Tình Yêu Quý Tộc

Chương 69



Hội trường hôm nay có phần nhộn nhịp hơn với sự tham gia của hàng ngàn vị khách mời quan trọng có mặt tại đây.

Tiếng nhạc du dương cùng với ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian. Thoang thoảng là mùi cay nồng của rượu hòa lẫn cùng mùi của cây cỏ.

Khắp căn phòng, mọi người với những bộ trang phục lộng lẫy nhất, từng người, từng người một mãi mê bàn tán về một đề tài nào đó.

Tiếng nói chuyện nhỏ dần khi có sự xuất hiện của hai người mới.

Một cô gái mái tóc được cắt ngắn cá tính, mặc bộ váy đen lửng bó sát cơ thể hoàn hảo của mình, nụ cười nửa miệng thể hiện sự tự tin và cao ngạo của một người quyền quý. Cô bước chậm rãi trên đôi giày cao gót cùng màu, đôi mắt xanh lướt khắp căn phòng để tìm ai đó, bỏ qua tất cả sự chú ý của những người xung quanh. Điều đó đã quá “quen thuộc” với cô – là con gái rượu của một tập đoàn hàng đầu ở Canada, thì sự xuất hiện của cô luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý.

Nhưng hôm nay, những ánh mắt ấy không chỉ dừng lại ở Erika mà còn hướng về người con gái đi bên cạnh cô.

Mái tóc dài, xõa nhẹ ôm lấy bờ vai tròn trịa, khuôn mặt bầu bĩnh mang một nét Á Đông rất thu hút, đôi mắt trong veo thoáng sự rụt rè, e ngại. Chiếc váy trắng mềm mại làm tôn lên nét nữ tính dịu dàng của người con gái. Cô không mang một nét đẹp kiêu kì,hay nổi bật, nhưng lại có thể kéo được mọi ánh mắt của người khác. Từng cử chỉ cũng khiến người khác phải chú ý.

- I see them. Let’s go. (tớ thấy họ rồi, đi thôi) – Erika nói, đôi mắt bừng sáng một niềm vui nào đó, kéo tay Xuân đi thẳng về phía trước, nơi ba người con trai đang đứng ở đó. Chỉ có Băng là không thấy đâu cả.

Cả ba đang mãi nói chuyện gì đó, khi hai người con gái kia bước tới đều thoáng bất ngờ, một vì sự xuất hiện bớt chợt của họ và một phần cũng vì sự thay đổi tới bất ngờ của hai người con gái kia.

Phong thoáng mỉm cười, nụ cười vu vơ có phần ngốc nghếch. Trong khi đó, Triệt vẫn cứ ngẩn người ra một cách ngớ ngẩn không giải thích được.

- Chào…chào mọi người. – Xuân lên tiếng.

- Ừ, chào em. – Phong lên tiếng trước.

- Chào em, em đẹp lắm đó, phải cảm ơn Erika nhiều rồi. – Vũ mỉm cười, quay qua ôm và hôn nhẹ Erika một cái.

- Vâng, cậu ấy giỏi lắm. – Xuân mỉm cười đáp lại.

- Không, tớ thấy Erika chỉ có tài tìm kiếm vẻ đẹp tiềm ẩn thôi. – Triệt cười và nói.

- Hả? cậu quá khen rồi. – cô mỉm cười.

- Okay, I think I should go. Goodbye everybody. Crystal, you’re the most beautiful in this party so don’t be afraid. ( Được rồi, đến lúc mình phải đi rồi. Tạm biệt mọi người nha. Crystal, cậu đẹp nhất trong bữa tiệc này rồi vì thế đừng ngại gì đó.)

Erika mỉm cười, nói rồi quay lưng bỏ đi, tay khoác nhẹ vào tay Vũ. Vũ cũng khẽ cười rồi vui vẻ bỏ đi.

Điều đó làm Xuân thấy hơi lạ, bình thường Vũ luôn là người hào hoa, “chơi bời”, thế mà dạo gần đây, nhìn anh có vẻ đứng đăn, nghiêm túc hẳn ra, rất chín chắn đặc biệt là khi đứng trước Erika. Ánh mắt của hai người và cả cử chỉ cũng rất âu yếm và dịu dàng.

- Em đang thắc mắc về cách cư xử của Vũ sao? – Phong hỏi.

- Em… - cô bối rối nhìn anh.

- Cậu đừng thấy lạ, điều đó là hiển nhiên rồi. Họ đã đính hôn rồi đó. – Triệt bước tới gần cô và bình thản nói.

Trong một phút, Xuân đơ người ra, mắt mở to hết cỡ, miệng há hốc ra nhìn trông đến buồn cười, có vẻ như là cô vẫn chưa nhập được lời vừa rồi của Triệt.

- Đính…đính…hôn…? Nhưng cả hai đều mới 18 tuổi mà. – cô hỏi.

- Điều đó đâu là gì. Họ quen nhau và chơi thân từ bé. – Phong nói.

- Em...mặc dù em thấy họ đẹp đôi thật nhưng… - cô nói.

- Ừ, hơi lạ với phong tục của chúng ta một chút thôi, với lại, họ cũng chỉ mới đính hôn thôi mà. – Triệt giải thích.

- Ừ, có vẻ hơi lạ, nhưng họ rất đẹp đôi mà phải không? – cô vui vẻ đáp.

Triệt và Phong khẽ gật đầu, cùng hướng ánh mắt về cặp đôi ở phía trước mà thầm ngưỡng mộ và chúc phúc cho họ.

- À, lúc nãy Erika gọi cậu là Crystal phải không? – Triệt hỏi.

- Tớ, không biết. – cô mới sực nhớ.

- Em ấy chọn tên đúng rồi phải không. – Phong mỉm cười.

Triệt cũng cười gật đầu đồng ý.

Tiếng nói bắt đầu nhao nhao, khi có sự xuất hiện của một ông lão bước vào trong hội trường. Dáng người vẫn đứng thẳng, bước đi thoải mái, khoan thai nhưng vẫn toát ra một cái uy quyền khó tả. Mái tóc đã bạc quá nữa, da dẻ vẫn hồng hào khỏe mạnh. Do nhìn từ xa nên cô rất khó có thể nhìn kĩ khuôn mặt của người đàn ông đó.

Thoáng nhìn qua khuôn mặt của Phong va Triệt, có chút gì đó thay đổi trong đôi mắt của họ. Phong thì có chút lo lắng, Triệt hơi ngại ngùng nhưng cả hai đều có sự kính trọng và yêu mến trong cái nhìn của họ.

- Đó là ông nội của bọn anh đó. – Phong giải thích nhưng mắt vẫn hướng về người kia.

Xuân thoáng ngẩn người. Đó là chủ tịch của tập đoàn AJ nổi tiếng sao. Người đã cho cô cơ hội “trả nợ” nhanh chóng sao. Một cảm xúc khó tả nào đó chợt nhen nhóm trong lòng cô: lúng túng, ngưỡng mộ, biết ơn và e sợ.

- Đi, tớ sẽ giới thiệu cậu với ông, có lẽ ông cũng muốn gặp cậu đó. – Triệt kéo tay cô đi.

- Không, tớ không dám. – cô giật phắt tay ra khỏi cánh tay Triệt.

Triệt ngạc nhiên nhìn cô.

- Tớ…tớ không dám.

- Đừng lo, ông sẽ quí em thôi mà. – Phong an ủi.

- Em…em không thể. Em không thể giải thích tại sao nhưng em không thể, vì thế làm ơn đừng kéo em theo. – cô lắc đầu.

Phong định nói gì đó, thì một người phục vụ bước tới, kính cẩn cúi chào họ.

- Chủ tịch muốn gặp hai cậu, mong hai cậu có thể tới ngay lập tức. – giọng nói đều đều có phần là lạ của người đàn ông kia vang lên.

- Được, chúng tôi sẽ qua ngay. – Phong trả lời.

Người kia cúi chào rồi bỏ đi ngay lập tức.

Phong quay qua nhìn cô, nhận ra ý từ chối của cô, anh thở dài tỏ ý hiểu.

- Được, anh không ép. Chúng ta đi thôi Triệt. Em đừng đi đâu đó. – giọng nói của anh thật dịu dàng và ấm áp.

Triệt liếc nhìn cô lần cuối rồi cũng lủi thủi đi theo Phong.

Xuân im lặng, nhìn theo dáng người cao ráo của hai chàng trai kia dần dần đi lẩn vào đám đông kia, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, thật may là không bị bắt đi theo. Cô không đủ tự tin để gặp người đàn ông kia. Cảm giác nào đó cứ nghèn nghẹn ở trong lồng ngực khó diễn tả.

Bước chầm chậm ra khỏi khu ban công, mang theo một ly nước trái cây nhỏ, vừa nhâm nhi vừa thưởng thức cái không khí ở đây.

Hướng ánh mắt tò mò về phía trong kia, nửa muốn biết sự việc gì đang xảy ra nửa muốn tìm kiếm hình ảnh quen thuộc của ai đó. cô chợt nhận ra dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo kia đang đứng cạnh chủ tịch, chào hỏi ai đó. Từ xa nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được khuôn mặt lãnh đạm đó của anh. Khẽ mỉm cười ngớ ngẩn, mà không nhận ra đôi mắt của mình vẫn đang hướng về người đó một cách lộ liễu.

Từ xa, một người con trai khác cũng ung dung đi vào hội trường. Dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú, cùng mái tóc được cắt ngắn style, bộ comple cách điệu làm anh không những lịch lãm mà còn rất cá tính.

Anh bước tới gần người đàn ông kia, mỉm cười nẹ và cúi chào:

- Cháu chào ông. – giọng nói ấm áp của người con trai kia cất lên.

Nhìn người con trai đó một lúc, ông mới cất tiếng:

- Về rồi sao? Lâu rồi không gặp cháu. – ông mỉm cười.

- Cháu có ghé thăm ông cách đây mấy tuần mà. – người con trai đó đáp lại.

- Ừ, ta biết.

- Hì…- anh cười trừ.

- Sao, hôm nay đổi ý định, muốn quay về chưa? – ông hỏi tiếp.

- Có lẽ vẫn chưa đâu ạ. Cháu xin lỗi ông nhé. – anh trả lời.

- Đồ ngốc, còn không mau về đi. – ông trách.

- Hehe…cháu của ông là thế mà, biết đâu cháu cũng đợi cô bé kia kéo về nhỉ? – anh đùa.

- Cũng được, ta muốn xem cô bé ấy sẽ làm sao lôi thằng cháu bất trị của ta về.

- Chào chào ông. Duy,lâu không gặp anh. Vẫn khỏe chứ? – Triệt bước tới gần.

- Chào em. Lâu không gặp. – Duy đáp lại.

- Được rồi hai đứa cứ nói chuyện đi, ông phải đi, Duy ta muốn gặp cháu sau buổi lễ. – người đàn ông kia nói.

- Vâng. –Duy gật đầu.

Triệt cũng cúi đầu chào ông khi ông vẫy tay chào cả hai.

- ông vẫn thế nhỉ? – Duy nói.

- Ừm, lần đầu tiên quay về nhà Chính ông đánh em đấy, anh tin không? – Triệt bật cười.

- Em thì chắc chắn rồi, lêu lổng thế cơ mà. – Duy trêu đùa.

- Hừ, anh thì thua em chắc, chẳng phải anh còn tung tăng ở ngoài kia sao? – Triệt vỗ nhẹ vai của anh và nói.

- Đúng rồi nhỉ? Quên mất. – anh bật cười.

- Sao anh vẫn chưa chịu về sao? – Triệt hỏi.

- Ừ, anh vẫn chưa muốn.

- Tại sao thế? Em nghĩ…

- Này, em đang cố gắng bắt ép anh về đó à. Nghe nói là em đang phải lòng ai đó nhưng cũng đừng vì thế mà thay cô ấy dụ dỗ anh nghe chưa? – Vũ trách.

- Em…được rồi, em sẽ không nói nữa, chỉ là lời khuyên thôi mà. – Triệt im lặng.

- Được rồi, đùa thôi, anh nhận lời khuyên ấy.

- Làm như em đang bắt bẻ anh ấy.

- Chứ gì nữa. À, anh cũng muốn gặp lại cô bé ấy, không biết giờ có thay đổi gì so với lúc trước không nhỉ? – Duy đảo mắt khắp hội trường.

- Anh gặp rồi sao? – Triệt ngờ vực.

- Ừ, một lần, cũng khá ngốc, nhưng thật thà và thẳng tính.

- Ừm. – anh trả lời, liếc nhìn khuôn mặt khó xử của Triệt, khẽ mỉm cười anh vỗ vai cậu. – đừng lo, chỉ là nhận xét thôi ma. A, anh thấy cô ấy rồi, tạm biệt nhé.

- vâng, tạm biệt. – Triệt gượng cười.

- Này, có vẻ như ông đang muốn em đi lòng vòng để bắt đầu một vài mối quan hệ nào đó hơn là đứng một chỗ đó.

- Em biết rồi mà. – Triệt mỉm cười, vỗ nhẹ vai, cố lấy lại nụ cười vô tư như lúc nãy.

Duy khẽ cười, thật không ngờ, lâu rồi không gặp Triệt thay đổi nhiều quá. Chín chắn và trầm tính hơn nhiều, không còn vô tư và ồn ào như trước nữa. Có vẻ như sức ảnh hưởng của ai đó thật to lớn.

Bản nhạc du dương ban đầu đã được thay thế bằng bản nhạc sôi động hơn. Bên trong hội trường mọi người cũng đang vui vẻ tận hưởng cái không khí nhộn nhịp đó.

Xuân đứng ngoài ban công, nhìn vào trong. Mọi thứ thật ồn ào, hòa nhoáng và sang trọng. Nó đẹp thật, rất bắt mắt khiến ai cũng phải thèm thuồng được một lần đặt chân vào bữa tiếc sa hoa đó. Nhưng tại sao, nó không thực sự thu hút cô. Những cái bóng bẩy đó, nó làm cho cô thấy khó chịu. Một khoảng cách vô hình nào đó giữa cô và nó. Ngột ngạt, gò bó, và giả tạo, có lẽ là những gì mà cô cảm nhận từ nó.

- Không tham gia sao? – một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau lưng Xuân.

Cô giật mình quay người lại, chợt nhận ra một người con trai đang đứng rất gần mình. Khuôn mặt thanh tú, cùng kiểu tóc ngắn cá tính, bộ đồ vest kiểu cách thực sự làm cho anh có một sức hút to lớn.

- À, không…tôi…

- Em đứng đây một mình sao? – anh hỏi tiếp.

- À, vâng, xin hỏi…anh là… - cô hỏi.

- Không nhớ sao? Chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồi. – người con trai kia mỉm cười.

- Gặp nhau? Thật sao? – cô ngạc nhiên. Quả thật, ở người con trai này có chút gì đó quen quen.

- Ừm, em thật biết làm người khác đau lòng, anh cũng đâu tới mức xấu xí tới nổi mà không đáng để nhớ. – anh cười khổ.

- Em…xin lỗi…em…a, là người đã hát trong phòng nhạc ở lễ hội. – cô chợt nhận ra.

- Ừm, em cũng được đó.

- Hì…em xin lỗi, em không giỏi trong việc nhớ mặt người khác lắm.

- Ừ, em ngốc mà.

Cô thoáng ngẩn người. Sao cả một người mới gặp mà cũng nói cô như thế nhỉ?

- Sao anh lại ở đây?

- Có người quen thôi. Em cũng thế sao?

- À, em đi cùng mấy người bạn. – tốt nhất là nên giấu việc cô đi cùng ai.

- Ai thế? Anh có được biết không? – anh hỏi mặc dù đã biết câu trả lời.

- Em… - cô lưỡng lự.

- Được rồi, không sao? Em muốn uống một chút gì đó chứ? – anh hỏi.

- dạ, được rồi… - cô định từ chối nhưng anh đưa về phía cô một li nước trái cây nên cũng đành phải nhận lấy.

Cô im lặng thưởng thức li nước của mình trong khi đó người con trai kia thì mãi mê theo đuổi một suy nghĩ nào đó, hướng ánh mắt của mình về một phía xa xăm nào đó.

- Em có nghĩ mình sẽ làm được không? – người con trai kia hỏi.

- Dạ? Làm gì cơ? – cô ngơ ngác.

- Thôi, không có gì, chỉ là hỏi vu vơ thôi mà. Anh mời em nhảy một bài được không?

- Dạ? Em…em không biết nhảy đâu. Em… - cô từ chối nhưng chưa kịp nói hết câu, anh đã kéo tay cô về phía mình, khẽ vòng nhẹ qua eo cô.

- Đừng lo anh dạy em. – người con trai kia mỉm cười.

Cô thấy bối rối, không hiểu sao lúc đó không thể từ chối thêm được nữa.

Cũng là nhảy nhưng có vẻ như là người con gái kia gặp nhiều khó khăn hơn. Bước chân có phần gượng gạo, trong khi người con trai kia lại hết sức thành thục.

Nó làm cô nhớ tới lần trước, một lần Triệt cũng đã từng mời cô nhảy, và cũng gượng gạo như thế này. Thật không hiểu sao có nhiều người muốn nhảy với một người hoàn toàn mù tịt về việc này như cô chứ, mà quan trọng hơn là cô vẫn đồng ý. Cái này có được gọi là dại trai không nhỉ?

Vừa nhảy, Xuân vừa mãi mê suy nghĩ về điều đó. Tiếng nhạc vừa dứt, cô cũng nhanh chóng buông vội người con trai kia. Thật ngốc khi đồng ý nhảy cùng một người con trai xa lạ kia trong khi chỉ mới gặp người đó đúng hai lần.

- Em nhảy tệ quá nhỉ? – người con trai kia nhận xét.

Lời nói thẳng thắn tới bất ngờ khiến cô đơ người. Cô biết mình nhảy kém nhưng có cần phải thẳng tới mức đó không chứ. Thật xấu hổ quá mà.

- Em…không giỏi nhảy lắm.

- Ừ, nhìn là biết mà. Không sao, có lẽ nó sẽ là điều thu hút đó. – anh nói.

- Dạ? Anh nói thật khó hiểu? À, anh tên gì thế nhỉ? – cô chợt nhận ra là mình không biết tên người con trai kia.

- Em sẽ biết trong một ngày không xa thôi. – anh cười bí ẩn rồi, khẽ chào rồi bỏ đi trước khi cô kịp nói thêm điều gì nữa.

Cô trơ mắt nhìn người con trai kia đi mất. Trời, đến bất ngờ và đi bất chợt. Sao khó hiểu vậy chứ? Giấu hoàn toàn mọi thông tin, tỏ ra vẻ bí ẩn lắm. Điều này khiến cô nửa lo nửa ngờ.

Dòng suy nghĩ đó ngay lập tức bị cắt bởi một nhóm người xa lạ. Đa phần đều là những cô gái, tuổi chắc cũng tầm từ hai lắm trở lên. Họ liên tục hỏi những câu hỏi kì lạ khiến cô khó hiểu. Không biết là do tiếng anh của cô kém hay là do cô thực sự không hiểu. Tại sao những câu hỏi có vẻ như xoay quanh một ai đó tên là Darren. Là ai vậy chứ?

Cô trả lời một câu ngắn gọn rồi cố gắng thoát khỏi vòng vây đó. Ồn ào quá mức mà. Mà Darren là ai thế nhỉ? Hay là người con trai lúc nãy. Anh ấy cũng đẹp trai, cũng cao ráo, cũng lịch lãm và có sức hút. Chắc là thế rồi, vì vậy mới có nhiều người bu quanh cô hỏi về người đó chứ.

Nghĩ tới đó, Xuân chợt thấy buồn cười. Khẽ lắc đầu, cô nhanh chóng bước ra khỏi khu hội trường, bước nhanh dọc hành lanh dọc hướng ra khu vườn rộng lớn của villa.

Không khí yên bình, trong trẻo, mát lạnh khác xa sự ồn ào, nhộn nhịp của bữa tiệc. Mọi thứ đều tự nhiên, mộc mạc đối lập sự giả tạo, ghò bó trong kia. Cũng cùng một nơi nhưng lại tồn tại hai sự trái ngược nhau hoàn toàn.

Nhẹ vươn vai khoan khoái, cảm giác thật tuyệt, Xuân chỉ hợp nhưng nơi như thế này thôi. Cúi xuống, tháo đôi giày cao gót, đặt chân chạm nhẹ lên đám cỏ non xanh mơn mởn kia. Thoải mái thật. Cô mỉm cười thích thú.

Đôi mắt chợt khựng lại khi bắt gặp dáng vẻ cô độc quen thuộc của người con trai kia. Trái tim thoáng run lên, bước trật một nhịp, hơi thở trở nên dồn dập. Tại sao thế? Từ khi nào cơ thể cô đã có phản đó trước anh. Vì sao? Vì vẻ đẹp băng giá kia hay vì một điều gì đó mà cô chưa thể hiểu.

Dường như cũng nhận ra sự xuất hiện của ai đó, phá tan đi không khí tĩnh lặng nơi đây, người con trai kia khẽ đưa mắt nhìn về phía đó.

Một giây ngắn ngủi, đôi mắt đen tĩnh lặng kia rung động. Một tia sáng nhỏ bé le lói từ sâu thẳm trong trái tim băng giá của anh. Môi anh ẩn hiện một nụ cười nhẹ. Tại sao? Chưa bao giờ anh nhận ra được sự thay đổi trong mình như lúc này. Từ bao giờ chứ?

Lặng ngắm nhìn người con gái kia thật lâu. Váy trắng dịu dàng, mái tóc nhẹ dài, buông nhẹ ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh. Đôi chân trần chạm lên thảm cỏ. Nó làm cô trông thật mộc mạc, giản gị nhưng cũng rất thu hút. Đêm nay cô thật đẹp.

- Em…làm phiền anh sao? – Xuân cất tiếng nói.

Băng chợt tỉnh khỏi suy nghĩ viển vông kia. Anh lắc đầu.

- Thì ra anh ở đây. Em tưởng anh phải ở trong kia chứ? Anh không thích à? – cô hỏi, bước tới gần anh.

- Không, tôi muốn ở ngoài này.

- Ồ, ở đây thật đẹp phải không?

- Ừ.

- Nhưng trông anh có vẻ có gì đó phải suy nghĩ? Tại sao thế nhỉ? Là do em hay là sự thật vì lúc nào trông anh cũng có vẻ như đang có một điều gì đó rất… - không hiểu sao, hôm nay cô lại có thể tự nhiên tới mức này nhỉ?

- Rất như thế nào? – anh nhìn cô.

- Em…cũng không rõ nữa. Khó tả lắm. – cô nói.

- Ừ.

Cả hai bước lặng lẽ bên nhau trong im lặng. Không khí se lạnh, mang theo hương vị ngọt ngào của cây cỏ, cùng những bông hoa trắng đang nở rực rỡ trong buổi đêm. Nó khẽ tô điểm cho bức tranh giữa hai người thêm rực rỡ.

Dừng chân ở trước chiếc xích đu gần đó, Xuân hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng thả đôi cao gót ra rồi ngồi xuống. Đưa đôi mắt trong veo về phía Băng, không nói gì và chờ đợi.

Băng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt cũng đang nhìn lại anh chăm chú. Bất giác mỉm cười một cách vô thức, anh không nói gì cũng từ từ tiến tới và ngồi cạnh người con gái đó.

Một hành động khiến anh và chính cả cô ấy phải ngạc nhiên.

Cảm giác yên bình len lỏi giữa họ, bao bọc lấy hai dáng người nhỏ bé giữa nơi rộng lớn, hòa quyện vào bầu không khí họ đang thở, chạm khắc giây phút nhẹ nhàng ấy vào trong một góc tâm hồn luôn bận rộn của họ.

Dường như chỉ cần như thế là quá đủ. Hai trái tim giờ như cùng chung một nhịp đập, mặc cho suy nghĩ của cả hai hoàn toàn khác nhau.

- Tại sao anh lại không vào đó? Em nghĩ có nhiều người muốn gặp anh lắm. – cô mở lời.

- Ừ. – anh chỉ khẽ gật đầu.

Cô im lặng, không biết nói thêm gì hay la đang muốn gìn giữ khoảnh khắc bình dị này thật lâu.

- Bữa tiệc vui chứ? – lần này tới lượt anh mở lời.

- Vâng, nó rất tuyệt nhưng có vẻ như…không hợp với em lắm. – cô mỉm cười, ngước lên bầu trời, khẽ rướn tay lên với như đang muốn chạm vào bầu trời cao lồng lộng kia.

- Ừ, có lẽ cũng không hợp với tôi. – anh nói.

- Không hợp? Ừm, em…cũng nghĩ vậy. – cô lưỡng lự rồi nói.

- vậy sao? – anh hơi ngạc nhiên, quay qua quan sát khuôn mặt vô tư kia.

- Thật đấy. Đúng hơn là em nghĩ anh không nên ở đó. Nơi đó luôn mang cái hào nhoáng giả tạo nào đó. Khó chịu lắm. – cô rút tay về, cũng quay qua nhìn thẳng đôi mắt đen của anh, mỉm cười.

Không biết từ bao giờ, khoảng cách giữa cô và anh đã gần thế này? Từ bao giờ cô dám nhìn thẳng vào mắt anh? Từ bao giờ cô dám thẳng thắn nói với anh những điều cô nghĩ? Và từ bao giờ hình ảnh của anh trong cô lại luôn mang một nét đặc biệt thế?

- Có lẽ, cô nói đúng. – anh đáp. Giọng nói khẽ run lên.

Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm họ.

- Băng, thì ra cậu ở đây? – một giọng nói bất chợt xuất hiện ở đằng sau lưng của cả hai, phá tan không khí yên bình quanh họ.

Băng và Xuân cùng đưa mắt theo quan tính nhìn về phía phát ra giọng nói.

Thoáng ngạc nhiên vì xuất hiện của hai người kia, Xuân cảm thấy bối rối, không biết làm gì trong khi đó Băng vẫn tỏ ra bình thản như không có gì.

Anh từ từ đứng dậy và xoay người đối diện hai người kia.

- Phong, cậu tìm tớ sao? – anh hỏi.

- Đúng rồi, bọn em tìm anh mãi, chủ tịch đang muốn gặp anh đó. – Tiên nói, đôi mắt lộ rõ sự khó chịu.

- Được rồi. – Băng khẽ gật đầu, khẽ thở dài, anh bước đi, đôi mắt lay động chạm phải nét lưỡng lự trong veo của đôi mắt kia.

Tiên cũng không nói thêm gì, quay lưng bỏ đi, trước khi quay lưng cũng không quên liếc nhìn khuôn mặt ngây ngô kia. Hơi nhếch mép lên cười, mang chút gì đó khỉnh rẻ, ganh ghét, độc ác.

Bước chân của Tiền nhỏ dần, trả lại không gian yên ắng như lúc nãy. Vẫn nơi đó, vẫn là hai người – một nam một nữ.

Xuân cảm thấy tiếc nuối một chút nhưng không nói gì, chỉ lặng im, ngước nhìn bầu trời đêm mà lòng trống trãi.

Gió nhẹ nhàng lướt qua làm mái tóc cô bị thổi bay lên, nhẹ lấy tay để vén lại mái tóc, chợt cô giật mình.

Một cánh tay chạm vào tay cô. Hơi ấm nhẹ lan tỏa làm cô chợt nhận ra cái lạnh ở đây, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc từ từ.

Ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của cánh tay ấy và một lần nữa cô ngạc nhiên khi đối diện với đôi mắt trìu mến kia. Dịu dàng, nồng nàn, tràn ngập…yêu thương.

- Em không vào trong sao? – Phong cất tiếng.

Đôi mắt của anh có chút thay đổi.

- Em…em…không thích những nơi ồn ào lắm. – cô quay mặt đi trả lời, hơi bối rối trước hành động kia của anh.

- Ừ, ở ngoài này lạnh lắm. Anh ngồi xuống được chứ? – anh hỏi.

- Vâng…vâng…tất nhiên rồi ạ.

Phong mỉm cười, lặng lẽ bước tới và ngồi cạnh cô.

Cả hai cùng lặng ngắm cái không gian êm ả quanh đây, tận hưởng sự trong lành của thiên nhiên.

- Anh đã nói là hôm nay em rất đẹp chưa nhỉ? – Phong tiếp lời.

Cô bối rối, khuôn mặt chợt ửng đỏ ngại ngùng.

- Em…em… cảm ơn. – cô đáp.

- Nhảy cùng anh một bản được chứ? – anh nói khi nghe vang vọng tiếng nhạc ở đâu đó.

- Ơ, em…em không biết nhảy đâu. – cô từ chối. Lại một người muốn mời một người nhảy tệ như cô nhảy rồi.

- Sao thế? Coi như là thay lời khen lúc nãy đi.

- Không…em…

Phong đứng lên, kéo tay cô dậy và thuyết phục.

- Được rồi, đừng từ chối anh trong một ngày như thế này nữa chứ.

- Em…em nhảy tệ lắm.

- Chỉ cần theo anh là được.

- Em sẽ dẫm phải chân anh đấy.

- Không sao?

- Em té đó.

- Anh sẽ đỡ.

- Tại sao anh lại muốn nhảy với em thế? – cô nhăn nhó.

- Ừ, vì anh thích.

- Hả?

- Để anh đi dép cho em nhé.

Phong nhẹ đẩy cô ngồi lên chiếc xích đu, còn mình quỳ xuống, nhấc khẽ đôi chân trần của cô lên.

Thoáng giật mình, cô định rụt chân lại nhưng đã bị anh giữ lại và từ từ giúp cô đi dép. Lúc này, cô chợt thấy mình thật giống lọ lem được một chàng hoàng tử đi giày giúp cô. Nhưng…đối với cô Phong chỉ như một người anh đáng kính.

Phong đứng dậy, kéo theo cô. Nhẹ nhàng vòng quá eo của cô, bước chầm chậm theo điệu nhạc, từ từ hướng dẫn cô từng bước từng bước một. Dần dần, Cô cũng bắt đầu cảm nhận được âm nhạc và nhảy theo. Nó cũng có điều gì đó thú vị lắm. Lần đầu cô có thể nhảy “tạm” được mặc dù vẫn có dẫm chân và vấp té. Nhưng có thể là do Phong làm cô không cảm thấy căng thẳng như những lần trước.

Tiếng nhạc du dương ấy cứ vang vọng mãi, khuấy động sự yên tĩnh vốn có, dần dần cũng tắt hẳn.

Xuân buông cánh tay ra, trong khi Phong vẫn còn chút nuối tiếc. Anh nhìn cô nói:

- Em nhảy cũng không tệ lắm đâu.

- Vậy sao ạ? Em cảm ơn. – cô mỉm cười có đôi chút tự hào.

Anh lại nhìn cô chăm chú, đôi mắt ánh lên một tia cười dịu dàng, hết đỗi ấm áp.

Cả hai im lặng, đứng cạnh nhau. Phong trân trọng điều đó. Giây phút được ở cạnh người con gái đó thật ngọt ngào, yên bình làm sao? Đã từ rất lâu rồi, anh chưa bao giờ được tận hưởng được cái cảm giác đó.

- Cậu chủ, ngài chủ tịch muốn cậu tới gặp ông ấy ngay lập tức. – một người đàn ông bước tới gần phá vỡ khoảnh khắc tuyệt vời ấy trong anh.

Không e dè, ném ánh mặt khó chịu về người đàn ông kia.

- Tôi sẽ vào ngay, anh cứ nói với chủ tịch là tôi sẽ tới ngay. – anh nói bằng giọng nói hơi lạnh lùng nhưng vẫn thể hiện sự tôn trọng đối với một người lớn tuổi hơn.

Xuân hơi bối rối khi nhận ánh mắt kì lạ của người đàn ông lúc ông ta quay đi. Có lẽ là do ông ấy không thích cô cho lắm.

- Em vào cùng anh chứ? – anh hỏi.

- Không, em thấy hơi mệt nên có lẽ em sẽ về phòng trước. – cô lắc đầu.

- Vậy sao? Ừ. – anh cảm thấy có chút hụt hẫng nhưng cũng không tỏ ý là sẽ ngăn cản cô.

- Anh đi đi, đừng để ông chờ lâu. – cô nhắc anh.

- Ừ, anh đi. Em về phòng nghỉ đi nhé. Mai gặp lại em. – anh xoa đầu cô.

- Em cảm ơn. – cô mỉm cười.

Nhìn dáng người cáo ráo của anh thất thểu quay lưng đi, khiến cô thấy buồn cười. Trông như một là con nít ấy.

Suy nghĩ một lúc, lâu cô cũng cất bước đi về phía phòng của mình. Vừa đi vừa cảm nhận thiên nhiên quanh đây, cảm nhận cái mới mẻ, và cả cảm giác nhung nhớ vu vơ nữa. Đã xa nhà gần tuần rồi, cô thấy thật nóng lòng khi muốn quay về Việt Nam mặc dù chưa chắc là sẽ được về “nhà”.

……………………………………

Phong trở lại bữa tiệc với tâm trạng có đôi chút khó chịu. Anh đưa mắt nhìn một lượt rồi hướng nhanh bước chân về phía người đàn ông đang đứng trung tâm của bữa tiệc.

- Cháu chào ông. – Phong cúi chào, tâm trạng đã tốt hơn khi anh nhận lại được nụ cười hiền hậu quen thuộc của ông.

- Cái thằng, nãy giờ đi đâu để ông kiếm khắp thế? – ông khẽ trách.

- Cháu xin lỗi, chỉ là đi dạo vài vòng thôi mà ạ. – anh hối lỗi.

- Được rồi, đừng làm ra vẻ ta đang bắt nạt cháu thế. Ta chỉ muốn giới thiệu cháu với một vài người bạn. Cả năm đứa kia đều đã gặp họ trước rồi, chỉ còn cháu thôi đấy. – ông nói.

- Cháu cảm ơn. – anh cười trừ.

Cả hai ông cháu bước nhanh hướng về một nhóm người đang đứng ở một góc. Phong chợt nhận ra Băng và Duy cũng đang đứng ở đó. Ngoài ra, ở đằng xa, Triệt đang nói chuyện với một vài tiểu thư nào đó. Vũ và Erika thì dường như không rời nhau được, và đang làm chủ cả buổi khiêu vũ đằng kia. Chỉ còn lại một người duy nhất, anh chưa thấy sự xuất hiện.

Dòng suy nghĩ bị cắt bởi một nữ phục vụ, bước tới và mời anh một li sâm panh. Anh định từ chối nhưng người đó kịp đưa một bức thư. Thoáng lưỡng lự, anh nhận li sâm panh đó cùng tờ giấy kia.

Sau đó quay lưng bước theo ông. Khẽ liếc nhìn tờ giấy kia, anh chợt nhận thấy nét chữ mềm mại, quen thuộc. Đọc nhanh lời nhắn trên đó, lòng anh chợt xao động. Bất giác mỉm cười, anh đưa li sâm panh lên và nhâm nhi nó từ từ cho tới hết. Đút vội tờ giấy vào và theo kịp ông của mình.

Lòng anh vẫn còn bồi hồi, rạo rực. Anh vẫn chưa dám tin vào mắt mình, tin vào những gì mình vừa đọc.

Thì ra những người ông muốn anh gặp là một vài đối tác mới của ông, có liên quan tới lĩnh vực về y tế. Có một vài sản phẩm y khoa tiên tiến mới được sản xuất nên họ đang muốn giới thiệu. Điều đó quả thật giúp anh, nó liên quan trực tiếp tới con đường anh sẽ theo trong tương lai. Ông nội thật tốt khi tạo điều kiện giúp anh như thế này.

Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục kéo dài khá lâu, nhưng trong người anh cảm thấy rạo rực, hưng phấn một cách kì lạ, khiến anh cảm thấy khó tập trung vào cuộc thảo luận. Toàn thân nóng bừng bừng, hình ảnh quen thuộc của người con gái kia tràn ngập trong anh, từng hơi thở trở nên khó nhọc.

Anh cố gắng theo kịp cuộc nói chuyện, thỉnh thoảng có đưa ra một vài lời nhận xét nhưng đó là cả một nổ lực. Từng thớ thịt trong anh càng ngày càng trở nên bức bối, anh chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi đây. Muốn chạy ngay tới cạnh người con gái kia.

Thời gian trôi qua chậm chạp như cả thế kỉ. Cuộc nói chuyện kết thúc khi họ cần gặp một đối tác nào đó. Phong lặng người, khẽ dựa lưng vào tường,nhắm mắt lại và thở gấp.

Đột ngột, Phong mở trừng mắt, men theo lan can và đi ra khỏi khu hội trường. Từng bước chân vội vã, luống cuống, anh hướng về nơi nào đó.

Vũ vui vẻ cúi chào Erika như một nghi thức kết thúc màn khiêu vũ. Đêm nay thật tuyệt vời. Anh cảm thấy hoàn toàn vui vẻ, mọi mệt mỏi…nhung nhớ chợt tan biến theo những giai điệu nhộn nhịp của bản nhạc, những cử động duyên dáng, dứt khoát của điệu nhảy.

Đôi mắt hổ phách chợt bị thu hút bởi dáng người vội vã của Phong. Anh gọi vói theo nhưng dường như Phong không nghe mà vẫn tiếp tục đi. Trong Phong có vẻ vội vã lắm.

Vũ lắc đầu, có lẽ là cậu ấy đang bận gì đó nên cũng không mấy bận tâm. Quay lại bữa tiệc sa hoa kia, mặc dù trong lòng cho chút cảm giác kì lạ.

Cố quên đi khuôn mặt lúc nãy của Phong, nó có gì đó xa lạ…và hoang dại. Không giống như Phong lúc trước lúc nào. Linh tính của anh cho anh thấy một điều gì đó không hay sắp xảy ra.

Anh bước nhanh theo hướng lúc nãy của Phong đã đi. Từ từ và thận trọng.

Cạch…

Xuân bước ra từ cửa phòng tắm. Bộ váy sang trọng lúc nãy được thay thế bằng bộ pyjama mềm mại màu xanh nhạt có điểm chút hoa văn đẹp mắt.

Lau nhẹ mái tóc dài đang ướt sũng của mình, cô đi ra phía ban công để hóng mát. Gió sẽ làm mái tóc dài của cô khô nhanh hơn một chút.

Mải mê ngắm nhìn bầu trời mà cô không cảm nhận thấy được sự xuất hiện bát ngờ của một ai đó ở đằng sau lưng mình.

……………………………….

Hơi thở càng ngày càng dồn dập, khó kiểm soát. Người anh nóng bừng, đầu óc quay cuồng, hình ảnh của người con gái kia cứ tràn ngập trong anh một cách dữ dội.

Anh lê từng bước chân vội vã, loạng choạng tiến về phòng của cô ấy. Khẽ chạm nhẹ lên nắm cửa.

Không khóa.

Anh mừng thầm, đẩy vội cánh cửa và bước vào, không một lời chào hỏi.

Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp.

Ánh sáng lờ mờ phát ra từ chiếc đèn ngủ và từ ánh sáng từ bên ngoài. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm dịu vang vọng trong không gian càng làm anh trở nên… “điên cuồng” và mất kiểm soát.

Đảo mắt quanh căn phòng, tìm kiếm dáng người nhỏ bé kia. Ánh mắt chợt dừng lại ở hướng ngoài ban công kia.

Là cô ấy.

Lòng anh lại một lần nữa rạo rực. Lửa trong người anh như bùng cháy, tay chân trở nên lúng túng, khó điều khiển. Nhịp tim đập loạn xa, hơi thở càng ngày càng gay gắt, dồn dập.

Khuôn mặt mỉm cười kia, nụ cười trong trẻo như bừng sáng của người con gái ấy…tất cả cứ bủa vây quanh anh.

Bước từ từ tiến về phía trước. Không một tiếng động, không một lời nói. Chỉ còn cái nhìn hoạng dại, đê mê. Chỉ còn lại sự điên cuồng trong anh, một con người xa lạ, độc ác.

Khẽ mỉm cười thích thú ngân theo một điệu nhạc nào đó. Xuân chợt nhớ tới khung cảnh lung linh, thơ mộng lúc nãy, trong lòng chợt ấm áp.



Cộp…cộp…


Có người tới.

Xuân giật mình quay lại. Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nhận ra người đó là Phong.

Làm sao anh có thể vào đây được? Chẳng phải cô đã khóa cửa phòng rồi sao? Tại sao anh ấy lại đến lúc này? Và điều quan trọng hơn là anh trông thật xa lạ.

Điều đó làm cô khẽ run lên vì sợ.

- Anh…anh…Phong…tại sao…anh…lại ở đây? – cô ngập ngừng hỏi.

Phong vẫn im lặng, nhìn cô chăm chú, bước chân vẫn đều đều tiến về phía cô.

- Anh trông lạ quá, anh khỏe chứ? – cô tiếp tục hỏi.

Vẫn không có tiếng trả lời, vẫn là đôi mắt xa lạ kia.

- Anh…anh…đừng dọa em đó. Em…em sợ rồi đó. – cô gượng cười, bước lùi dần về phía sau.

Phong tiến tới gần cô hơn, cô cũng lùi lại, toan chạy đi nhưng bị anh kéo lại và đẩy dựa sát vào phía lan can. Một tay anh cầm tay cô, khóa tay về phía sau, một tay để dựa lên lan can, tiến sát người về cô.

- Anh Phong…anh…làm sao thế? Đau quá, thả tay em ra. – cô cố giữ bình tĩnh và lạnh lùng ra lệnh. Nhịp tim bắt đầu đập loạn xa, tay chân cũng trở nên run rẩy đến tội nghiệp.Từ anh tỏa ra một luồng khí gì đó, khiến cô cũng phải e ngại.

- Anh thích em. Em có biết không? Anh thích em nhiều lắm, nhiều tới mức phát điên lên đi được. – Phong cất tiếng nói lần đầu tiên kể từ khi bước vào phòng này. Khuôn mặt đanh lại, giọng nói chắc chắn, vững vàng.

Cô trợn mắt nhìn anh. Dường như cô đang cô gắng tự thuyết phục mình tỉnh táo lại.

- Anh…

Lời nói bị nuốt chửng giữa chừng khi môi anh đã đặt lên môi cô. Hôn lấy hôn để, cánh tay đang giữ cô càng ngày càng siết lại khiến cô nhăn mặt vì đau.

Chưa kịp bình tĩnh lại, anh đã làm cô phải ngạc nhiên tiếp.

Nụ hôn nồng nhiệt, nóng bỏng làm cô khó thở.

Dùng cánh tay còn lại, cô đẩy anh anh nhưng thật khó khi anh đang ở rất gần và khóa một tay như thế này.

Phập…

Cô nhắm mắt, cắn mạnh vào môi anh. Vị tanh tanh chợt lan tỏa trong miệng làm cô thấy kinh tởm.

Ném ánh mắt ngỡ ngàng về phía anh, dường như cô vẫn không tin đó là sự thật.

Phong nhăn mặt vì đau, từ từ nới lỏng tay, đưa một tay lên khẽ chạm vào vết cắn vừa rồi,mặt thoáng sa sầm. Anh trừng mắt nhìn cô.

Khẽ run người trước ánh nhìn giận dữ kia.

- Anh Phong…anh bị điên rồi, thả em ra. – cô nói với giọng đầy sợ hãi.

- Chẳng lẽ, em không tin anh sao? – Phong gằn giọng, nhìn cô chằm chằm.

- Em không tin, thả em ra. – cô hét lên.

Mặt anh tối sầm lại, từ từ buông tay ra, bước lùi về phía sau. Nhìn cô trân trối. Trái tim chợt nhói đau.

Vừa được thả ra, cô bước lùi ra xa anh, nhìn anh cảnh giác.

- Được anh sẽ làm em tin.

Phong trừng mắt nhìn cô. Cơn giận thật sự bùng nổ, sự kiềm chế đã bị đạp đổ bằng ánh mắt vô tình kia.

Anh bước tới gần và bế ngược cô lên.

Bị bất ngờ nhấc lên khiến cô mất thăng bằng, không thể tìm được điểm tựa để bám víu. Cô hét lên, khi bị vác ngược trên vai anh. Càng giãy giụa càng vô ích.

- Thả em xuống. – cô hét lên, van nài.

Đôi mắt càng dại đi vì sợ khi nhận ra ý định của anh.

Phong bước nhanh về phía chiếc giường gần đó, ném cô một cách thô bạo xuống một cách đầy giận dữ.

Giật mạnh chiếc cà vạt ra, cởi nhanh hết mấy chiếc nút áo, nhìn cô chằm chằm. Nhìn cái dáng vẻ sợ sệt, run rẩy đang cố gắng chạy trốn kia một cách giễu cợt.

Thô bạo kéo ngược chân của cô về phía mình, cuối người xuống. Một tay tóm nhanh một cánh tay đang vùng vẫy điên cuồng kia, tay kia đè mạnh vai cô xuống. Rồi dùng chiếc cà vạt lúc nãy trói hai tay cô lại. Mặc cho cô đang cố gắng giãy giụa thoát khỏi nó.

Trói chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ hãi tột độ kia một cách hài lòng. Khẽ nhếch mép cười, anh chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo trong tiếng khóc nấc lên của người con gái kia. Cô càng giãy giụa, anh càng siết chặt.

Từ từ cuối xuống, hôn nhẹ lên đôi môi run rẩy. Vị mằn mặn của nước mắt như đang chà xát trái tim anh làm cho nó rách toạc ra, mãi mãi không thể lành lại được. Một lần nữa, cơn giận dữ, ghen tuông bùng cháy trong anh, mang theo cái dục vọng không thể kiểm soát được.

Nụ hôn dần trở nên thô bạo và giận dữ, một tay anh giữ hai cánh tay đang bị trói chặt của cô, một tay anh kéo dần chiếc áo của cô. Đôi môi của anh miết dần từ đôi môi xuống cổ, mang theo cái hơi nóng cháy bỏng phả vào da thịt như muốn thiêu đốt cả con người.

Cô la hét, giãy giụa điên cuồng. Nhục nhã, thất vọng và ghê tởm.

Tại sao? Tại sao Phong lại trở nên như thế? Con người đang ở trước mặt cô lúc này là ai? Mang dáng vẻ của một người con trai lịch thiệp nhưng ẩn bên trong là một con thú hoang dại. Sự chống cự dường như vô ích trước cái mạnh mẽ và thô bạo của người con trai kia.

Cứu…làm ơn hãy đưa cô ra khỏi đây. Thoát khỏi sự đau khổ, dằn vặt này. Thoát khỏi người con trai mà cô hằng “kính trọng” này. Làm ơn. Cánh tay cô buông xuôi trước cái ghì chặt như muốn bẻ gãy nó. Cô khóc, nước mắt không thể ngừng, chà xát vào niềm tin bị xé toạc từ bao giờ.

………………………………

Vũ bước vội dọc hành lang. Đôi mắt đảo khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng của Phong.

Không thấy.

Phong đã đi đâu chứ.

Hay nào, cậu ấy tới phòng của Xuân.

Vũ tự hỏi. Bước chân trở nên dồn dập một cách kì lạ.

Anh gõ cửa.

Không có ai trả lời. Cửa không khóa. Có tiếng la hét. Lòng anh trùng xuống.

Phong cậu đang làm gì thế? Cậu ấy điên rồi sao?

Vũ lao nhanh vào, chạy thẳng về phía phá ra tiếng hét đó. Khuôn mặt sa sầm, ngỡ ngàng trước cảnh tượng mình đang thấy.

Là Phong sao? là người anh họ lịch lãm và ôn hòa hằng ngày của anh đây sao? Không. Là một người khác. Không thể là Phong được.

Tiếng hét của người con gái làm anh giật mình. Vội chạy lại, lôi người con trai kia tránh xa khỏi người cô. Đẩy sát anh vào tường, nhìn thẳng vào đôi mắt hoang dại, xấu xa kia, Vũ giật mình.

- Tránh ra. – Phong gồng người, đẩy Vũ ra. rồi lại lao nhanh về hướng chiếc giường.

Vũ tức giận, kéo ngược anh lại.

- Phong, tỉnh lại đi. Cậu đang làm gì thế? – Vũ túm áo anh và hét lên.

Phong không nghe thấy gì nữa, trong anh chỉ còn cái dục vọng đang rạo rực trong người anh.

Vũ đấm mạnh vào bụng Phong khiến anh gập người lại vì đau.

Không thể để Phong tiếp tục làm như thế. Anh biết tình cảm của Phong dành cho em ấy. Và biết rằng chính lúc này, Phong đang tự tay hủy hoại cơ hội của mình, và của chính em ấy. Làm sao, anh có thể vở như không biết chứ.

Vũ lại đấm Phong một cái thật thô bạo, khiến anh ngã nhào ra sau rồi bất tỉnh.

Mùi rượu. Có lẽ rượu đã làm cho Phong trở nên điên cuồng như thế này.

Đứng thẳng người, quay qua nhìn người con gái đang co gập người run rẩy, sợ hãi trên giường. Anh cảm thấy tội nghiệp cho cả cô và người con trai vừa bị anh đánh gục.

Bước lại gần, từ từ giúp cô tháo chiếc cà vạt dùng để trói cô lúc nãy. Đôi tay tím ngặt lại vì máu không thể lưu thông, trông đến tội nghiệp.

Chiếc cà vạt vừa được nới lỏng, cô đẩy anh ra, và lao nhanh ra khỏi căn phòng, như một con cừu nhỏ bé run rẩy đang chạy trốn trong đêm tối.

Từ xa, ở một góc khuất, một nụ cười độc địa hài lòng, dõi theo cái vóc dáng nhỏ bé kia ẩn hiện trong cái bóng tối quanh đây, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người con gái kia. Từng tia độc ác vẫn bám theo dai dẳng, như những mũi tên đâm thẳng vào người con gái đó.

Chạy như điên trong nỗi sợ hãi, đầu óc trống rỗng. Cô cứ chạy, cứ chạy mãi.

Một dáng người đang chậm rãi bước tới…nét lạnh lùng cô hữu càng làm cho cái bóng tối phảng phất một sự nguy hiểm nào đó.

Đôi mắt bị thu hút bởi dáng người nhỏ bé đang lao như điên về phía mình, không có một chút dấu hiệu của sự dừng lại và…

Cả hai té. Người con gái kia ngã nhào vào lòng anh nhưng rồi lại nhanh chóng đẩy anh ra và lùi lại ra sau.

Trong một góc nhỏ, cả người cô co lại, run rẩy, đôi tay giữ chặt chiếc áo xộc xệch. Khuôn mặt long lanh đẫm lệ trong bóng tối. Dáng vẻ trông thật tội nghiệp.

Nhìn chăm chú một lát, anh tiến gần cúi xuống, nhìn cô tò mò. Đưa tay nhẹ đụng vào người cô. Và bất ngờ nhận lại một cái đẩy thô bạo và ánh mắt ghê tởm, sợ hãi.

Anh chán nản, đứng dậy bỏ đi. Cánh tay yếu ớt kia, nhẹ giữ chặt một vạt áo của anh. Hơi nhăn mặt, tỏ ra khó chịu nhưng vẫn không nói gì.

Cô bắt đầu khóc. Tiếng khóc nức nở, tức tưởi. Bao nhiêu đau khổ, dằn vặt chợt vỡ ào. Cả một hành lang tối tăm kia chỉ vang vọng tiếng khóc đó.

Một người con trai đứng lạnh lùng, hai tay khẽ đút túi, nhìn về một hướng vô định nào đó. Vạt áo nhăn nhúm vì bị kéo và giữ chặt bởi người con gái kia.

……………………………….

Va phải người con trai xa lạ kia, cô vội lùi lại. Cảm giác ghê rợn vẫn còn tràn ngập trong khắp người cô.

Người con trai xa lạ tiến lại gần, cô co người lại sợ hãi. Đôi chân run rẩy mỏi mệt, không còn sức trốn chạy.

Cánh tay kia chạm nhẹ vào người cô như một dòng điện chạy dọc cơ thể. Cô hất cánh tay đo ra như một bản năng. Và anh nhìn cô.

Một khoảnh khắc nào đó, cô khựng người lại. Sự thân thuộc nào đó luẩn quẩn ở nơi người con trai đó. Khi anh đi, cô với lại như một phản xạ.

Tiếng khóc bật ra. Sự sợ hãi vỡ òa. Tại sao cô có thể khóc trước một người xa lạ? Sự an toàn đó là sao chứ?

Cô khóc mãi, khóc đến mệt lữ người, khóc đến không thể khóc được nữa…dần dần…cô thiếp đi lúc nào không hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.