Từ Tư Triết bồi hồi trong phòng ngủ một chốc, chờ đến khi anh thay xong quần áo cho mình rồi ra ngoài phòng khách thì thấy omega đang ngồi một mình đưa lưng về phía anh trên ghế sa lon.
Buổi tối hôm qua hai người vừa làm chuyện thân mật, không chỉ tín tức tố quấn quýt nhau mà hiện giờ họ còn có thể nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của đối phương.
Giống như bây giờ.
Từ Tư Triết là người đầu tiên nhận ra tâm trạng của omega.
Anh đến gần, dép lê đập vào sàn nhà gây nên tiếng động, ấy vậy mà Quan Dực lại chẳng hề phát hiện ra, dường như cậu đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó.
"Làm sao vậy?" Từ Tư Triết ngồi xuống cạnh Quan Dực, thuận miệng hỏi.
Dòng suy nghĩ của Quan Dực bị cắt ngang, ánh mắt vẫn còn có hơi dại ra, cậu lấy lại tinh thần, mở miệng nói: "Không."
Từ Tư Triết cũng chẳng hỏi gì thêm mà chỉ cầm thuốc ức chế trên bàn lên.
Đúng như dự đoán, omega bên cạnh bắt đầu hoảng loạn, hô hấp thoáng gia tốc.
Alpha thở dài, anh sao có thể không đoán ra Quan Dực đang nghĩ gì cơ chứ.
"Quan Dực." Anh gọi.
Quan Dực ngước mắt nhìn anh, trong mắt ánh lên sự sốt sáng, ẩn giấu trong đó là chút mờ mịt và buồn đau.
Từ Tư Triết cần nhắc lại giọng điệu của mình một chút rồi sau đó hạ giọng an ủi cậu: "Anh uống thuốc ức chế chỉ vì sợ mình sẽ xúc phạm đến em."
"Anh không biết đợt sóng tình thứ hai sẽ đến khi nào, tối qua chúng ta may mắn nên không bị hoàn toàn rơi vào sóng tình của thời kỳ động dục, anh vẫn có thể bảo trì tỉnh táo, vẫn có thể khống chế được bản thân."
Anh nhìn omega: "Nhưng anh không dám đảm bảo rằng sau này cũng thế, anh không dám đảm bảo rằng mình có thể tự khống chế được bản thân mình lần thứ hai. Anh không muốn làm em bị thương nữa, nhất là trong thời kỳ động dục."
"Cho nên đừng khổ sở, được không?"
Từ Tư Triết nói xong, trong phòng khách thoáng an tĩnh một lát, Quan Dực còn đang suy nghĩ hàm nghĩa trong lời anh nói.
Một lát sau, omega chậm chạp ngẩng đầu nhìn Từ Tư Triết.
Cậu há miệng, nhẹ nhàng cắn môi một cái.
Trong mắt omega ẩn chứa một ít cảm xúc không xác định, cậu hỏi: "Anh...Anh nói là, tối qua anh biết mình làm gì hay sao?"
Từ Tư Triết không ngờ cậu lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu, "Biết chứ."
Quan Dực nghe thấy đáp án, lông mi chớp mấy lần, cậu thở phào nhẹ nhõm trong phút chốc, giọng điệu nói ra khỏi miệng cũng có hơi mừng rỡ, "Em..." Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt Từ Tư Triết, hai má thoáng hồng lên, "Được rồi, em biết rồi."
Lặng lẽ dịch chuyển cơ thể, Quan Dực kéo gần khoảng cách giữa hai người, "Em biết rồi." Cậu nhắc lại một lần nữa.
Em biết dụng tâm của anh rồi.
Cũng biết thái độ của anh đối với em rồi.
Quan Dực duỗi tay nắm lấy tay Từ Tư Triết, "Cơ mà, bác sĩ đã nói rằng bệnh...Bệnh của chúng ta, ngoài uống thuốc ra thì còn phải trao đổi tín tức tố với nhau nữa."
"Em...Ý em là, có thể...Để em thi thoảng..." Quan Dực trước đó đã mặt dày quấn lấy Từ Tư Triết làm ra đủ loại thân mật, nay đột nhiên lại bắt đầu cảm thấy e lệ, cố thế nào cũng không thể làm như trước đây được nữa, "Ôm ấp, hôn môi cũng được..." Cậu lẩm bẩm.
Từ Tư Triết nắm ngược lấy tay của Quan Dực, cả bàn tay lớn bao lấy tay omega, "Anh biết rồi." Nói xong, đột nhiên anh cúi đầu hôn lên trán omega, "Giống như vậy chứ gì, anh biết mà."
Quan Dực bị niềm vui bất ngờ rơi xuống này làm cho sợ đến độ mở to hai mắt, miệng cũng khẽ nhếch lên.
Từ Tư Triết nhìn thấy cái vẻ đó cậu thì cõi lòng dễ chịu hơn nhiều lắm, anh cũng cười lên, vừa muốn mở miệng trêu đối phương mấy câu thì chẳng ngờ trên môi lại truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại,
Lần này đến phiên anh giật mình.
Alpha cúi đầu nhìn cái đầu xù của Quan Dực, sau đó anh nghe thấy người kia nhỏ giọng nói: "Là...Là như vậy."
Một tay khác của Quan Dực yên lặng nắm chặt góc áo của Từ Tư Triết, bên tai nóng lên, "Như vậy mới xem là hôn môi."
Từ Tư Triết chẳng thể ngờ nổi hành động của Quan Dực, anh bị trêu đùa đột ngột không kịp chuẩn bị, thế là anh trực tiếp giơ tay nắm cằm đối phương, nghiêng người hôn lên.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Quan Dực thở hổn hển, hai tay đặt lên lồng ngực Từ Tư Triết, cậu chậm rãi hồi lại sức, ngẩng đầu nhìn Từ Tư Triết nói: "Thuốc ức chế..."
Sau đó Từ Tư Triết mới đẩy mạnh thuốc ức chế vào trong cơ thể mình.
Thuốc ức chế chậm chạp có hiệu quả, sự nóng nảy trong cơ thể Từ Tư Triết chậm rãi bình lặng trở lại.
Quan Dực ở phía sau anh, "Có không thoải mái chỗ nào không anh?"
Từ Tư Triết lắc lắc đầu, "Không có chuyện gì."
Bấy giờ Quan Dực mới thở phào nhẹ nhõm.
Có thuốc ức chế, ảnh hưởng của thời kỳ động dục bị hạ xuống mức thấp nhất.
Thời kỳ động dục của alpha cũng duy trì trong bảy ngày, cuộc sống trong bảy ngày này của hai người diễn ra như bao ngày bình thường khác, duy chỉ có thứ bất đồng là thái độ và cách thức ở chung của hai người. Từ Tư Triết không còn cứng nhắc và có thái độ bài xích omega nữa.
Sau khi thời kỳ động dục kết thúc, Từ Tư Triết tìm tới vị bác sĩ nọ lần thứ hai.
Điểm khác biệt chính là lần này theo sau anh còn có thêm Quan Dực, omega của anh.
Sau một hồi kiểm tra theo lệ, bác sĩ nhìn kết quả của anh thì có chút vui mừng, "Tình trạng khá hơn không ít, chẳng bao lâu nữa sẽ khỏi."
Hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó bác sĩ mở miệng thêm lần nữa, anh ta chỉ chỉ Quan Dực đứng cạnh.
"Thế nhưng —— "
Từ Tư Triết giật mình nhìn bác sĩ.
"Omega của cậu." Bác sĩ đẩy kính mắt, "Cậu ta quá gầy yếu, nhất là trong thời gian mang thai, cần phải bổ sung thật nhiều dinh dưỡng. Alpha phải chú ý đến chuyện này một chút, không thì đến lúc lại khiến cho đứa nhỏ lớn lên không khỏe mạnh."
Quan Dực đột nhiên bị điểm danh, nghiêm túc nghe bác sĩ nói xong thì nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ nghiêng đầu nhìn alpha đứng cạnh.
Từ Tư Triết vội lấy lại tinh thần, anh nắm chặt tay Quan Dực, "Được, tôi biết rồi, làm phiền bác sĩ."