Tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ khởi hành, học sinh ồ ạt ùa ra đi về phía những chiếc ô tô đang đợi ngay trước cổng trường. Hoc sinh vừa lên, xe cũng bắt đầu khởi hành.
Băng đứng quan sát để chắc chắn mọi việc vẫn ổn.
Ánh mắt dừng lại trên dáng vẻ vội vã của người con gái đang chạy tới.
Mái tóc dài, buông nhẹ, hơi uốn lọn. Bộ váy quây tím nhạt, điểm nhấn là chiếc nơ màu tím đậm được thắt ngang eo.
Trái tím lại loạn nhịp theo từng bước chân hối hả của người con gái ấy. Anh ngây người nhìn khoảng cách giữa cả hai càng ngày càng rút ngắn lại, mãi tới khi cô tới gần, anh mới chợt bừng tỉnh.
Vội vàng quay mặt đi để che một phần sụ ngây ngốc còn vương lại trong mình, anh lên tiếng hỏi.
- Giờ mới tới sao?
- Em xin lỗi. Lúc nãy chị Tiên nhờ em kiếm dùm chị ấy một vài thứ nên em tới trễ. Sao anh chưa đi. Anh là hội trưởng, không được đến trễ đâu đấy. – cô giải thích.
- Ừ. Vậy cùng đi thôi. – anh cười trấn an.
- Không…không được…anh là hội trưởng. Anh phải đi trước, còn gặp đại biểu nữa. Anh đi nhanh lên. Không được trễ đó. – cô cương quyết từ chối, rồi còn giảng cho anh một tràng dài về bổn phận của mình nữa.
Băng thoáng ngẩn người. Xem ra người con gái này thực sự quan tâm tới công việc quá mức rồi.
- Không sao…
- Anh đi nhanh lên…em sẽ theo sau. – cô thúc giục.
Một phần vì cô không muốn anh tới trễ, một phần vì cô không tiên đi cùng anh. Ai cũng biết Băng và Tiên là một cặp. Việc anh xuất hiện cùng người con gái khác quả thực là không hay cho lắm. Hơn nữa, cô cũng sẽ không thoải mái lắm với cái danh là “cướp bạn trai” của Tiên chút nào cả.
- Đúng đấy. Cậu mau đi nhanh lên. Em ấy đi cùng tớ cũng được. – một người con trai khác đột ngột xen vào khiến cả Xuân và Băng có chút giật mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi nhận ra đó là Phong.
- Cậu cũng chưa đi sao? – Băng lên tiếng.
- Ừ, có chút việc. Cậu đi nhanh lên. Đừng quên mất nhiệm vụ của một khách mời danh dự đấy. – Phong tiếp lời.
Nhìn thấy sự đồng tình từ người con gái bên cạnh khiến anh có chút hụt hẫng, không hài lòng chút nào. Cảm giác cứ như đang bị xua đuổi đi vậy.
Băng im lặng một lúc thật lâu như đang suy nghĩ gì đó nhưng cuối cùng cũng chấp nhận đi trước.
Anh chào cả hai người kia rồi lạnh lùng quay lưng, leo lên xe đi thẳng.
Chiếc xe vừa đi khuất, trong lòng của Xuân cùng có chút áy náy. Không biết vừa rồi có hơi quá đáng khi cương quyết bắt Băng đi trước như vậy không nữa. Nhưng cũng vì muốn tốt cho cả hai thôi mà.
- Đừng lo, cậu ấy không giận đâu. – Phong an ủi, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cô như một người anh đang chăm sóc cho một đứa em gái.
- Vâng… - cô lí nhí đáp lại.
- Đi thôi nào. Tới lượt của chúng ta rồi.
Anh vừa nói, vừa đưa tay ra mời cô thật lịch sự.
Xuân thoáng ngập ngừng trước hành động ấy. Làm sao có thể bình tĩnh được trước một cử chỉ ân cần ấy của một người con trai như anh chứ.
Hôm nay Phong mặc bộ vest trắng, tôn lên vóc dáng cao ráo, tư chất quý phái vốn có. Nụ cười nửa miệng ẩn hiện khiến anh tựa như một chàng bạch mã hoàng tử cao quý. Cô cũng chỉ là một đứa con gái mới lớn, không thể không động lòng. Nếu có ai đó mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ ghen đến chết mất.
- Em cảm ơn. – cô cười đáp lại, nhẹ đặt bàn tay lên bàn tay anh.
Hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé chợt lan tỏa, kích thích từng giác quan trong con người anh. Đôi mắt bừng sáng, ánh lên niềm hạnh phúc nhỏ bé nào đó. Đã lâu lắm rồi anh chưa được nắm bàn tay ấy, đã lâu lắm rồi anh chưa được thân thiết với người con gái ấy. Cũng đã lâu lắm rồi anh mới nhận lại được nụ cười vô tư, đáng yêu của người con gái ấy.
Cả hai cùng sáng bước tiến vào khuôn viên của trường.
Đúng là công sức bỏ ra mấy ngày qua không bỏ. Thật sự rất tráng lệ, rực rỡ. Từng đèn chùm được treo suốt dọc con đường từ cổng vào trong hội trường bật sáng khiến cho khung cảnh cũng trở nên lung linh, huyền ảo.
Những hàng cây được tỉa tắp, những dàn hồng được trang trí cũng phảng phất chút gì đó rất bí ẩn, cuốn hút.
Không khí Giáng Sinh cũng lan tỏa trong không khí cũng như trong mỗi con người nơi đây. Nụ cười phấn khích, đôi mắt sáng rực nói lên tất cả.
Bước cùng Phong đi vào một nơi rộng lớn, ồn ào như thế này nhưng dường như ai cũng bị thu hút bởi anh.
Ánh mắt tò mò, thích thú, những cái chỉ trỏ, lời bàn tán cứ nhao nhao cả lên xung quanh vì sự xuất hiện của anh.
Dường như hôm nay anh càng trở nên tỏa sáng biết bao nhiêu. Có không biết bao nhiêu cô gái phải đỏ mặt vì anh, tiếng la hét vì sự xuất hiện ấy.
Nhưng anh lại hoàn toàn không chú ý tới nó. Trong mắt anh lúc này chỉ có người con gái đang đi bên cạnh. Nét e thẹn, ngại ngùng làm đôi má hơi ửng hồng trông thật đáng yêu. Anh đi thật chậm thật chậm như chỉ để kéo dài con đường này hơn. Anh muốn được cảm nhận cái cảm giác yên bình khi ở cạnh người con gái này thêm một chút nữa.
Người khác nhìn vào sẽ nghĩ cô may mắn nhưng thật ra chính anh mới là người đó. Để có một chút gì đó riêng tư cùng cô, anh đã phải chờ rất lâu rồi. Dường như anh đã không còn đủ dũng cảm để nói ra điều anh muốn nói một lần nữa. Nhưng anh thật sự rất muốn nói cho dù biết trước kết quả là gì.
- Xuân à? – cả hai dừng bước trước tiếng gọi nhỏ nhẹ của ai đó.
Vội ngoảnh đầu về phía ấy, nụ cười thân thiện quen thuộc khiến Xuân có chút cảm thấy nhẹ nhõm.
- Lan Anh…cậu đấy hả? Sao lại đi ra đây? Không ở trong đó chuẩn bị sao? – Xuân mỉm cười đáp.
- Sao? Tớ không được ra đón cậu sao? – cô bạn lè lưỡi trêu đùa trông rất đáng yêu.
- Vậy sao? Cảm ơn nha… - cô cũng mỉm cười đáp.
- Anh Phong cũng tới rồi sao? – Lan Anh quay qua, chào người con trai đang đứng đối diện mình.
- Ừ. Anh mới tới. – Phong mỉm cười thân thiện.
- Vậy sao? Cả hai đi cùng nhau phải không?
- À, ừ…tớ tới trễ chuyến xe của trường nên anh ấy đưa tớ đi. – Xuân vội vàng giải thích.
- Ừ, tớ hiểu rồi. – Lan Anh cười nhẹ.
Ding dong…
Tiếng chuông vang lên khiến cả ba hơi giật mình một chút. Lan Anh luống cuống vừa nhìn xung quanh vừa chờ đợi. Có lẽ săp tới giờ rồi.
- Được rồi, anh Phong đi cùng bạn ấy về trước nhé. Em có có việc rồi. – Xuân lên tiếng, chủ động rời đi để cho hai người có cơ hội được gần nhau.
Bước chân chưa kịp đi, cánh tay đã bị ai đó giữ chặt lại. Quay người lại, vô tình bắt gặp đôi mắt nâu trầm mặc như đang trách cứ ai đó của Phong.
- Em không đi cùng sao? – Phong lên tiếng, khuôn mặt cũng lấy lại nét bình tĩnh ban đầu.
- Em…em…có việc. À, em phải đi tìm bạn. – Xuân ngập ngừng, có chút cảm giác tội lỗi với anh. Vì sao chứ? Là vì ánh mắt ấy sao? Chỉ là cô muốn tốt cho cả hai người ấy thôi mà. Chẳng phải gạt bỏ được thứ tình cảm đang khiến anh mệt mỏi kia là điều nên làm sao?
- Vậy sao? – Phong nửa hỏi, nửa trách mắng.
- Thật mà. Em…em phải đi rồi, hai người đi trước đi, sắp trễ rồi đó. Em sẽ tìm cả hai sau. Cả hai đi nhanh lên. – Xuân thúc giục.
- Ừ, anh đi trước. – Phong lặng lẽ rụt tay lại, quay người đối diện với Lan Anh, khẽ ra hiệu rồi cả hai cùng bước song song về phía phòng lễ.
Xuận lặng nhìn hai người ấy rời đi. Trong lòng trở nên hỗn loạn. Là cô đang giúp hay chỉ là đang cố gắng đẩy người con trai ấy qua một bên? Quả thực rất khó ói. Có lẽ là cả hai. Cô sợ phải đối diện với thứ tình cảm mãnh liệt mà chính cô không cách nào đáp lại. Đơn thuần chỉ là muốn kéo anh lại gần Lan Anh một phần vì giúp cô bạn của mình nhưng cũng chỉ là muốn giúp cho anh. Không phải như thế sao?
…….
Bước chậm rãi bên chàng “hoàng tử bạch mã” ấy. Điều mà cô đã rất muốn từ lâu nhưng tại sao lại cảm thấy hụt hẫng như thế? Là vì cái nét đượm buồn ẩn sâu trong đôi mắt nâu của anh? Trước giờ cô cứ ngờ ngợ nhưng giờ thì đã hiểu. Rốt cuộc cô cũng đã biết người con gái ở trong lòng anh là ai. Chỉ cần nhìn biểu hiện ấy, chỉ cần nhìn cử chỉ mà anh dành cho người con gái ấy là đủ để cô biết nó sâu đậm tới mức nào.
Trái tim không kìm được mà nhói đau, lồng ngực như bị bóp nghẹt. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này cũng như chưa bao giờ vì ai mà đau như thế? Từ bao giờ, trái tim lại trở nên kì lạ như thế?
Trong đầu cũng chợt dâng lên biết bao cảm xúc, biết bao kỉ niệm từ thuở tấm bé.
Cô chợt nhớ giọng nói ấm áp, dỗ dành khi cô khóc ở buổi tiệc của ba mẹ của cậu con trai ấy. Không biết vì sao, ngay lần đó trái tim nhỏ bé kia đã biết mỉm cười khi nhìn thấy anh. Bao lần lén lút ngắm nhìn cậu bé ấy từ xa… Khoảnh khắc ngắn ngủi cứ dồn nén để rồi khi gặp mặt lại, khi anh không còn là cậu bé hồn nhiên và cô cũng không còn là đứa hay khóc nhè như ngày xưa nữa, tất cả lại chợt vỡ òa. Một phút rung động, cô chợt nhận ra thứ tình cảm ngây ngốc từ hồi còn bé đã trở mạnh mẽ biết bao.
Càng lún sâu vào nó, cô càng thấy đau. Dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là cô đang ghen, ghen tới mức cô cũng thấy chán ghét bản thân mình.
Tủi thân, hụt hẫng…Trái tim cứ thế mà quặn lên vì đau. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt anh dành cho người con gái ấy cũng đủ khiến lòng cô như bị ngàn mũi kim đâm đến nát lòng.
Lưỡng lự giữa hai con đường. Cô nên rút lui hay tiếp tục đi tiếp. Nhưng cô sợ rằng mình không thể nào sánh được với hình ảnh của người con gái ấy trong mắt anh. Có thể cô sẽ ghen tị lắm khi nhìn anh đứng cùng người khác, anh cười với người khác. Cô muốn nụ cười ấy chỉ dành riêng cho mình. Có quá ích kỉ hay không nhưng đó cũng chỉ là một mong ước của cô cho dù khoảnh khắc ấy ngắn ngủi như thế nào.
……
Thời tiết vào buổi chiều tối có chút se lạnh, gió thổi từng cơn từng cơn một, không khỏi khiến cho lòng người có chút gì đó cô đơn.
Bước chân chậm rãi, Phong thơ thẩn đi dọc con đường đã được trang trí tráng lệ, rực rỡ nhưng trong đầu cứ ngẩn ngơ đi đâu. Anh khẽ cười nhạt. Nụ cười man mác buồn, có chút cay đắng, buồn bực. Thì ra trong lòng người con gái ấy là thế. Làm sao anh không hiểu ý cô chứ. Muốn tạo điều kiện cho anh và người con gái khác sao? Cô đang muốn giúp anh thôi mà. Ừ, anh biết là thế nhưng trong lòng không khỏi có gì đó không cam. Anh níu kéo thì cô lại đẩy ra. Đôi khi anh từ hỏi là cô quá độc ác, thờ ơ hay là do chính anh ngu ngốc dại khờ? Chỉ cần một nụ cười cũng đủ đế khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Anh sẽ rút lui nếu như điều đó có thể làm cô thấy thoải mái.
Đi lang thang một mình trong khuôn viên rộng lớn của trường Will, tự thưởng cho mình một chút riêng tư gì đó cũng như ngắm nhìn từ xa những thành quả của mình trong suốt tuần qua. Mọi thứ đều thật lung linh, tráng lệ. Bầu không khí cũng mang theo chút tinh thần của ngày Giáng Sinh. Đâu đó có tiếng nhạc dạo bắt đầu vang lên. Có lẽ là buổi lễ đã bắt đầu.
Xuân chỉ tham dự một chút rồi lẩn đi ra đây. Không hiểu sao có chút cảm giác không thoải mái lắm. Tốt hơn vẫn là đi đâu đó.
Cô dừng lại và ngồi xuống chiếc ghế gỗ đặt dọc suốt con đường. Ngồi ngắm bầu trời đêm đầy sao tuyệt đẹp. Nụ cười không kìm lại nở ra trên môi ngây ngốc, hồn nhiên.
Ngồi ngửa cổ lên nhìn trời, hai cánh tay vươn ra như muốn chạm đến một thứ xa vời nào đó, trong lòng chợt có chút trống trãi.
- Ăn không? – giọng nói của ai đó phá tan bầu không khí yên tĩnh của riêng mình. Vội vàng ngồi thẳng dậy, lấy lại tư thế quay qua nhìn người mời xuất hiện. Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó là cậu bạn Minh Hoàng của mình.
- Ăn gì cơ? – Xuân hỏi, ngồi dịch qua một bên, nhường chỗ cho cậu bạn.
- Không phải là cậu chưa ăn gì sao? – Hoàng vừa nói vừa đi tới ngồi cạnh cô. Chìa ra một dãi bánh kem sôcôla to ụ.
- Ồ, bánh kem hả? Cảm ơn. – cô vui vẻ hẳn lên. Đưa tay đón lấy dĩa bánh, không khách sáo mà múc luôn một miếng to tướng đút vào miệng.
Hoàng bật cười, nhìn dáng vẻ vô tư của cô bạn, trong lòng cũng trở nên trìu mến.
- Cậu ăn thế không sợ bị ế à? Con gái gì mà ăn xấu thế? – Hoàng trêu chọc.
- Không sợ. Ai biểu bánh ngon quá mà. – cô tỉnh bơ đáp lại, tiếp tục công việc “đánh chén” bữa ăn.
- Ăn nhiều sẽ mập đó.
- Mập sẵn rồi mà, lo gì. – cô vô tư trả lời, không để ý tới khuôn mặt trầm ngâm của cậu bạn bên cạnh.
Mập sao? Đúng, cô đã từng có thể gọi là mập nhưng trước mắt anh bây giờ, có thể vẫn là cô bạn thân ấy, chỉ có điều dáng vẻ ngày xưa không hiểu sao lại phảng phất chút mệt mỏi, u buồn. Cho dù nụ cười vẫn thường trực trên môi, cho dù cô vẫn quan tâm, giúp đỡ người khác nhưng tận sâu trong con người ấy, liệu nó có thực sự mạnh mẽ như bề ngoài không chứ?
- Đã bảo khi nào có chuyện gì thì phải kể với tớ mà. – Hoàng nhẹ cốc đầu cô bạn một cái trách mắng.
Trong lòng thoáng chùng xuống, thì ra cậu nhận ra rồi sao? Thật không hiểu tại sao, Hoàng luôn có thể đọc được suy nghĩ của cô dễ dàng như thế nhỉ?
- Đâu có đâu. – cô lắc đầu.
- Cậu biết là không thể giấu được tớ mà.
- Tại sao cậu biết? – cô hỏi vặn lại.
Hoàng bật cười, ngước lên nhìn bầu trời đêm đầy sao, trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng.
- Cười. Khi cậu buồn, cậu thường cười nhiều hơn mức cần thiết và rất đặc biệt.
- Đặc biệt? Là sao? – lời nói khiến cô thoáng ngạc nhiên? Cười nhiều? Cô cười nhiều mỗi khi buồn sao? Có khi nào đó là lí do khiến Băng biết cô buồn lúc nào không?
- Không biệt. Đã nói là đặc biệt rồi sao còn bắt giải thích. – Hoàng lắc đâu.
Câu trả lời nửa vời khiến Xuân cảm thấy hơi bất mãn, nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu nhưng bị cậu nhìn lại trêu trọc.
……My mind keep saying…
Tiếng nhạc chuông điện thoại bất chợt reo khiến cả hai giật mình, Hoàng lười biếng lôi chiếc điện thoại ra, khuôn mặt có chút bối rối khi nhìn qua cái tên ở trên màn hình. Vội vàng đứng dậy đi lại tiếp chuyện người đó, để lại Xuân ngồi thui thủi một mình.
Cô không lấy làm buồn bực mà vẫn chỉ ngồi nghĩ vẩn vơ điền gì đó cho đến khi một người lạ mặt xuất hiện đột ngột từ đằng sau một cách bí ẩn rồi mọi thứ xung quanh đột nhiên trở nên đen tối…
Hoàng quay trở lại chỗ cũ thì không thấy Xuân đâu…tròng lòng thoáng chùng xuống. Đến cả đi mà cũng không nói với cậu sao? Từ bao giờ mà người con gái ấy lại thờ ơ với chính cả anh vậy. Có chút gì đó buồn bực, giận dỗi dâng lên trong lòng.
Ngồi thả người trên băng ghế lúc nãy. Ngước nhìn bầu trời đầy sao cao vời vợi kia. Bàn tay đặt chống lên băng ghế bật chợt cảm giác nhói đâu ập đến từ lòng bàn tay. Chiếc kẹp tóc nhỏ lúc nãy cài lên tóc của cô.
Từ từ câm lên, ngắm nhìn nó. Ngẩn ngơ suy nghĩ điều gì đó, thoáng sững người. Có chút cảm giác kì lạ gì đó thật kì lạ.
Cô đi đâu mà vội vã thế chứ?
……..
Buổi lễ kết thúc và bắt đầu bữa tiệc ồn ào náo nhiệt mừng ngày Giáng Sinh đến nhưng lọt thõm trong đó lại là một tâm trạng nặng nề. Tự mình đi ra ngoài, tìm tới một góc khuất nào đó như để tìm kiếm bóng hình ai đó một cách vô thức.
Đôi mắt thoáng trầm mặc khi nhận ra đó chỉ là một không gian cô quạnh. Khẽ tựa lưng vào tường, ngước lên nhìn bầu trời đêm. Không biết bây giờ người con gái ấy có đang ngắm nhìn bầu trời ấy với anh không?
- Anh Phong, đang đứng một mình sao? – giọng nói lạ phá tan cái yên tĩnh bao bọc quanh anh. Quay người đối diện với sự xuất hiện bất ngờ ấy.
Chiếc váy quây đỏ, bó sát người, toát ra những đường cong hoàn mỹ đến mức ai cũng phải ao ước. Vẻ đẹp kiêu kì khiến người khác phải trầm trồ…mặc cho dù nó luôn có gì đó…rất khó tả.
- Tiên, tại sao em lại ra đây? – Phong lên tiếng.
- Em thấy anh đứng một mình. Trông anh có vẻ mệt mỏi quá. Xuân đâu? Em tưởng hai người đi cùng nhau.
- Em ấy hình như đi với bạn rồi. Tìm em ấy có gì sao?
- Chỉ là lâu ngày không gặp nên chỉ muốn chào hỏi một chút. – giọng điệu có chút thay đổi như chứa ẩn ý gì đó.
- Ừm.
- Sao rồi, dạo này chuyện giữa cả hai có tốt hơn không? – Tiên nhìn thẳng vào sự bối rối của anh mà hỏi.
- Có chuyện gì sao?
- Chỉ là em hơi tò mò một chút thôi mà. Quả thật em thấy cả hai rất hợp đấy. – Tiên mỉm cười chân thành.
Phong cười nhạt. Hợp sao? Tiếc là người trong cuộc lại không nghĩ thế, lại còn ra sức gán ghép anh với người khác nữa chứ.
- Cảm ơn lời nhận xét đó. Duy cũng là người tốt mà. – Anh bình thản đáp.
- Em biết. Nhưng tại sao anh không thử chứ? Dù gì cả hai người đó chỉ mới bắt đầu. Không phải quá đột ngột, tới mức kì lạ sao? – Tiên tiếp tục.
Kì lạ? Tất nhiên rồi. Nhưng chỉ là anh không muốn mình chen ngang nó. Nếu người con gái ấy thực sự muốn thế thì anh không có lí do gì để phá vỡ nó cả.
- Không sao.
- Anh tốt bụng thật đấy. Nhưng nếu có cơ hội, anh sẽ làm chứ? – Tiên vẫn kiên quyết theo tới cùng chủ đề đó.
Phong chỉ cười nhạt đáp lại thay cho câu trả lời.
- Xin lỗi, có anh Phong ở đây không ạ? – một người lạ mặt xuất hiện.
Anh thoáng ngạc nhiên, người này tìm anh có gì sao, chưa bao giờ anh thấy người này trong trường cả. Chắc là học sinh trường Kin rồi.
- Là tôi, có gì sao? – anh lên tiếng.
- Ồ, thật ra hội trưởng trường em tìm anh. – cậu con trai đó giải thích.
- Cậu là học sinh trường Kin sao? Có gì quan trọng cậu nên nói trực tiếp với hội trưởng trường tôi.
- Ồ, anh đừng lo, chỉ là một cuộc xã giao thôi ạ. – cậu bé kìa cười cười giài thích.
- Được. – anh gật đầu, chào Tiên rồi theo cậu con trai kia đi tới chỗ hẹn.
Trên đường đi, cậu ra huyên thuyên đủ mọi thứ khiến anh chóng cả mặt nhưng không phũ phàng mà ngăn lại. Chỉ khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu để đáp lại.
Cả hai dừng bước trước một khu vườn nhỏ khác. Anh đi qua chiếc cầu nhỏ tiến về phía nơi ở giữa của cái hồ nhỏ.
Anh bắt gặp khuôn mặt điển trai đang cười đểu giả nhìn anh. Trong lòng có chút bật cười, đã lâu không gặp mà cậu ta vẫn thế. Trông thật đáng ghét.
- Sao thế? Lâu ngày không gặp lại, quên luôn bạn cũ sao? – Tuấn lên tiếng trách mắng.
- Ừ, chắc thế đấy. Được không? Nhìn mặt cậu ghét quá mà. – Phong đáp lại thản nhiên, đi xuống ngồi đối diện cậu bạn.
- Biết mà. Bạn bè như cậu, chỉ biết làm người khác đau lòng thôi.
- Được rồi, cậu đóng kịch dở lắm đấy. Sao, lâu ngày không gặp có gì muốn nói với tớ à?
- Không có việc gì thì không được gặp sao?
- Tất nhiên là không có ý đó rồi…
- Được rồi…cũng chỉ là quan tâm một chút thôi. À, cậu biết em học sinh mới chuyển đến trường cậu năm nay không? Tên Xuân thì phải?
Phong giật mình. Tuẩn hỏi về cô là có ý gì đây.
- Sao? Có chuyện gì à? – Anh lạnh lùng hỏi.
- À, cũng không có gì. Chỉ là dạo này thấy cậu nhóc đàn em cưng của tớ có vẻ đang lo sốt vó chuyện gì đó, mà việc đó hình như là có liên quan tới em ấy. Thế thôi..
- Việc gì cơ? Có quan trọng không? – Phong hỏi lại ngay lập tức, có chút lo lắng.
- Đến cậu cũng lo sao? Chà, xem ra đúng là một cô gái có sức hút rồi. – Tuấn cười khẩy.
- Được rồi, có gì nói nhanh lên nào. – Phong mất bình tĩnh, lớn tiếng.
Tuấn trầm lại, liếc nhìn cậu bạn, tỏ vẻ bất mãn. Chưa ai dám lớn giọng với anh từ trước tới giờ, thế mà cậu bạn thân của anh lại dám, đã thế lại còn vì một đứa con gái sao?
- Sao? Còn dám lớn giọng với tớ sao?
Phong khựng lại. Có vẻ như anh đã quá mất bình tĩnh rồi.
- Xin lỗi, tớ quá lời.
- Hừ, được rồi. Tớ bận rồi, đi trước. – Tuấn quay lưng bỏ đi.
- Khoan, còn… - Phong kéo tay cậu bạn lại.
- Không có gì, chỉ là một vài vấn đề nhỏ trong làm ăn mà khiến cho cả cậu và thằng nhóc kia muốn loạn cả lên. Thật hết biết.
Tuấn quay phắt người bỏ đi một mạch, bỏ lại Phong đứng ngẩn người như một tên ngốc. Vì một người con gái mà anh làm mất lòng cậu bạn thân thuở bé. Vì một người con gái mà anh như một kẻ điên u mê trong vô vọng. Vì một người con gái mà anh không còn là chính mình nữa. Có quá dại khờ không chứ?
Dòng suy nghĩ bị ngắt quãng khi anh nhận ra sự hiện hiện kì là của ai đó, hơi quay người lại và….
……..
Căn phòng tối tăm, bụi bặm. Chỉ có một chiếc cửa sổ nhỏ để nhìn ra ngoài. Ánh trăng le lói từ ngoài chiếu qua khẽ cửa, cho cô thấy được chút gì đó. Căn phòng bừa bộn, ngổn ngang những thứ cồng kềnh. Nếu như cô không nhầm đây là một nhà kho và có vẻ như nó khá rộng. Sau một hồi lần mò, rốt cuộc cô vẫn không thể tìm thấy được lối ra. Cuối cùng cô đành buông xuôi.
Ngồi bó gối, nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một vài điều gì đó. Không thể nào nhớ cũng không thể hiểu được tại sao cô ở đây bằng cách nào và làm cái gì. Chỉ loáng thoáng một vài chi tiết gì đó. Mới phút trước đang nói chuyện với Hoàng, thế mà giờ lại bị nhốt trong căn phòng này.
Điện thoại không, thức ăn không,… hoàn toàn không có cái gì có thể giúp cô thoát ra khỏi đây. Ngồi một mình trong căn phòng vắng vẻ, có chút sợ hãi. Một cảm giác lạc lõng, cô đơn nào đó cứ bao trùm lên màu đen tĩnh mịch nơi đây khiến con người cũng trở nên nhỏ bé.
Nhưng không hiểu sao, cô lại không kêu cứu, cũng như cố tìm cách thoát khỏi đây. Cô ngồi lặng, chìm đắm trong cái không gian yên tĩnh ấy. Bao nhiêu suy nghĩ thời gian qua chợt ùa về. Cô điểm lại từng kỉ niệm một, rồi lại tự bật cười một cách ngu ngơ.
Rầm…
Tiếng cánh cửa bật mở ở đâu đó, khiến cô giật mình. Vội vàng đứng dậy, chạy về phía ấy nhưng chỉ kịp nghe lại tiếng đóng cửa vang vọng, lạnh lùng cất lên.
Nỗi thất vọng, hụt hẫng ldâng lên, cô chán nản, quay người đi về phía chỗ cũ của mình. Bước chân khựng lại, đập vào mắt là một dáng người cao ráo, bộ đồ trắng lịch lãm của người đó. Toàn thân nằm trên mặt đất trông thật tội nghiệp.
Chạy nhanh về phía người đó, vội vàn đỡ người con trai đó dậy.
Mùi hương thoảng nhẹ quen thuộc.
Cơ thể rắn chắc mà cô đã vài lần được ôm trọn vào đó.
Ánh trăng mờ ảo nhưng cũng đủ cô nhận ra đó là ai.
Đôi mặt nhắm nghiền, mệt mỏi.
Anh có chuyện gì sao?
Cô lay người anh dậy nhưng mãi không có sự đáp lại. Trong lòng chợt trào lên chút lo lắng, hoảng sợ. Cô thực sự rất quý anh ấy, nếu anh ấy bị làm sao, chắc chắn cô sẽ rất đau lòng. Nước mắt cũng vì thế mà tuôn rơi.
Giọt nước mắt nóng hổi, lăn nhẹ trên đôi má bầu bĩnh…chợt được một bàn tay ấm áp lau nhẹ.
Cô giật mình, trợn tròn mắt nhìn người con trai ấy đang nhìn thẳng vào mình, bỗng nhiên có chút bối rối. Gấp gáp lau đi những giọt nước mắt còn xót lại nhưng bàn tay kia ngăn lại.
- Ngốc, ạ, như thế sẽ lem ra đấy, xấu lắm. – giọng nói nhẹ nhàng vang vọng, phá tan bầu không khí lạnh lẽo quanh đây.
- Em…xin lỗi. Tại sao anh lại ở đây?
- Anh không biết. Vậy còn em? – Phong đáp lại.
- Em cũng không biết. Chỉ biết là mình đang nói chuyện với bạn, tỉnh dậy thì thấy mình nằm ở đây rồi. Lúc nãy, em thấy có ai mang anh đến đây.
- Vậy sao? – anh gật đầu.
- Giờ sao? Phải tìm cách ra khỏi đây nữa. – cô bứt rứt, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Ừ. – Phong khẽ gật đầu, anh không quan tâm lắm việc có thể ra khỏi đây lúc này không, quan trọng là anh được ở cạnh người con gái này.
- À, đúng rồi, anh có mang điện thoại không? Gọi cho mọi người tới đi. – cô thúc giục.
- Ừ. – Phong gật đầu, lặng nhìn cô một lúc rồi mới lôi chiếc điện thoại ra.
Bàn tay di chuyển trên màn hình. Vẫn một màu đen, hoàn toàn không có biểu hiện là nó đang hoạt động.
- Điện thoại hết pin rồi. Xin lỗi em. – Anh lên tiếng.
- Hả? Sao đúng lúc vậy. Giờ chúng ta phải làm sao đây?
- Đợi. Nếu mọi người không thấy chúng ta, họ sẽ đi tìm.
- Nhưng mà…
- Vậy em nghĩ ra cách để thoát khỏi đây chưa?
Cô lắc đầu.
- Vậy đành chịu thôi. Đừng sợ. Mọi việc sẽ ổn thôi. – anh nhẹ nhàng xoa đầu cô trấn an.
Lời anh nói quả thật cũng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thôi đành đợi vậy. Có lẽ mọi việc rồi cũng sẽ ổn thôi mà.
Trời đêm yên tĩnh. Gió nhẹ thổi, đung đưa những cành cây cựa mình theo nó. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào căn phòng tối tăm qua khung cửa sổ nhỏ bé.
Hình ảnh hai người thân thiết ngồi cạnh nhau đẹp đẽ đến nao lòng nhưng tiếc rằng bức tranh tuyệt đẹp không thể thành hiện thực.
Người con gái mải mê kể hết chuyện này đến chuyện khác, tay chân múa nhặng xị cả lên. Nụ cười tươi tắn trên môi cũng khiến người khác phải vui lây. Bên cạnh cô, người con trai chăm chú lắng nghe. Đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào thân hình nhỏ bé trước mặt. Đôi môi ẩn hiện chút cười dịu dàng.
Thời gian cũng như lắng đọng trong thế giới riêng của cả hai. Cũng đã lâu lắm rồi, kể từ ngày ấy xảy ra, cả hai chưa có một lần nói chuyện thân thiêt như thế này. Cô có biết rằng anh đã mơ đến ngày này lâu lắm rồi không? Được ở cạnh, được ngắm nhìn, và được yêu thương cô một cách thật với lòng mình nhất. Bị nhốt sao? Anh cũng cam, cho dù nó ngốc nghếch như thế nào.
- Anh Phong, anh vẫn còn mệt sao? – Xuân hỏi, bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ lên trán của Phong. Hơi ấm lan tỏa bật ngờ, khiến người anh hơi giật mình nhưng ngay lập tức cảm thấy thật thân thuộc biết bao.
Anh mỉm cười, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang chăm chú lo lắng cho mình mà cảm thấy yên bình, hạnh phúc biết bao.
- Sao em lại nói thế? – Phong hỏi ngược lại.
- Vì em thấy anh không nói gì cả. Do em nói nhiều quá nên anh mệt sao? – cô ái ngại hỏi. Có lẽ là thế. Đó là tính xấu khó bỏ của cô. Chỉ cần có người chịu lắng nghe là cô sẽ nói như điên lên luôn ấy.
- Ngốc ạ. Anh khỏe. Sao? Mệt rồi à? – anh bật cười, gõ nhẹ vào trán cô một cái.
- Có hơi đói một chút thôi. – cô thú thật, tay xoa xoa cái bụng đang đói meo của mình. Lúc nãy cũng chỉ kịp ăn một ít bánh mà Hoàng mang tới còn lại cả tối chưa ăn gì cả.
Cánh tay anh vươn ra, kéo người con gái đối diện ngã vào lòng mình. Hành động bất ngờ khiến cô giật mình, vội vàng đẩy anh ra nhưng anh vẫn kiên quyết ôm chặt. Bàn tay gắt gao giữ lấy thân hình nhỏ bé trong lồng ngực mình một cách mạnh mẽ.
- Anh Phong, anh…làm gì vậy? – cô mất bình tĩnh lớn giọng, cánh tay nhỏ bé chống lên ngực anh, cố kéo giãn khoảng cách nhưng không thể.
- Ngủ đi. – anh nhắc nhở.
- Nhưng mà…sao lại ôm em thế này. – cô đỏ mặt. May là nhờ trời tối nên không ai có thể nhận ra điều đó.
- Trời sẽ lạnh đấy.
- Không sao… - cô lắc đầu.
- Ngoan nào.
- Nhưng…
- Được rồi.
Anh nới lỏng vòng tay, cởi chiếc áo ngoài, khoác lên vai cô rồi lại kéo cô ngã vào lòng mình.
Cô cố gắng thoát khỏi vào vòng tay của anh. Cảm giác có chút ngại ngùng trước sự thân mật này. Mặc cho cô muôn vùng dậy nhưng anh vẫn kiên trì không buông. Anh nhẹ nhàng vồ về, dần dần khiến cô cũng không muốn cựa quậy nữa. Cảm giác yên bình, an toàn. Phong luôn quan tâm tới cô như thế. Đối với cô anh như một người anh trai đáng kính trọng. Điều khiến cô luôn áy náy, có lẽ chính là tình cảm mà anh dành cho cô, thứ tình cảm quá lớn mà cô không thể nào đáp trả.
Ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh, dần dần chìm vào giạc ngủ. Mọi mệt mỏi của ngày hôm nay cũng đang được trút bỏ.
Thơi gian cứ thế trôi qua. Phong ôm trọn dáng người con gái nhỏ bé vào lòng. Nhịp thở đều đều vang lên. Có lẽ cô đang ngủ say. Do mệt quá mà.
Ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ ngon trông như một đứa trẻ, khiến anh bật cười. Thật vô tư, đáng yêu. Nhẹ nhàng chạm lên đôi má bầu bĩnh, níu kéo chút cảm giác thân thương giữa anh và cô.
- Ngốc ạ. – Anh mắng thầm khi nghĩ đến những chuyện cô kể.
Anh nhớ tới biết bao kỉ niệm. Lần đầu anh gặp cô, lần đầu anh biết cô là ai. Không thể hiểu tại sao, anh luôn bị cô thu hút. Có thể chỉ là sự tò mò nhưng rồi mọi việc cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi anh chợt nhận ra hình ảnh của cô trong trái tim mình đã quá lớn. Mọi việc tưởng chừng như tốt đẹp, cho đến ngày ấy. Ngày mà, chính anh đã tự mình đập tan niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy.
Điều khiến anh đau lòng hơn, chính là khi cô vô tình đẩy anh ra, đẩy anh vào người khác. Cho dù cô không thể đón nhận tình cảm của anh nhưng cũng không cần phải làm như thế.
- Em ngốc lắm. Tại sao lại đẩy anh ra xa? Anh không cần em phải đáp lại tình cảm của anh. Nếu nó làm em mệt mỏi thì cũng không cần phải quan tâm tới nó nhưng cũng đừng đẩy nó ra hiểu không? – anh thì thầm, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái đầu thật ần cần.
Anh muốn nói, cho dù cô có muốn nghe hay không. Anh biết, cô đã dậy rồi. Ngay khi anh chạm vào cô, anh đã biết điều đó. Nhưng anh vẫn muốn nói tiếp.
- Tình cảm không phải là một món hàng. Đừng bao giờ bảo nó dừng lại cũng đừng bao giờ chạy trốn. Sẽ không đâu. Anh sẽ đau lòng đấy. Cho dù thế cũng đừng cảm thấy nặng nề. Anh sẽ không khiến em mệt mỏi nữa đâu. Anh chưa bao giờ hối hận mình đã thích em như thế này đâu. Đừng tự trách mình.
Anh dừng lại, khẽ cúi xuống, hôn lên đôi môi mềm mại kia. Cảm giác khi tiếp xúc khiến lòng anh dậy lên biết bao cảm xúc lẫn lộn. Có lẽ sẽ là lần cuối cùng, anh để cho tình cảm này dâng trào ra như thế. Sau hôm nay, anh sẽ cất nó vào trong một góc của trái tim, sẽ giữ nó mãi trong hồi ức của mình.
Hơi ấm lan tỏa, mang theo chút ưu tư của một mối tình đơn phương. Nụ hôn vụng về, bối rối nhưng lại để lại cho con người biết bao suy nghĩ.
Xuân hơi cựa quậy người, Phong mới từ từ rơi đôi môi ấy ra. Anh bật cười trước hành động “giả ngây” ấy. Anh biết cô đã dậy rồi. Khoảnh khắc anh chạm vào môi cô, anh cũng nhận ra sự ngượng ngập, khó xử đó nhưng anh vẫn muốn xem cô sẽ làm gì.
Đúng như anh nghĩ. Giả vờ không biết để từ chối.
- Dậy rồi sao? – anh hỏi.
- Dạ. – cô dụi mặt, quay mặt đi. Né tránh cái nhìn chăm chú của anh.
Trên môi vẫn còn vương lại chút cảm giác của nụ hôn vụng trộm lúc nãy, không khỏi khiến cô ngượng ngùng khi đối diện anh. Lúc anh chạm vào người mình, cô đã lờ mờ tỉnh dậy nhưng khi nghe anh nói thì cô đã thực sự tỉnh táo. Có lẽ anh không biết cô đã dậy nên vẫn tiếp tục nói về nó. Trong lòng có chút buồn. Đã một lần cô buồn vì tình cảm của Triệt, giờ lại phải đối mặt với Phong. Cô đã quá may mắn khi được hai người ấy quan tâm phải không? Cô không dám nghĩ. Cảm giác không thể đáp lại tình cảm ấy còn khó khăn hơn nhiều.
- Anh không ngủ sao? – cô hỏi.
- Ừ, anh không muốn ngủ.
Anh lặng nhìn khuôn mặt trầm mặc đối diện mình. Dù trong bóng tối mờ ảo nhưng anh cũng nhận ra khuôn mặt ửng đỏ của cô. Không hiểu sao, anh lại thích điều đó.
- Vậy sao? Anh lạnh không? – cô cởi áo khoác trả anh.
- Không sao. Em cứ mặc đi. Hẳn em sẽ lạnh hơn anh mà. – anh mỉm cười.
Xuân im lặng, ngẫm nghĩ. Cũng đúng. Chiếc váy quay hở vai, không giúp cô ấm áp hơn trong cái se lạnh của buổi đêm này, hơn nữa nó còn giúp cô có phần quá gợi cảm…
Cô khoác lại chiếc áo, vô tình chạm vào phần túi áo, chợt phát hiện ra cái gì đó. Đưa tay vào, kiểm tra. Thì ra là hai thanh kẹo nhỏ.
- Anh Phong, anh có kẹo này. – cô bật cười, thích thú. Vẫy vẫy thanh kẹo trước mặt anh một cách đầy hào hứng. Cái bụng đói meo làm cô không kìm nỗi niềm vui sướng khi nhìn thấy nó.
- Có hai viên này. Em với anh chia nhau nhé. – cô nói.
- Em cứ ăn hết đi. – Phong lắc đầu, anh chỉ cần nhìn cô vui vẻ như thế là được rồi.
- Không được. Anh chắc cũng đói lắm rồi. Chia nhau nhé. Cho em ăn viên sô cô la nha. Anh ăn vani nha. – cô đưa cho anh viên kẹo màu trắng, còn mình vui vẻ “xử” luôn viên sô cô la.
Cảm giác vị ngòn ngọt, đăng đắng tan trong miệng, khiến cho tâm trạng cô tốt hẳn lên. Đã lâu rồi không được ăn loại kẹo ngon như thế này.
Quay qua nhìn Phong vẫn đang còn cầm viên kẹo trên tay, cô thấy buồn cười. Đưa tay giật lại viên kẹo, nhìn anh nói.
- Anh ăn đi, em đút cho ha. – cô nói đùa.
- Ừ, em đút anh ăn.
- Ơ. – cô sững người.
- Nhanh lên, anh đói. – nói xong, nhìn cô chờ đợi. Xuân bất đắc dĩ làm theo, cô đưa viên kẹo lên miệng anh. Một thoáng chạm vào đôi môi của anh, khiến cô giật mình, lúng túng. Có lẽ vì nó làm cô nhớ tới nụ hôn lúc nãy.
Vội vàng rụt tay lại, ngồi ngoan ngoãn không nói gì. Tận hưởng viên kẹo đang tan chậm trong miệng.
Tâm trạng phấn chấn hẳn lên. Toàn thân không hiểu sao cũng trở nên nóng bừng bừng một cách khó tả. Toàn thân trở nên bứt rứt khó chịu. Một cảm giác gì đó cứ lan tỏa, kích thích cô.
- Anh…Phong…anh có thấy nóng không? – cô hỏi.
- Em…sao thế? – Phong hỏi.
- Em không biết, em thấy nóng lắm. Khó chịu nữa.
Phong mới để ý. Đúng là anh cũng cảm thấy nóng. Một cảm giác muốn chiếm đoạt bùng lên chậm rãi, mạnh mẽ, khiến anh khó lòng kiểm soát được.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ, khó khăn phía trước, dục vọng bùng nổ. Bàn tay không kiểm soát được vươn ra, kéo mạnh cô về phía mình. Anh đẩy cô sát vào tường, kéo tuột chiếc áo khoác xuống. Bờ vai trắng nõn nà, gợi cảm, đầy mê hoặc.
Không kìm nén được, cúi xuống hôn nhẹ lên làn da trắng trẻo. Hương thơm dịu dàng, đầy cuốn hút. Anh kéo cô sát về vòng kiểm soát của mình hơn, tham lam độc chiếm.
Mặc cho anh lấn tới, cô muốn đẩy anh ra nhưng hai tay hoàn toàn không còn sức lực, vô thức kéo anh về phía mình. Một cảm giác lạ lẫm đầy kích thích xâm chiếm toàn cơ thể. Lý trí mập mờ dần mất kiểm soát. Cô bật khóc, không hiểu sao, cô thấy ghê sợ cảm giác này.
Giọt nước mắt nóng hổi, thức tỉnh một phần lý trí của Phong. Anh giật mình, vội vàng tránh xa người con gái trước mặt mình. Anh nhớ, anh biết cảm giác này. Vì anh đã từng trải qua. Chính nó khiến cho bao hi vọng của anh tan vỡ. Chính nó.
Anh lùi xa khỏi người con gái ấy. Tự đánh vào mình. Cái đau khiến anh tỉnh táo hơn.
- Em tránh…xa…anh ra… - Phong khó khăn nói.
- Em…khó chịu…lắm…em…bị sao…thế…chứ? – cô bật khóc.
Toàn thân nóng ran, một cảm giác ham muốn kì lạ cứ dâng trào từng đợt, từng đợt, khiêu khích sự tỉnh táo của cô.
Phong ngẩn người. Là ai? Thì ra không chỉ một mình anh trúng phải nó.
Bàn tay run run lôi chiếc điện thoại. Vốn dĩ anh đã tắt nguồn, chỉ vì muốn có cơ hội ở gần người con gái ấy nhưng bây giờ thì không thể rồi.
Bấm vội số điện thoại của ai đó, chờ đợi.
- Alo, Phong phải không? Cậu đang ở đâu thế? – giọng nói trầm tĩnh quen thuộc bên đầu dây.
- Cứu… - Phong, khó khăn nói.
- Alo…cậu đang ở đâu? Cậu có đang ở cùng Xuân không? – người đó tiếp tục hỏi.
- Có. Nhà kho…có lẽ thế…nhanh lên.
Lời nói ngắt quãng. Trước khi kịp nghe được gì, anh đã buông rơi chiếc điện thoại. Bàn tay run run mất kiểm soát.
Anh chờ đợi. Chờ có người tới giúp. Từng giờ khắc trôi qua như cả thế kỉ. Anh không ngừng tự hành hạ bản thân, ép buộc mình tỉnh táo. Không…anh không thể để điều đó lại lặp lại một lần nữa. Ai đó cũng được…làm ơn tới nhanh lên.
…….
Lời nói ngắt quãng, dự báo một linh cảm không tốt cho lắm. Đã có chuyện gì xảy ra cho Phong và cả Xuân sao?
Lòng anh nóng như lửa đốt. Vội vàng tìm Triệt, Vũ và Duy đang ở đâu đó. Kể sơ sơ lại sự việc, cả bốn người lén lút rời khỏi bữa tiệc, lao đầu đi tìm.
Dù không ai nói, nhưng họ hiểu được sự lo lắng của người xung quanh. Phải nhanh chóng tìm ra cả hai.
- Mọi người đi đâu thế? – Lan Anh bất ngờ xuất hiện, có cả Kim cùng theo sau. Nụ cười tắt ngúm khi nhận ra vẻ mặt nặng nề của cả bốn người ấy.
- Trong trường có nhà kho nào không? – Băng nắm vai cô lắc mạnh, không khỏi khiến cô kêu lên một tiếng vì đau.
- Có…ở phía sau…
- Nhanh…nhanh đưa tôi đến đó….
- Được… - cô gật đầu…rồi cũng nhanh chóng theo bước họ đi về phía họ. Có chuyện gì xảy ra sao?
Chạy một mạch tới căn nhà kho. Cả nhóm không kìm nỗi lo lắng nhìn. Vội vàng tiến lại gần nhưng lại bị một đám côn đồ ra ngăn cản. Trang phục lễ hội. Lẽ nào cũng là học sinh tham dự lễ hội sao.
- Tránh ra. – Băng lạnh lùng ra lệnh.
- Biến. Không thì đừng trách tao đấy. – tên cầm đầu cười khẩy.
Bốp…
Cú đánh bất ngờ khiến hắn bật ngửa. Ngay lập tức cả Vũ, Triệt và Duy cũng không khách sáo ra tay. Đám côn đồ dù đông cũng không thể đấu lại bốn cao thủ karate đai đen. Chẳng mấy chốc cả lũ đã bị đánh bại.
Vội vàng chạy lại, không kịp nói gì, Băng giơ chân, phá luôn chiếc cửa. Cánh cửa bật mở, cả đám lao vào phòng.
Mọi người thoáng khựng lại. Hình ảnh đau lòng. Căn phòng tối tăm bụi bẩn. Cả Phong và Xuân bị nhốt trong đó. Cả hai ngồi xa nhau. Dáng vẻ khổ sở, chịu đựng thứ cảm giác ham muốn ghê sợ đang xâm chiếm toàn bộ lí trí.
- Cậu có sao không? – Vũ vội vàng đỡ Phong.
Duy và Triệt chạy về phía người con gái đang ngồi dựa vào tường. Quần áo xộc xệch, khuôn mặt tái nhợt, khó chịu.
- Cảm ơn, vì đã tới…
- Cậu bị sao thế? – Vũ hỏi.
- Thuốc kích thích…cả hai…
Lời giải thích ngắn gọn nhưng khiến cả căn phòng trở nên nặng nề đến ngạt thở. Là ai đã làm việc này. Bắt buộc phải hủy hoại cả hai người này thế sao? Đây là lần thứ hai Phong và Xuân bị đặt vào trường hợp này. Thật độc ác.