Tình Yêu Quý Tộc

Chương 9



Mở mắt ra, trước mắt Xuân là một căn phòng cực VIP. To, rộng và được thiết kế vô cùng sang trọng, có mơ cô cũng không dám nghĩ mình sẽ được bước vào căn phòng như thế này. Hơi giật mình trước căn phòng đó, cô ngồi bất dậy nhưng chợt khựng lại vì đau. Lúc này cô mới dần hiểu ra rằng mình đang ở bệnh viện. Nhìn đống dây nhở đang cắm trên tay cô khiến cô, thấy khó chịu, toàn thân đau nhức, băng bó khắp nới. cô không ngờ vụ “hội đồng” đó lại nặng đến như thế.

- Em tỉnh rồi à?

Một giọng nói quen thuộc khiến cô chợt thấy ấm lòng. Quay lại về phía người đó. Đó là anh Phong, anh ấy đang mỉm cười hiền lành với cô. Anh nhẹ nhàng đến bên cô.

- EM đỡ chưa? Em hay thật đấy. Em gặp rắc rối như thế này mà không nói với anh sao?

Lời nói trách móc của anh khiến cô hơi thấy giật mình nhưng cô vẫn mỉm cười trả lời:

- Hihi, em không sao đâu mà, em khỏe lắm. Mấy vết thương này nhằm nhò gì chứ ạ? Anh đừng lo cho em. Cảm ơn anh nha.

Khẽ thở dài, anh mỉm cười rồi cốc đầu cô một cái:

- Ngốc ạ. Như thế này mà nhẹ sao? Mà tại sao em lại bị như thế?

Thoáng ngập ngừng trước câu hỏi cảu anh nhưng cô không muốn cho anh biết lí do. Cô không trả lời mà chỉ im lặng. Cô đang muốn lảng tránh vấn đề đó.

- Cô tỉnh lại rồi à?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên làm tan đi bầu không khí nặng nề lúc nãy. Cô thầm cảm ơn nhìn về người con trai thanh tú đó đang lạnh lùng bước vào phòng. Tính cách của anh giống như tên Băng của mình, không ai hiểu được anh, lúc nào anh cũng bận rộn với cộng viêc. Nghe nói anh còn đang làm việc ở công ty của tập đoàn AJ. Cô trả lời:

- Dạ.

Lời nói có vẻ ngượng ngập, khiến cô như muốn đỏ mặt lên. Băng dường như không quan tâm tới điều đó, anh quay sang Phong anh lên tiếng hỏi:

- Tại sao cậu còn ở đây? Chẳng phải hôm nay các công ty trực thuộc tập đoàn sẽ họp sao?

Phong khẽ thở dài ngán ngẫm , anh trả lời:

- Ừm. tí nữa tớ sẽ ghé qua. Mà chẳng phải cậu cũng phải đi sao?

Khuôn mặt không thay đổi, anh cất tiếng:

- Đương nhiên, tớ chỉ lo cho cậu quên nó mà thôi.

Nói xong, anh quay sang chỗ cô bé, nãy giờ đang theo dõi cuộc đối thoại của 2 người, anh nói:

- Cô rảnh rỗi quá nhỉ? Không ngờ cô thích chơi nổi bằng những vụ đánh nhau như thế nhỉ.

Mặc dù rất nể phục anh nhung cô vẫn thấy ghét cái thái độ của anh, cô dường như muôn quát lại nhưng kìm nén. Cô rất khó chịu vì lúc nào mọi người cũng nghĩ tất cả là do cô. Thấy cô không nói gì, anh lên tiếng tiếp:

- Nếu cô có thời gian rảnh như thế thì hãy tham gia vào hội học sinh đi. Ở đấy đang thiếu người đấy.

Lời nói vừa rồi của không khỏi khiến cả Phong và Xuân ngạc nhiên. Từ trước giờ, anh chứa đề nghị ai vào hội học sinh cả nhưng điều ngạc nhiên hơn là anh đang muốn giúp cô thoát khỏi bớt rắc rối không cần thiết. Hiểu được ý đó, Phong cũng đồng ý với Băng:

- Đúng đấy. Anh nghĩ em vào đó rất tốt đấy.

Cô định từ chối nhưng một giọng nói khác vang lên khiến cho cô giật mình:

- Phải đấy. Cũng vui mà. Phải không nào?

Vũ bước từ vào phòng với nụ cười tinh nghịch trên môi như có vẻ có ý trêu đùa. Xuân hơi ngạc nhiên, một phần là do đây là lân đâu tiên cô gặp 3 cậu chủ cùng lúc và thứ 2 là do cả 3 người đó đầu có cùng suy nghĩ. Nhưng cô lại không muốn vào hội học sinh. Cô không muốn dựa dẫm mà muốn tự mình vươn lên. Cô lên tiếng định từ chối:

- Em xin lỗi, chắc em không vào được đâu… em…

- Đó không phải là yêu cầu mà là mệnh lệnh. Cô tưởng phí thời gian vào đánh nhau và nằm một chỗ sẽ có ích cho cô trả nợ sao? Cô quên mất mục đich mình đến đây rồi à? Tiền viện phí cũng sẽ tình vào số nợ của gia đình cô đấy. Tôi không muốn phí thời gian. Ngay khi cô đi học lại, hãy đến ngay hội học sinh. Tôi nói lại lần cuối đó là mệnh lệnh.

Sau một tràng nói dài của Băng, khiến cô chợt nhớ thấy khó chịu. Cô không nói gì mà im lặng để suy nghĩ lại những gì vừa rồi. Phong phá tan sự căng thẳng bằng lời nói nhẹ nhàng, ấm áp của mình. Khẽ xoa đầu cô, anh nói:

- Em đừng quá lo về lời của Băng. Em hãy cứ tham gia vào hội học sinh đí. Còn bấy giờ em hãy nghĩ đi nhé. Tối gặp lại em nhé.

- Nhưng…em… dạ, em sẽ tham gia ạ.

Lần này đến lượt Vũ cất tiếng:

- Ừm, được rồi. Chúng ta đi thôi nào. Để cho “công chúa rắc rối” nghỉ ngơi nữa chứ.

Lời nói có ý trêu đùa của anh khiến cho cô thoáng xấu hổ. Anh và Băng đi ra trước, còn Phong ở lại, anh nói với cô bé. Anh thật tốt khi luôn an ủi và động viên cô ngay từ khi cô mới tới. Vì thế cô vô cùng kính trọng anh.

- Em nghỉ đi nhé. Tạm biệt em nhé.

Anh đứng dậy và đi ra khỏi phòng trước khi đi anh khẽ hôn nhẹ lên mái tóc của cô khiến cô thoáng đỏ mặt, ấp úng nói:

- Ơ, dạ. Em… chào anh. Anh đi vui vẻ nhé. Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng.

Anh không nói gì mà chỉ mỉm cười với cô rồi quay đi. Bước tới cánh cửa anh cất tiếng:

- Nếu muôn xin lỗi thì em hãy nghĩ đi mau khỏe lại nhé. Anh “thèm” uống ca cao của em rồi đó.

“ Cạch”

Cánh cửa đóng lại. Trong phòng giờ chỉ còn lại mình cô. Khẽ thở dài, xoa xoa cánh tay đang đau âm ĩ, cô thấy buồn. Có lẽ cô đang bắt đầu thấy hối hận vì quyết định của mình chăng? Giờ cô thật không biết phải làm sao, không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này. Cô nhắm mắt lại để cố quên đi mọi rắc rối này rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.