp. Nhưng chắc sẽ không lâu đâu. Cả hai sẽ gặp nhau trong một tương lai gần. Không hiểu sao anh lại có cảm giác rất mạnh về điều đó mà lại trong một tình huống rất đặc biệt.


Triệt kết thúc hồi tưởng khi nghe tiếng khởi động của chiếc phi thuyền. Đó là lí do tại sao cậu lại nói dối về vụ của Băng. Haiz…chắc cũng sẽ ổn thôi mà.

Cậu im lặng, nhìn chiếc phi thuyền tới gần chiếc tàu to lớn đó. Quả không hổ danh tập đoàn đứng thứ hai của cả nước. Chiếc tàu thật hoành tráng và sang trọng. Khẽ cười một cách thơ ơ.

Mọi người bước nhanh lên tàu ngay khi tới gần chiếc tàu đó. Tiên thoải mái với phong cách của một “chủ nhà”, vui vẻ mới mọi người nghỉ ngơi trên chiếc tàu sang trọng này. Nhưng dường như có vẻ như không ai mấy mặn mà với nó lắm.

Tiên cũng không quan tâm nhiều, bước nhanh tới chỗ vị quản tàu để hỏi ngay tung tích của Băng.

- Chú Phùng, Băng đầu rồi. – cô mỉm cười.

- Tôi chưa thấy cậu ấy. Không phải cậu băng sẽ đi cùng mọi người sao? – người đàn ông kia cung kính trả lời.

Mặt Tiên tối sầm lại khi nghe cậu trả lời đó. Phong thấy vậy cũng ngay lập tức chạy lại hỏi:

- Thế bác còn thấy cô bé nào lên đây không? – Phong lo lắng.

- Cũng không luôn thưa cậu. Từ lúc chúng tôi tới đây, chỉ có bốn người là mọi người đây thôi.

Mặt Tiên càng tối lại, ánh mắt thoáng hiện ra tia tức tối và căm ghét. Phong cũng trở nên lúng túng. Vậy ra giờ trên đảo còn có Xuân và Băng sao.

- Quay tàu lại ngay, còn có người phải đón. – Tiên quát lên.

- Tôi rất tiếc thưa cô chủ. Tàu đã khởi động rồi, không thể dừng lại được. – người đàn ông đó vẫn tỏ ra rất bình tĩnh trước thái độ của cô chủ của mình.

- Tôi không biết, tôi muốn tàu dừng lại và quay lại ngay. – Tiên hét.

- Tôi rất tiếc, sẽ rất tốn thời gian nếu chúng ta làm thế. Sẽ trễ hẹn với bà chủ tịch sẽ rất không hài lòng nếu cô chủ trễ hẹn. – người đàn ông đó tiếp tục bình thản nói với giọng điệu có chút gì đó nghiêm khắc.

Và tất nhiên lời nói đó phỉa có trọng lượng rồi. Bằng chứng là ngay lập tức mặt Tiên sa sầm lại, cô tức tối quay đi nhìn về phía của hòn đảo Bora Bora đó.

Phong và Triệt cũng không kém phần hụt hẫng. Không hẹn mà cùng lúc cả hai đều hướng ánh mắt tiếc nuối và lo lắng về phía hòn đảo đó. Một cảm giác khó chịu, một chút gì đó ghen tị trong họ.

Thế thành ra chuyến đi này chỉ có bốn người và điều đáng buôn cười hơn là ba trong bốn người đều đang cảm thấy rất rất tức tối và khó chịu.

Vũ bật cười khi nghĩ tới cảnh đó. Có vẻ như kế hoạch của Tiên không thành công cho lắm. Thôi đành thế thôi, chỉ có mình anh tận hưởng chuyến đi thôi vậy.

……………………………….

Nắng chói chang, chiếu qua cửa sổ khiến Xuân cảm thấy chói mắt quá nên đành phải bật dậy. Ôi, mệt mỏi thật đấy. Cô ngồi thẳng dậy, vươn vai và liếc nhanh chiếc đồng hổ trên bàn.

7h45’

Cô gần như muốn hét lên. Lao nhanh vào phòng tắm để chuẩn bị và phóng nhanh ra chỗ hẹn. Ôi tại sao thế. Cô ngủ li bì từ hôm qua tới giờ. Uống xong ly sữa nóng mà Tiên mang cho là cô lăn ra ngủ tới giờ. Trời ơi, không biết mọi người có đợi cô không nữa mặc dù chưa tới giờ.

Ừm, phải nói như thế nào nhỉ? Trống vắng. Hoàn toàn không có một bóng dáng của chiếc tàu to lớn nào cả. Chẳng lẽ mọi người đã đi rồi. Không đúng, Tiên hẹn 8h mà. Tại sao chứ? Cô hoảng loạn, chạy lung tung trên bãi biển để tìm. Trời ơi, cô bị bỏ rơi thật rồi. Vội chạy lại một người phụ nữ nước ngoài đang ngồi tắm nắng trên bãi cát để hỏi. Không biết người đó có hiểu tiếng Anh không vì đó là ngôn ngữ nước ngoài duy nhất mà cô biết. >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.