Tình Yêu Quý Tộc

Chương 77



Căn phòng vang vọng tiếng piano trầm bổng. Thỉnh thoảng là giọng hát trầm ấm của một người con trai nào đó.

Không gian cũng trở nên trầm lắng, để nhường chỗ những giai điệu ngọt ngào ấy cất lên. Người con trai ấy dường như thả hồn hoàn toàn vào trong bài hát vu vơ của anh, chìm đắm trong cái thế giới của riêng mình.

Nhưng trái ngược với anh là một người dường như đang cực kì căng thẳng. Môi khẽ cắn chặt, lo lắng. Hai tay nắm chặt vào nhau, nhìn anh lúng túng, không biết nói gì.

- Em có cần căng thẳng thế không? – Duy vẫn tiếp tục chơi đàn, không nhìn vào Xuân đang đứng bên cạnh.

- Em…sao anh lại nói thế chứ? – cô ngập ngừng.

- Nói gì?

- Anh…

- Chuyện em là bạn gái của anh sao? – anh dừng lại, quay qua nhìn cô và mỉm cười.

Nụ cười ấy làm cô thoáng bối rối.

- Có gì không ổn sao? – anh hỏi tiếp.

- Tất nhiên. Em còn chưa biết rõ anh là ai nữa, hơn nữa giữa em và anh là…

- Anh thích em không được sao? – anh vẫn tiếp tục giữ nụ cười ấy.

Cô hơi sững người lại trước lời nói của Duy. Thích? Cô mới gặp Duy có hai tuần, làm sao có thể thích được chứ?

- Anh đừng đùa kiểu đó. Mọi người sẽ hiểu lầm mất. – cô cảm thấy có một chút bực bội.

- Sao? Hiểu lầm càng tốt, chẳng sao hết. Sự thật mà. – anh nhún vai rồi quay lại với chiếc đàn của mình.

- Anh đừng có đùa như thế? Anh sẽ gặp rắc rối đó.

Rầm…

Xuân giật mình khi nhìn thấy Duy trút giận lên chiếc đàn, quay qua nhìn cô bực bội.

- Ý em là sao? Vậy chịu đựng chuyện bị bắt nạt sẽ tốt hơn sao? – anh hỏi.

- Không…em…

- Được rồi, chỉ là biện pháp tạm thời thôi. Mà em ghét anh hay là do anh không xứng để làm bạn trai của em. – Duy lấy lại vẻ vui đùa ban đầu.

- Không…không…em không xứng mới đúng. – cô lắc đầu.

- Được rồi, không bàn chuyện đó nữa. Giờ em cứ ngoan ngoãn làm đúng bổn phận là bạn gái của anh được rồi.

- Nhưng…vâng…em cảm ơn. – cô cúi đầu.

- Sao. Đừng quá quan trọng hóa nó lên, anh sẽ giải thích với Băng mà. – Duy tiếp tục mải mê với những giai điệu của riêng mình.

Xuân chợt đỏ mặt khi nghe nhắc tới Băng.

- Không…không cần đâu ạ. Em cảm ơn…em phải đi trước…chào anh ạ. Lát nữa gặp lại anh nhé. – cô xua tay loạnh xạ rồi chạy một mạch ra khỏi phòng ấy.

Bỏ lại Duy đang cười thầm về chuyện nào đó. Mọi chuyện dường như xảy ra quá bất ngờ nhưng lại hết sức thú vị thì phải.

Cạch…

Một người con trai mở cửa và lặng lẽ bước vào phòng.

- Chào cậu. Em ấy vừa đi rồi. – Duy không quay lại.

- Chuyện ấy là sao? – người con trai ấy cất tiếng hỏi.

- Chà tin đồn lan nhanh nhỉ?

-……..

- Cậu muốn biết sao? Được thôi….

………………………

Tin đồn dường như luôn mang một sức lan tỏa mạnh mẽ đến khó kiểm soát. Quả thật như vậy, chỉ trong vòng một buổi sáng, việc Xuân là bạn gái của Duy đã được truyền tai hết tất cả mọi người. Tất nhiên đó sẽ là một cú shock cực kì lớn đối với học sinh toàn trường.

Hai người đó làm sao có thể biết nhau? Gặp nhau lúc nào? Con bé đó có gì hay chứ?...bla…bla…

Hàng loạt câu hỏi được đặt ra để làm đề tài bàn tán nóng hổi của các tụm học sinh trường này. Mặc dù mọi người đều không thích điều đó nhưng không thể phủ nhận là ánh mắt mà mọi người dành cho Xuân cũng có chút kiêng dè và e ngại.

Đối với việc này, Xuân cũng không thấy thoải mái cho lắm, khi chịu đựng ánh mắt dò xét lộ liễu, dữ dằn của không ít người xung quanh. Không thể trách họ được vì ngay cả cô cũng sẽ không thể giấu nổi sự tò mò trước sự biến đổi chóng mặt này.

Mới cách đây một vài tiếng, cô là một tâm điểm chịu mọi sự ghen ghét thì giờ đây có vẻ như cô đã “có” được khá nhiều ánh mắt kiêng dè, nể phục một chút.

Cô chợt bật cười trước tình huống “vịt bầu hóa thiên nga” của mình. Nói thật cô thấy có chút không thoải mái, bất an trước sự hiểu lầm này. Cô phải giải thích như thế nào với mọi người trong nhà Chính đây?

Khẽ thở dài, cô tiếp tục rẽ vào một hành lang nhỏ, bước vào phòng tự học để giam mình trong cái thế giới yên bình nhỏ bé của riêng mình.

Và đúng là chỉ có nơi đây là yên bình nhất.

Không một bóng người trong đây.

Lòng chợt thấy thoải mái hơn, Xuân bước tới đặt nhẹ chiếc cặp nhỏ lên bàn rồi tiến về phía kệ sách.

- Em đang quen Duy sao? – giọng nói đượm buồn như chất chưa bao sự tuyệt vọng, dằn vặt của ai đó cất lên khiến cô không khỏi giật mình.

Vội vàng quay đầu lại.

Là Phong. Anh đứng ngay sau lưng cô, khuôn mặt có thật vọng, đôi mắt nâu ánh lên bao nỗi niềm rồi bới, khó tả. Một thoáng khiến lòng cô trùng xuống.

- Vâng. – cô gật nhẹ.

- Từ khi nào thế? Anh được biết chứ? – anh gặng hỏi.

- Cái này hơi khó nói một chút, em không… - cô ngập ngừng.

- Ừ. – anh gật đầu.

- ……

- Em thấy sao? – anh hỏi tiếp.

- …………  cô không nói gì.

Giờ tới lượt Phong im lặng, chỉ biết nhìn cô. Sao trong họng anh lại có vị đắng thế? Đắng lắm. Sao lòng anh lại nhói đau dữ dội thế này. Dường như toàn thân đã mất hết đi toàn bộ sức lực, chỉ biết để cho những cơn đau hành hạ cõi lòng, hành hạ cái tinh thần đã kiệt quệ từ lâu của anh.

Tại sao chứ? Tình đầu trong anh khó khăn thế sao? Anh không ngờ nó sâu đậm đến thế, mạnh mẽ đến thế.

- Được rồi, em đừng quá lo lắng về việc đó. Anh không có ý gì đâu. – Phong mỉm cười dịu dàng để làm vơi đi nỗi lo lắng, khó xử trong lòng cô.

- Em cảm ơn. – cô lí nhí trả lời.

Cả hai lại rơi vào khoảng im lặng. Giữa họ có quá nhiều điều cần nói nhưng tại sao lại không thể? Lời nói cứ ứ đọng trong cổ họng một cách nặng nề.

Cạch…

Băng bước vào, có một chút bối rối, anh cúi chào Phong và Xuân rồi cũng lặng nhìn họ không biết phải làm gì.

- Cậu tìm gì sao? – Phong lên tiếng.

- Ừ, mấy cuốn sách ấy mà. – Băng trả lời.

- Ừ. Vậy cậu tìm đi, có lẽ tớ phải đi trước. – Phong cười nhạt rồi bỏ đi. Không hiểu sao, anh không đủ dũng cảm để trước mặt hai người ấy.

Phong đi, lại đến lượt cả Băng và Xuân rơi vào im lặng. Cả hai ngượng ngùng nhìn nhau, rồi cố gắng tập trung vào việc mình đang định làm. Mải mê tìm sách và đọc nó, có lẽ cũng khiến họ thấy thoải mái hơn.

Nắng ngoài kia khẽ tỏa nhẹ mang theo chút hơi ấm vào phòng. Thời gian trôi chậm chạp như không nỡ đi nhanh để bỏ qua cái khoảnh khắc đẹp đẽ giữa hai người ấy.

Bất giác, hai ánh mắt bắt gặp nhau, có chút bối rối, vội vàng cô quay mặt đi.

- Em có thể hỏi anh một chút được không? – cô ấp úng.

- Ừ. – anh từ tốn nói.

- Anh biết người đàn ông mà đi cùng con gái hôm bữa mà chúng ta gặp ở bữa tiệc chứ? – cô hỏi.

- Một chút, có gì sao? – anh nhìn cô dịu dàng.

- À, chỉ là…không biết ông ấy là người như thế nào?

- Một doanh nhân lâu năm nhưng hình như cũng không nổi lắm. Có nhiều tin đồn không tốt về ông ta trong những lần giao dịch với người khác.

Cô lo lắng. Không phải là người có thể hoàn toàn tin được sao? Vậy bố cô vẫn hợp tác với ông ấy? Liệu có ổn không ta?

- Có gì sao?

- Không, chỉ là…

- ……

- Hình như bố em đang hợp tác với ông ấy. – cô ngại ngùng nói.

Anh thoáng nheo mày lại, suy nghĩ một vài điều gì đó.

- Liệu người đàn ông đó có đáng tin không ạ?

- Đừng quá lo lắng. Chắc sẽ ổn thôi. Bố của em chắc cũng sẽ biết mà. – anh an ủi.

Nghe Băng nói như vậy, lòng cô có chút an tâm. Khẽ mỉm cười nhìn anh, bất giác cô vội vàng đứng dậy khi liếc nhìn chiếc đồng hồ.

- Em phải đi rồi. Em có hẹn với anh Duy. Cảm ơn anh nhé. Tạm biệt.

Cô cúi chào anh rồi chạy nhanh ra khỏi cửa để anh vẫn ngồi im ở đó.

Anh cảm thấy có chút khó chịu khi thấy cô nhắc tới Duy với vẻ trìu mến ấy. Tại sao chứ? Họ là một cặp, điều đó là bình thường mà.

Băng khẽ thở dài. Quay trở lại việc đang làm dở. Nhưng suy nghĩ chợt bị gián đoạn bởi những gì mà cô ấy nói. Anh có chút tò mò về người đàn ông kia.

Lôi chiếc điện thoại ra, nhắn vội một mẫu tin nhắn cho chú thư kí của mình, để tìm thêm một ít thông tin cần thiết. Không hiểu sao, anh lại thấy có chút gì đó không ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.