Băng chậm rãi đi dọc hành làng đi đến phòng của ông nội. Không biết có chuyện gì quan trọng khi ông lại cho gọi anh sớm như thế?
Đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, Băng thoáng giật mình, không chỉ mình anh mà cả Phong, Triệt, Vũ và cả Duy nữa. Bốn người họ cũng đều bị gọi đến sao? Bỗng dưng anh có chút dự cảm gì đó không yên.
- Tới rồi sao? Không mau vào, còn đứng đó làm gì? – ông cười nhẹ, tay đặt tách trà xuống, nhìn anh chăm chú.
- Vâng. – anh gật đầu.
- Ông có chuyện gì mà gọi tụi cháu đến, không phải là tụi cháu đã tới thăm ông buổi sáng rồi sao? – Triệt thắc mắc.
- Cái thằng này, không có việc thì ông không được gặp cháu mình sao? – ông gõ nhẹ vào trán của Triệt một cái rồi quay qua nhìn lướt năm đứa cháu ưu tú của mình.
Lâu ngày không gặp, đúng là đứa nào cũng đã trưởng thành hẳn ra. Không còn lẽo đẽo theo ông như ngày xưa. Bây giờ, mỗi đứa đã có thể đứng vững trên chính đôi bàn chân của mình, đã bắt đầu học hỏi để trở thành một người kế nghiệp ưu tú của ông. Dù còn trẻ tuổi nhưng không ai có thể phủ định được năng lực và khả năng cũng như tinh thần ham học hỏi của chúng. Quả thật ông rất tự hào về chúng, cả đứa cháu thứ sáu đang còn nhởn nhơ kia.
Cũng nhờ quá trình rèn luyện nghiêm khắc ngay từ bé cả. Có khi nào, điều đó là hơi quá đáng như lời cô bé kia nói không nhỉ?
- Vâng, tụi cháu có làm gì sai sao? – Vũ nhìn ông, lễ phép hỏi.
- Có cần nghiêm trọng thế không? Ta chỉ muốn hỏi thăm tình hình của mấy đứa thôi mà. Sao, dạo này, học tập vất vả quá sao? – ông nheo mắt hỏi.
- Dạ? cũng không tới mức đó đâu ạ nhưng mà…sao ông lại hỏi như thế? – Phong mỉm cười đáp.
- Chỉ là có người nói ta độc ác, quả thật có chút đau lòng. – ông vừa cười, vừa nhâm nhi ly trà thảo mộc trong tay.
- Ai dám nói ông như thế? – Duy ngạc nhiên hỏi. Không chỉ anh mà cả bốn người còn lại cũng thế, chưa ai dám đắc tội với ông cả. Đường đường là chủ tịch của cả một tập đoàn lớn thuộc hàng bậc nhất mà có người dám đắc tội thì quả là người này là “điếc không sợ súng rồi”.
- Sao? Chỉ là một cô bé thôi mà. – ông liếc năm người cháu của mình.
Cả năm không hẹn cùng nhau giật mình. Chẳng lẽ ông phát hiện ra việc bọn anh lén lút đưa cô đến rồi sao?
- Ồ, chắc là cô bé ấy chỉ đùa thôi mà, ông đừng để bụng. – Phong bênh vực.
- Vậy sao? – ông cười cười.
- Thật mà, bọn cháu tuyệt đối không bao giờ nghĩ ông độc ác. – Triệt chen vào.
- Đúng vậy, ông luôn là người ông tốt nhất của tụi cháu mà. – Vũ cũng nói đỡ.
- Ông cũng không chấp nhặt gì đúng không? Chỉ là một cô bé thôi mà, làm sao có thể thấu hiểu được ý nghĩa sâu xa của việc làm của ông chứ? – Duy gượng cười.
- Ha…ha…không ngờ có ngày lại thấy mấy đứa đồng lòng như thế? Sao? Biết đó là ai sao? – ông bật cười sảng khoái, nhìn mấy đứa cháu của mình mỗi người nói đỡ một câu, đúng là rất quan tâm, lo lắng cho cô bé đó rồi.
- À, cái này… - Triệt ngập ngừng.
- Ông gặp rồi sao? – Băng nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng.
Ông không trả lời mà chỉ nhìn năm người mỉm cười đầy ẩn ý.
- Vậy ông không giận chứ? – Băng tiếp tục hỏi.
- Giận? Giận gì? Ta đương nhiên là không keo kiệt tới mức chấp nhặt một lời nhận xét nhỏ bé đó rồi. Phải không? – ông thản nhiên nói.
- Vâng, tất nhiên rồi. – Triệt đáp lời, mọi người cũng cùng gật đầu theo.
- Ta chỉ là muốn xem người có thể khiến cháu ta “trốn nhà” ngay ngày đầu năm là người như thế nào thôi. – ông vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý lúc nãy.
Năm người không hẹn mà nhìn ông dè chừng. Đúng là không việc gì qua mắt được ông. Dù đã chọn thời điểm mà ít người quan tâm, lên kế hoạch tỉ mĩ như thế nào và cũng đã trở về đúng giờ nhất mà vẫn không thể giấu được ông.
- Ông đã biết rồi sao? Vậy tụi cháu cũng không muốn giấu nữa. TỤi chúa sẽ chấp nhận mọi hình phạt nếu ông muốn. – Băng nhận lỗi.
- Ha…ha… Không cần tỏ vẻ hình sự như thế, ta cũng không có ý định phạt mấy đứa, không cần phải quan trọng hóa vấn đề đó lên. – ông bật cười.
Cả năm người im lặng, chờ đợi, chăm chú nhìn theo từng cử chỉ của người ông của mình. Mặc dù ông nói là không sao nhưng quả thật vẫn khó yên lòng.
- Được rồi, các cháu có thể đi, ta mệt rồi. – ông xua tay, khóe môi vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý.
Năm người khẽ thở phào rồi cũng lần lượt cúi chào ông rồi quay người bỏ đi. Mọi người đi hết nhưng chỉ còn Băng còn ở lại đó, lưỡng lự như muốn nói gì đó. Anh nhìn ông có chút bối rối.
- Được rồi, việc lần trước cháu nhờ, ta đồng ý. – ông nhún vai trả lời.
- Còn có thể không sao? Không nhờ vì sợ người đó quá bận rồi nhưng không ngờ rằng người đó đã tự chủ động làm việc đó rồi. Quả thật rất hiểu ý nhau đấy.
Lời nói châm trọc ấy khiến anh thoáng xấu hổ, lúng túng. Cảm giác bị người khác nói trúng tim đen thật không thoải mái là bao.
- Thật hiếm khi thấy ông chủ động đi tìm ai đó. Không biết tại sao em ấy lại có thể khiến ông phải làm điều đó chứ? – Băng có chút thắc mắc.
Người đàn ông ngồi đối diện anh chợt bất cười, tay vỗ nhẹ lên chiếc tay ghế, không chú ý tới sự ngỡ ngàng của đứa chái đang ngồi đối diện mình.
- Ta mới phải là người hỏi chứ? Người khiến hai đứa cháu của ta mê mệt. Người khiến cho đứa cháu ngông cuồng, bướng bỉnh kia phải hứa trở về sớm. Người khiến cả đứa lạnh lùng nhất cũng phải lo lắng. Rốt cuộc là người như thế nào chứ?
- Ông biết hết việc đó sao?
- Còn không sao? Việc đó có khó để nhận ra sao?
Băng im lặng. Đúng là không thể che giấu. Gừng càng già càng cay. Quả thật không sai chút nào.
- Có lẽ thế. Cháu xin phép, dù gì cũng cảm ơn ông. – anh cúi đầu chào rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Tâm trạng trở nên rối bời khó hiểu. Điều ông nói là đúng. Tình cảm của Phong và Triệt dành cho em ấy đã quá rõ ràng, ngay cả Duy cũng thấy khó có thể phủ nhận được sự thay đổi trong mình. Chỉ còn anh. Rốt cuộc thì trái tim anh có phải cũng đang bắt đầu hướng về hình ảnh của người con gái ấy? Cảm giác lạ lẫm, đột ngột khiến anh choáng ngợp trong nó. Dù có thể anh đã biết câu trả lời là gì nhưng anh vẫn không thể thừa nhận nó.
Chính anh vô thức mở lòng với nụ cười ấy. Sự quật cường khiến anh ngưỡng mộ. Từ bé sống trong môi trường luôn được đáp ứng đầy đủ những gì mình muốn nhưng thứ anh thực sự cần là “gia đình” thì anh lại không có. Bố thì mải mê lo việc của mình, mẹ cũng bận rộn với những bữa tiệc sa hoa. Chỉ còn anh và đứa em trai, cả hai lớn lên trong sự quản giáo nghiêm ngặt của ông và dần cũng quen rồi. Anh làm mọi điều chỉ vì đó là việc phải làm. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tự nguyện làm nó vì ông hay vì ai cả. Nhưng người con gái ấy lại làm được.
Anh khâm phục. Phải, đã bao lần anh ngạc nhiên trước thái độ quật cường của cô. Chỉ cần cô mở lời, chắc chắn chỉ cần Phong và Triệt cũng đủ để khiến mọi việc yên ổn nhưng cô vẫn im lặng. Ban đầu, anh có chút khó chịu. Có thể cô cũng như những người trước. Chăm chăm chú ý tới kết quả mà không biết làm sao để đạt kết quả ấy. Anh cũng từng chứng kiến cảnh người con trai ấy “phản kháng” lại như thế nào. Đúng là không khỏi khiến người khác rùng mình. Nhưng rồi anh chợt nhận ra, cô khác biệt.
Không đơn giản là do vẻ ngoài xinh đẹp như người khác. Cũng không phải là do cô xuất chúng như người khác mà là do cách cô đối xử với mọi người cũng như với anh. Ấn tượng ban đầu có thể là một đứa con gái ngang bướng, kiên cường và mạnh mẽ nhưng chỉ là vẻ ngoài. Mạnh mẽ, kiên cường là vì những người mà cô đặt họ trong tim.
Người con gái trong sáng, đơn giản và mộc mạc này rất đặc biệt. Một người con gái đầy khuyết điểm. Đó có lẽ mới là điều anh thích thú. Không như những người con gái xinh đẹp đã cố tỏ ra hoàn hảo trước mặt anh. Dù rực rỡ bao nhiêu cũng chỉ là một bông hồng giả. Còn cô gái ấy khác. Không phải cô không che giấu mà là cách cô chấp nhận nó và cố gắng sửa chữa ra sao. Ai mà không có khuyết điểm cơ chứ. Anh cũng thế. Những điều mà anh chỉ dám bộc lộ khi ở trước mặt người con gái ấy.
Tiếng cười nói ồn ào, khiến Băng giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Ngước nhìn khung cảnh trước mặt. Nụ cười hồn nhiên như bóp thắt lòng anh. Anh còn có thể kìm nén thứ tình cảm này đến bao giờ. Vì sao anh không để nó bộc lộ sao? Phải, là vì nó quá nguy hiểm. Anh biết có người đang ngấm ngầm theo dõi cô, anh biết những gì cô phải chịu đựng không đơn thuần là vì cô không thuộc tầng lớp như mọi người. Luôn có ai đó theo dõi, làm khó cô. Anh liệu có thể làm được gì chứ?
- Anh Băng cũng tới rồi sao? – Xuân lên tiếng khi nhận ra sự có mặt của anh.
- Ừ. – Băng trả lời có chút gượng gạo.
- Tới rồi sao? Triệt định về nhà luôn, cậu đi cùng mọi người chứ? – Phong lại gần, vỗ nhẹ lên vai anh.
- Ngay bây giờ sao? – Băng ngạc nhiên. Có cần phải gấp quá như thế này không?
- Ừ, dù gì bố mẹ của Triệt đã về rồi, đi sớm một chút cũng không sao. – Phong tiếp tục.
- Vậy cũng được, giờ đi luôn phải không? – Băng hỏi lại.
- Ừ, xe đã chuẩn bị xong, chỉ đợi cậu thôi.
- Được, vậy đi thôi. Tớ sẽ gọi cho ông. – Băng đồng ý rồi cùng mọi người lên xe.
Chiếc xe đen nhẹ nhàng lăn bánh rời khỏi khu biệt thư lớn. Không ai nói với nhau điều gì nhưng mỗi người dường như đều đang có một nỗi lo chung. Chỉ cần một lời nói đùa của ông mà cả năm người phải đứng ngồi không yên, lo lắng cho người con gái như thế này thì đúng là rất kì lạ.
Thời gian cứ trôi, bầu không khí trên xe cũng không còn gượng gạo, mọi người cùng bắt đầu nói chuyện gì đó. Nhưng thật ra cũng chỉ có Triệt, Vũ và Xuân là nói còn lại ba người kia chỉ im lặng ngồi nghe họ, thỉnh thoảng thì Duy và Phong có chen vào vài câu nhận xét.
Bầu trời trong xanh, quang đãng khiến con người cũng phần nào thấy thoải mái hơn ngay cả khi tâm trạng có chút buồn bực.
Xuân ngước nhìn tòa nhà to lớn trước mặt mình. Nhà Triệt cũng to không kém gì nhà Chính và nhà của chủ tịch. Cũng đúng, những nhà tài phiệt lớn như họ thì mấy tòa nhà như thế này thì có gì lạ.
Kìm nén lại sự trầm trồ của mình, ngoan ngoãn theo bước của năm người con trai kia bước vào nhà. Dáng người cao lớn, vững chãi của họ, khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé. Nhìn sự kính cẩn của những người ở đây dành cho họ là đủ biết sức ảnh hưởng to lớn như thế nào. Không đơn giản chỉ vỉ năm người ấy là con cháu của một tập đoàn lớn mà từ họ cũng có điều gì đó khiến người đối diện khâm phục. Năng lực, nhiệt huyết, kiên quyết. Nếu chỉ có thế thì họ không gây ấn tượng gì cho cô. Quan trọng chính là cách họ đối xử với mọi người. Tất nhiên không chỉ vì những gì mà cô nhận, đối với mọi người xung quanh đều vậy. Rất ân cần, rất chừng mực và rất biết thu phục lòng người.
Càng nghĩ về nó, cô càng ngưỡng mộ họ. Chắc chắn cô sẽ nhớ họ lắm sau khi cô rời khỏi nhà Chính.
- Em đang nghĩ gì thế? – Duy bất ngờ xuất hiện trước mặt cô làm cô giật mình.
- Em…đâu có nghĩ gì. – Xuân lắc đầu từ chối.
- Thế sao mặt ngẩn ngơ thế? – anh tiếp tục.
- Dạ? Em…chỉ là đang ngắm ngồi nhà này thôi. To quá. Đẹp nữa. – cô mỉm cười.
- Vậy tới đây ở với tớ luôn đi. – Triệt cười tít mắt nhìn cô.
- Her…tớ có nói thế đâu. – cô cốc nhẹ vào trán của cậu.
- Có sao đâu. Mọi người đi nhanh lên, đói chưa nào? Mẹ em đã chuẩn bị mấy món ăn nhẹ rồi đó. – Triệt hối thúc mọi người đi nhanh theo cậu.
Bước vội vàng theo những sải chân dài của năm người con trai ấy mà Xuân cũng tự thấy thắc mắc. Thật không hiểu tại sao lại kêu cô tới nhà của Chủ tịch họ nhưng rồi mấy tiếng sau lại kêu cô tới nhà Triệt ngay lập tức mà không cho cô kịp chuẩn bị gì. Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra sao?
Ngay khi vừa đặt chân vào phòng ăn, Xuân lại được một dịp choáng ngợp lần nữa. Một vài món của Triệt là cả bàn ăn to thế này sao? Dù gì cũng chỉ có vài người thôi mà. Đâu cần phải chuẩn bị nhiều như thế.
Nhìn về phía bàn ăn ấy, bảy người đã ngồi sẵn ở đó rồi. Mẹ Triệt xinh đẹp nổi bật giữa những người con trai tuấn tú và chồng của mình. Bỗng dưng có chút lung túng, không biết nên ngòi chỗ nào cho phải.
- Triệt, con qua bên kia ngồi, ta muốn ngồi cạnh cô bé. – mẹ Triệt đột ngột lên tiếng. Xuân ngạc nhiên nhìn bà.
- Không, không cần thế đâu ạ. Cứ để Triệt ngồi đó cũng được mà. – Cô mỉm cười, ái ngại.
- Lại đây nào. – Mẹ Triệt mỉm cười hiền hậu với cô.
Xuân ái ngại nhìn mọ người nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đi về phía chỗ mình. Bữa cơm đầu năm diễn ra hết sức vui vẻ và nhiệt tình duy chỉ có Xuân là thấy có chút gượng gạo. Lần đầu tiên của năm mới lại dùng bữa cùng với nhiều mà không phải là gia đình mình như thế này.
Mọi người đều cười nói vui vẻ. Nhất là Triệt. Khuôn mặt trẻ con của cậu thật sự rất vui. Nụ cười trên môi làm cậu rạng rỡ hẳn lên. Không giống như nụ cười “thân thiện” mà cô đã từng thấy khi lần đầu gặp. Không phải nụ cười gượng gạo, không phải nụ cười xã giao giả tạo của cậu hằng ngày. Mà đó thực chất là nụ cười, đúng như những gì cô từng cảm nhận về cậu.
Gia đình luôn là thế, là nơi mà con người có thể sống thật với bản thân mình nhất. Không phải gồng mình đeo chiếc mặt nạ hằng ngày. Không phải lo toan, suy tính, so đo gì. Chỉ cần yêu thương, ngã lòng vào nó.
Nghĩ tới đó, khóe môi chợt nở nụ cười nhàn nhạt. Đúng rồi. Gia đình là thế. Đối với cô gia đình là thế, cũng như là với Triệt. Tự dưng cô thấy mình thật xấu xa, ghen tị với nụ cười của Triệt. Cô cũng muốn được cười như thế.
- Không ăn nữa sao? – Băng nhẹ giọng, gắp cho cô một miếng Kobumaki (rong biển cuộn).
- Em…em…cảm ơn. – Xuân luống cuống cảm ơn.
Quay qua nhìn người con trai đang ngồi cạnh mình, trong lòng thoáng chút xấu hổ. Cũng không rõ vì sao cô lại cảm thấy như thế. Cứ như là bị anh nhìn rõ suy nghĩ của mình vậy.
- Đừng suy nghĩ nhiều. Đầu năm đừng để khuôn mặt ũ rủ như thế. – anh cười nhẹ khuyên bảo.
- Em…em…xin lỗi. – cô cúi đầu trả lời.
- Đừng xin lỗi, đó đâu phải là lỗi của em.
- Dạ.
- Được rồi. Mọi việc sẽ ổn thôi. – Băng khẽ xoa đầu cô một cái rồi quay trở lại với bữa ăn.
Ngay khi Băng quay đi, Xuân cũng trở về với bữa ăn nhưng chỉ có trái tim của cô là không thể trở lại bình thường được. Nó cứ thế mà đập loạn cả lên. Khoảnh khắc anh chạm vào đầu cô, toàn thân cũng run rẩy theo cử chỉ ân cần ấy. Khóe môi chợt ẩn hiện nụ cười ngây ngốc khó tả.
Cứ tưởng như không ai thấy những hành động thân thiết ngắn ngủi ấy nhưng thật ra mẹ Triệt đã thấy. Dù khoảng cách giữa mọi người không quá xa, cũng không quá gần nhưng cũng đủ để bà nghe thấy được lời nói ân cần của Băng. Bà vẫn thấy được sự thay đổi trong hai con người ấy dù nó chỉ là thoáng qua.
Bà khẽ mỉm cười. Băng đã thay đổi. Chưa bao giờ bà thấy anh mở lòng với ai đó. Có thể hằng ngày cậu đều quan tâm, giúp đỡ mọi người nhưng lại luôn có khoảng cách tách biệt anh khỏi mọi người. Đúng là có dịu dàng nhưng lại cũng rất lạnh lùng. Mọi người đều yêu quí anh, tôn trọng anh nhưng lại không dám chạm vào. Đúng hơn là không thể chạm vào. Giờ đây điều đó đã bắt đầu thay đổi. Người con gái ấy đã mở cửa lòng anh, cũng có thể là do anh mở lòng với cô trước. Không ai rõ từ bao giờ hình ảnh của đối phương đã tồn tại trong trái tim của mỗi người.
Giờ bà đã hiểu tại sao Triệt thường buồn khi nhắc về cô bé ấy. Bà đã hiểu tại sao nụ cười của con trai mình đôi khi lại chất chứa bao nhiêu ưu tư. Từ bỏ một thứ gì mình rất yêu quí là điều ngốc nghếch nhưng đôi khi có những thứ không thuộc về mình thì tốt nhất vẫn là buông tay.
Dùng xong bữa trưa cũng đã khá trễ. Mọi người chia tay nhau về phòng nghỉ. Xuân cũng không ngoại lệ. Phòng cô năm ở góc của tầng hai cùng dãy với mọi người, điều đặc biệt là nó hướng ra biển. Từ đây có thể nhìn toàn bộ cảnh sắc thiên nhiên hài hòa ở đây. Dường như mọi người đều ưu ái nhường cho cô căn phòng này. Tâm trạng khá khẫm hơn một chút, ngồi lặng ngắm khoảng trời trong xanh cao vời vợi, thả hồn theo những làn gió biển, thả mình vào tiếng sóng rì rào. Cô lại nhớ về gia đình, lại nhớ về tiếng sóng nơi cô ở, nhớ về tất cả. Cô dần dần chìm vào giấc ngủ thật nhẹ nhàng.
...you’re different in me…
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến Xuân giật mình tỉnh giấc. Mắt nhắm mắt mở vơ lấy chiếc điện thoại rồi đưa vội lên tai vào trả lời.
- Alo…ai thế ạ?
- Đang làm gì thế? Tớ đang đợi cậu dưới nhà này. – giọng Triệt hào hứng khiến cô tỉnh táo đôi chút.
- Có chuyện gì sao? – cô hỏi.
- Không có gì quan trọng, chỉ là muốn dẫn cậu đi loanh quanh tham quan thôi, sao cậu mệt à? – Triệt bắt đầu thấy có chút lo lắng.
- Không có gì đâu. Đợi tớ một lát, tớ xuống ngay. Chỉ là vừa ngủ dậy thôi mà. Cậu đang ở đâu thế?
- Dưới nhà. Cậu cứ đợi ở phòng đi, tớ sẽ lên. Cẩn thận kẻo lạc. Nếu mệt cậu cũng có thể từ chối.
- Không sao mà. Đợi tớ một lát đấy. – cô trấn an Triệt rồi cúp máy.
Nhanh chóng thay bộ đồ đơn lúc nãy bằng chiếc váy trắng mềm mại. Chiếc thắt lưng buộc ngang eo. Mái tóc được thắt gọn gàng, đội thêm một mũ rộng vành nâu. Trông cô thật khác biệt. Không còn vẻ mộc mạc như thường ngày mà có chút gì đó khác biệt. Dịu dàng, nữ tính và thu hút.
Nhìn lại bản thân mình một lần nữa, rồi cô đẩy cửa bước ra. Hơi giật mình một chút. Không phải có mình Triệt mà cả Duy và Phong cũng ở đó. Tự dưng lại có chút xấu hổ. Lần đầu tiên cô ăn diện như thế này. Cô không thấy tự tin lắm về bản thân mình.
Nhưng ba người kia thì ngược lại. Dường như bị cô làm cho bất ngờ lắm. Dáng vẻ nhỏ nhắn trong bộ váy trắng đúng là không khỏi khiến người ta phải rung động. Từ cô lại toát lên chút gì đó thật nhẹ nhàng, bình yên. Có phải là vì hình ảnh của cô trong họ vốn đã sâu đậm nên họ càng cảm thấy cô đẹp không? Biết làm sao được nữa.
- Mọi người sao thế? Xấu lắm phải không? Vậy đợi một chút em đi thay. – cô đỏ mặt quay đi.
- Không, em xin lắm, đi thôi. – Duy nắm tay cô lại.
- Đúng vậy. Đi thôi nào. – Phong mỉm cười ấm áp với cô, khẽ xoa đầu cô thật nhẹ.
- Thật sao? – cô ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, đẹp lắm rồi, đi thôi. – Triệt chen vào, kéo cô đi theo.
Xuân ngơ ngác bị kéo đi theo mọi người. Lúc xuống dưới nhà, Vũ cũng đã ở đó sẵn. Anh trên trọc cô có mấy câu mà cũng đủ làm cô đỏ lửng cả mặt lên. Thì ra là mọi người muốn dẫn cô tới khu nghỉ mát ở sau nhà Triệt. Còn Băng thì nghe nói anh đang bận làm gì đó nên không thể đi cùng mọi người được.
Ở đó có cả bãi biển. Nước biển trong veo, mát rượi khiến cô chỉ muốn lao xuống nghịch nước nhưng lại không thể vì lí do đơn giản cô đang mặc váy. Làm sao có thể thoải mái nghịch ngợm được chứ.
- Sao thích không? – Triệt mỉm cười hỏi.
- Có, cảm ơn cậu. Lâu rồi không được ngắm biển rồi. – cô vui vẻ đáp lại.
- Ở đây thích không? – Triệt tiếp tục.
- Có, cảnh đẹp lắm. – cô gật đầu.
- Vậy lần sau cậu có thể đến đây ở luôn cũng được. Tớ cũng thích lắm. – Triệt cười tít mắt.
- Cậu thật là…đừng đùa như thế chứ. – cô bật cười.
Triệt cũng cười đáp lại. Đùa sao? Đó lời nói thật lòng của cậu.
Mọi người chơi rất vui. Vũ cũng chụp lại được khá nhiều hình ưng ý. Đến tầm chiều tối cả năm người mới bắt đầu về nhà của Triệt. Dường như ai cũng mệt nhoài cả ra.
Vừa về, mẹ Triệt lại chuẩn bị sẵn bữa tối cho mọi người. Năm con người trẻ tuổi ấy vội vàng lên phòng trút bộ đồ dính đầy cát và mồ hôi của ngày đi chơi ra, thay một bộ đồ khác rồi nhanh chóng có mặt dưới phòng ăn để tự thưởng cho mình chút gì đó cho cái dạ dày đang kêu gào của mình.
Lúc Xuân xuống, mọi người cũng đã ngồi đầy đủ. Vẫn chỗ ngồi đó, cạnh mẹ Triệt và cả…Băng nữa. Không hiểu sao trong lòng cô lại có chút gì đó không yên.
- Con tới rồi sao? Đi chơi vui chứ? – mẹ Triệt mỉm cười hiền lành.
- Dạ. Cháu cảm ơn. – cô ngoan ngoãn đáp lại.
Mọi người bắt đầu bữa ăn trong không khí vui vẻ. Đặc biệt Triệt có vẻ cực kì thích thú khi nhìn thấy mẹ và Xuân ngồi cạnh nhau như thế này. Hai người mà nó yêu quí nhất ở chung một chỗ, để cậu có thể nhìn ngắm mãi. Ước gì nó có thể kéo dài mãi thì hay biết mấy.
Dùng bữa xong cũng đã bảy giờ tối, mọi người có vẻ mệt sau cả ngày đi chơi nên ai cũng tranh thủ về phòng nghỉ trước. Xuân cũng không ngoại lệ.
Vừa bước vào phòng, cô đã quăng tất cả leo lên giường nằm xuống. Toàn thân cảm thấy thật thoải mái như vừa trút đi một gánh nặng nào đó. Nhắm mắt một lúc, cô nghĩ tới nhiều điều. Mọi thứ cứ ngỡ như là một giấc mơ. Từ một đứa con gái bình thường bỗng chốc lại phải đi tới một nơi xa lạ, được gặp những người mà cô cũng không nghĩ là mình sẽ có thể gặp.
Những khoảnh khắc cô trải qua đều khiến cô ngạc nhiên. Từ bao giờ cô cảm thấy mình rất yêu quí họ nhưng từ sâu trong lòng cô vẫn luôn còn một khoảng cách, một điều gì đó ngăn cản cô không thể chạm tới họ. Cho dù thứ tình cảm đặc biệt trong lòng cô cũng đang ngày càng lớn lên nhưng tại sao vẫn không cách nào có thể chấp nhận được. Tại sao chứ?
Cô ngồi thẳng dậy, từ từ leo xuống giường và đi ra ban công. Bầu trời đêm quang đãng. Gió biển lùa vào làm mái tóc cô tung bay. Khuôn mặt bầu bĩnh, non nớt từ bao giờ đã khoác lên mình chút ưu tư, suy nghĩ. Ngước nhìn những vì sao xa xôi, đưa tay ra với lấy một cách mơ hồ. Quá mơ hồ phải không? Đúng là thế. Mỗi lần cảm thấy cô đơn, trống trãi như thế này cô thường nghĩ về gia đình, nghĩ về cả…người con trai ấy. Không rõ từ khi nào, cô lại nghĩ về anh nhiều như vậy.
Anh có nghĩ về cô nhiều như cô nghĩ về anh không? Cứ mỗi lần anh xoa đầu cô, cứ mỗi lần anh ân cần là lại một lần trái tim loạn nhịp và cũng là một lần hình ảnh của anh lại càng sâu đậm hơn trong trái tim của cô. Phải làm sao bây giờ chứ? Làm sao để dừng thứ tình cảm đang ngày càng mãnh liệt như thế này. Hai người không chung thế giới, liệu có thể đi tới đâu chứ?
Cốc…cốc…
Tiếng gõ cửa khiến Xuân giật mình, tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Là ai lại tới tìm cô vào lúc này chứ?
Mở cánh cửa ra, cô ngạc nhiên không thôi, nhìn trân trối vào người con trai đang ở trước mặt mình. Thật không ngờ, anh lại tới tìm cô lúc này.
Anh, tới tìm em có chuyện gì sao? – cô ngập ngừng.Ừ. – Băng trầm giọng.Vậy sao? – cô cúi đầu trả lời.Em, chuẩn bị đồ đạc nhanh lên, chỉ cần mang những thứ cần thiết. – giọng anh có chút gì đó gấp gáp.Đi đâu sao? – cô ngạc nhiên hỏi. Kêu cô chuẩn bị đồ đi đâu nữa sao? Sáng sớm đã chuẩn bị vội vàng, hết đi tới nơi này rồi tới nơi khác, giờ còn đi đâu nữa.Về nhà em. – giọng anh trầm ấm nhưng như một tiếng sấm trong lòng cô.Thật sao? – cô hỏi lại, trong lòng vẫn chưa khỏi ngờ vực.Phải. – anh mỉm cười ấm áp và gật đầu.
Không đợi anh nói thêm lần nữa, cô chạy vội vào nhà, gom lại những đồ dung cho vào một cái túi rồi chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng theo từng bước của anh. Trái tim đập liên hồi, chân cô như đang run rẩy. Cô sắp về nhà rồi sao?
Bầu trời đêm yên tĩnh bị tiếng trực thăng phá tan. Hình ảnh người con gái vội vàng leo lên theo sau người con trai. Cả hai vội vã rời đi trong màn đêm bí ẩn ấy.
Nhìn từ chiếc cửa sổ, một chàng trai trầm tư suy nghĩ. Nụ cười nửa miệng nhàn nhạt hiện ra khi nhìn thấy người con gái ấy đi cùng Băng. Lòng chợt cảm thấy có chút xót xa, hụt hẫng. Cảm giác như bị ai đó cướp đi cái gì đó nhưng từ trước tới giờ giữa cậu và người con gái ấy đã có gì ngoài tình bạn ra. Cậu đã cũng đã từng xin ông cho phép cô về nhà vào ngày tết nhưng điều khiến cậu không ngờ là người con trai ấy cũng đã xin ông trước.
Đó là điều khiến cậu ngạc nhiên. Chưa bao giờ thấy anh ấy lại tỏ ra quan tâm và ân cần một cách đặc biệt như thế đối với một người con gái nào khác. Lúc đó, cậu chợt nhận ra, tình cảm của người con trai ấy dành cho cô cũng không thua kém gì như cậu dành cho cô, chỉ là anh chưa nói ra. Cũng chính lúc đó, trong lòng cậu lại có một nỗi sợ.
Sợ rằng chính mình sẽ mất đi người con gái ấy và cậu cũng cảm nhận được sự thay đổi trong trái tim của cô. Cậu đã cố làm đủ mọi cách để tách hai người ra, để giữ cô lại bên mình nhưng tại sao…tại sao hôm nay khi nhìn thấy hai người đi cạnh nhau, cậu lại cảm thấy bất lực như vậy. Dường như cậu không thể hay là không đủ dũng cảm để chen ngang giữa hai người ấy.
Có chuyện gì khiến con cảm thấy phiền não sao? – giọng nói nhỏ nhẹ của bà Kimiko làm Triệt giật mình, bối rối.Không ạ, chỉ là đang suy nghĩ một chút thôi.
Bà cười hiền hậu với đứa con trai của mình. Quay người, nhìn ra màn đêm, Triệt cũng vậy. Cả hai im lặng, trầm mặc. Bầu không gian bao quanh chất chứa bao nhiêu suy tư của mỗi người.
Con nghĩ sao? – bà Kimiko hỏi.Con cũng không biết? – cậu lắc đầu.Con có dũng cảm để lấy lại không? – bà tiếp tục hỏi.Con… - cậu chợt cứng họng.Nếu có thể vậy tại sao con không dành lại. – giọng nói có chút cương quyết.Làm sao con có thể chứ? Mẹ rõ rang nhận ra ánh mắt họ dành cho nhau mà. Làm sao có thể chứ? – cậu hét rống lên.Vậy tại sao con lại lưỡng lự. Biết rõ không thể nhưng tại sao lại không nỡ từ bỏ?Con…con không cam tâm, tại sao chứ? Con cũng yêu cậu ấy nhiều như anh ấy, con cũng quan tâm tới cậu ấy nhiều như anh ấy vậy tại sao người cậu ấy thích không phải là con. – Triệt một lần nữa, uất ức hét lên.Vậy những cô gái xung quanh con thì sao? Cũng quan tâm tới con, có khi nhiều hơn cả Xuân dành cho con, cũng dành tình cảm cho con trước Xuân vậy tại sao con vẫn thích con bé. – giọng bà chậm rãi nhắc nhở.Con…Tình cảm không phải như con đi mua đồ, không phải cứ sếp hàng trước thì sẽ có trước, không như bán đấu giá, càng nhiều tiền thì càng dễ dàng lấy được.….Quan trọng là trái tim. Đừng bao giờ gượng ép một thứ gì cả? Nếu như cứ cương quyết dành lấy thì rốt cuộc con sẽ có được gì?Con…Đôi khi từ bỏ không phải là mất tất cả. Hiểu không? – bà xoa nhẹ mái tóc của đứa con trai bé bỏng của mình.Nhưng con thấy đau lắm. Con phải làm sao đây? – Triệt gục đầu vào vai mẹ. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Dẫu biết là không nên nhưng tại sao cậu không thể dễ dàng từ bỏ như thế. Chưa bao giờ cậu lại thích một người con gái tới như vậy. Phải làm sao. Trái tim lần đầu vì một người con gái biết đập rộn rang, trái tim lần đầu vì một người con gái đập rộn ràng, lần đầu vì một người con gái mà biết đau. Cậu phải làm gì bây giờ?
Nhìn con mình đau khổ, trong lòng mình cũng thấy xót xa biết bao. Trái tim nhỏ bé của nó đã một lần chịu sốc vì sự ra đi đột ngột của mình giờ lại phải đón nhận một sự thật khó chấp nhận. Vì cô bé ấy mà Triệt có thể cười một cách thật với lòng mình nhất, nhờ cô bé mà Triệt lại có thể mở lòng nhưng lại vì cô bé ấy mà Triệt phải đau khổ như thế này.
Đúng là không biết nên trách hay cảm ơn đây. Nói thật thì bà cũng không ghét vì bà cũng hiểu, tình cảm không thể gượng ép. Có trách cũng chỉ tại hai người không có duyên, không thể đến với nhau. Ngày hôm nay hi vọng sẽ là ngày cuối cùng Triệt đau lòng vì người con gái ấy…
……..
Chiếc trực thăng dừng lại ở một khoảng đất rộng rãi, vắng vẻ. Cánh cửa bật mở, một chàng trai bước xuống trước rồi tiếp tục đỡ người con gái kia theo sau.
Cô khó nhọc leo xuống, bàn tay được người con trai giữ chặt nên cũng phần nào cảm thấy yên tâm hơn. Thật không ngờ là bay giờ cô đang ở ngay khu nhà của mình. Trong lòng biết bao nhiêu cảm xúc khó tả. Thật biết ơn người con trai này biết bao. Cảm ơn anh nhiều lắm.
Cả hai bước nhanh song song trên con đường vắng vẻ, không bóng người. Không gian dần yên tĩnh khi cả hai đi ra xa chiếc trực thăng ấy. Bầu không khí buổi đêm man mát, mang theo chút hương cây cỏ quen thuộc. Không khí năm mới vẫn còn vương đọng đâu đây làm tâm trạng nhung nhớ của con người cũng phần nào vơi bớt. Từng bước chân kéo ngắn khoảng cách cô trở về nhà. Càng nghĩ, lòng Xuân càng thêm hạnh phúc.
Em, cảm ơn anh nhiều lắm. – cô cúi đầu nói với anh.Không cần, chỉ là một chút món quà nhỏ đầu năm thôi mà. Không anh thì những người khác cũng sẽ làm thế. – Băng cười dịu dàng với cô.Anh tốt với em quá. – cô nói.…….
Cô cũng im lặng không nói gì thêm. Hai người tiếp tục đi về phía nhà cô. Mải cho đến khi tới trước cửa nhà của mình, Xuân mới quay qua nói với anh.
Em cảm ơn anh một lần nữa… - cô cúi đầu chào anh.Không có gì. – anh nhẹ nhàng xoa đầu cô thật dịu dàng.
Cảm giác như có một luồng điện chạy dọc cơ thể. Thật khó diễn tả. Trái tim lại đập liên hồi không ngừng.
Anh…đối xử tốt với em như thế này…em sẽ hiểu lầm là anh thích em mất. – cô xấu hổ nói. Đúng vậy, cô càng rung động trước cử chỉ ân cần của anh thì tình cảm ấy sẽ càng lớn mạnh, cô không dám để điều đó xảy ra.Vậy sao? – anh nhìn cô chăm chú hỏi.
Cô gật đầu.
Vậy em cứ hiểu lầm thế đi. – anh hôn nhẹ mái tóc của cô.Dạ? – cô trợn mắt, ngạc nhiên nhìn anh.Em mau vào nhà đi, trời lạnh lắm. – anh nói vội vàng quay đi, né tránh anh nhìn của cô.
Nhìn dáng người cao ráo của anh dần khuất xa, trong lòng chợt dậy lên biết bao cảm xúc ngổn ngang. Lời anh nói của anh cứ vang vọng mãi trong đầu làm trái tim cô mãi cũng không chịu yên. Rốt cuộc thì nó có ý gì chứ? Cô nên vui hay nên buồn đây? Liệu cô có dám đón nhận nó không?
………
Con chào mọi người, con hơi mệt nên con xin phép về phòng trước nha. – giọng nói nũng nịu của đứa con gái không khỏi khiến người khác cảm thấy đáng yêu.Cháu cứ về phòng nghỉ ngơi đi. – người đàn bà mỉm cười, tỏ vẻ quan tâm, gật đầu đồng ý cho cô về phòng.
Tiên mỉm cười chào mọi người lần cuối rồi đứng lên đi về phòng. Khuôn mặt tươi cười đột ngột chuyển sang lạnh lẽo, đáng sợ.
Có tin gì chưa? – Tiên lên tiếng khi nhận ra sự xuất hiện của người đàn ông áo đen kia.Vâng thưa cô chủ. – người đó cúi đầu kính cẩn. Đưa cho cô một tập tài liệu.
Tiên lạnh lùng nhìn nó, rồi đưa tay nhận lấy. Mở tập tài liệu ra, một sấp hình trong đó. Nụ cười của chàng trai ấy khi ở cùng đứa con gái kia. Mọi việc mà anh làm cho nó, cô đều biết hết.
Rầm…
Tiên tức giận ném hết đống đồ đạc trên bàn xuống, xé toạc những bức ảnh trên tay. Đôi mắt hằn lên những tia giận dữ, ghen tức.
Ngay lập tức. Dám đụng đến những gì của ta thì nhất định sẽ không bao giờ có kết cục tốt đâu. Hãy đợi đấy. Ngay lập tức, thực hiện kế hoạch mà ta đã nói. – Tiên giận dữ hét lên.Vâng thưa cô chủ. – người đàn ông kia kính cẩn cúi xuống rồi lui ra.
Tiên lại hất hết đống đồ đạc trên bàn xuống. Bàn tay siết chặt, móng tay như bấu chặt vào thịt. Đôi mắt đỏ hằn lên sự tức giận. Chưa bao giờ cô thấy sợ như thế này. Không thể được. Băng là của cô. Đã lâu lắm rồi, cô đã thích anh lâu lắm rồi. Anh phải là của cô. Nhất định là thế.