Bữa ăn vô cùng náo nhiệt, Thẩm Dịch không có việc gì để làm, Chương Nghiêm bên phải nói chuyện với người khác quên trời quên đất, không rảnh quan tâm anh, Chu Nghệ Xu bên trái rất muốn nói chuyện với anh, nhưng mấy lần mở miệng đều bị Thẩm Dịch chặn họng.
Thẩm Dịch ngước mắt lên, thấy chàng trai tên Lâm Hoài kia bị người khác dụ uống rượu, mà Lâm Hoài cũng không từ chối ai, hết chén này đến chén khác, mặt vẫn không đỏ, Thẩm Dịch thấy bộ dáng uống mãi không say của hắn rất kì lạ, liền ngồi nhìn chằm chằm.
Lâm Hoài uống xong rượu người khác mời, cảm thấy người hơi nóng lên. Hắn lơ đãng nâng đầu, ánh mắt chạm phải Thẩm Dịch, Lâm Hoài uống rất nhiều rượu nhưng ánh mắt vẫn trong veo không gợn sóng, bình tĩnh nhìn Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch cũng không thu hồi tầm mắt, hai người như đang thi xem ai sẽ rút lui trước. Thẩm Dịch nhìn chằm chằm một lúc thì thấy chán liền chuyển mắt đi nhìn người khác, không nghĩ đến Lâm Hoài vẫn đang nhìn anh.
Thẩm Dịch thấy hơi khát nước, đồ uống trong ly đã uống hết rồi, anh nhìn thấy trên bàn xoay vẫn còn một chai rượu đã mở nắp, anh rót ra một nửa ly, chậm rãi uống một hớp.
Cả nhóm đang cười nói rôm rả bên cạnh, Chương Nghiêm thấy đến lúc, đứng lên vỗ tay, nói: "Chúng ta ăn cũng ăn xong rồi, tôi có bao một phòng karaoke, hoạt động lần này chúng ta làm rất tốt, đổi chỗ ăn mừng tiếp nhé."
"Quá tốt."
"Đi đi đi!"
Một đoàn người đợi hội trưởng thanh toán rồi kéo nhau diễu hành đến ktv, Thẩm Dịch và Chương Nghiêm chậm rãi đi phía sau.
"Hội trưởng Chương, thấy cô gái tóc ngắn kia không? Một bữa cơm mày nhìn nhìn ngó ngó người ta trên dưới mười lần, lúc tao vừa đến đã gặp Chu Nghệ Xu, nên Chu Nghệ Xu có thể liên hoan cùng hội học sinh dù không tham gia là vì cô ấy đồng ý kéo cô gái kia cùng đến?" Thẩm Dịch hếch cằm về phía một cô gái.
"Khụ khụ khụ."
Chương Nghiêm đang uống nước nghe vậy đột nhiên ho sặc sụa: "Anh Thẩm, em gọi anh là Sherlock Holmes nhé, cái này anh cũng nhìn ra được?" Ánh mắt Chương Nghiêm hơi mơ hồ, "Nhưng chuyện này cả tao với mày đều có lợi, mày có thể nhân cơ hội này nói rõ với Chu Nghệ Xu, tao có thể tiếp xúc với Văn Lị nhiều hơn, hai bên cùng có lợi, mày còn được bao cơm, quá tốt!"
Thẩm Dịch hừ một tiếng, dùng sức nhéo vai Chương Nghiêm, Chương Nghiêm kêu "A" một tiếng, người khác thấy còn tưởng là Thẩm Dịch mát xa giúp Chương Nghiêm, chỉ có Chương Nghiêm mới biết cách mát xa của Thẩm Dịch là tìm một chỗ gân mềm trên bả vai, nhéo mạnh một phát, thốn tận óc.
Vào phòng ktv, ngay lập tức đã có người vào hát, mấy người khác tự tìm chỗ ngồi xuống buôn chuyện, Thẩm Dịch nhìn Chương Nghiêm thảnh thơi đi đến chỗ bên cạnh cô gái kia rồi ngồi xuống, không biết nói chuyện gì, cô gái kia cười khúc khích liên tục, chỗ bên cạnh Chu Nghệ Xu cũng bị ngồi hết, mấy chàng trai đều muốn ngồi gần hotgirl, Chu Nghệ Xu cũng bị chen đến loạn.
"Có rất nhiều người muốn hát, thế này thì sao, chúng ta chơi một trò chơi đi." Cô gái nói chuyện là hội phó hội học sinh, bình thường rất hoạt bát vui vẻ, có rất nhiều ý tưởng kì lạ.
Mọi người vừa nghe thấy chơi trò chơi liền sôi nổi.
"Chơi trò gì?" Có người hỏi.
"Đến ktv thì đương nhiên là chơi Truth or Dare rồi, xem mọi người có dám chơi không." Phó hội trưởng cười nói.
"Được được."
"Tao chơi."
"Tôi thấy cũng được." Mọi người đều sôi nổi đồng ý.
"Lấy gì chọn người đây?" Ngay lập tức đã có người hỏi.
"Tao có mang một chai rượu mọi người vừa uống đây." Phó hội trưởng đào ra một chai rượu rỗng từ trong ba lô.
"666*, phó hội trưởng đã tính hết rồi." Mọi người cười vang.
(*) Ngôn ngữ mạng Trung, nghĩa là "đỉnh", "trâu bò"
Rất nhanh đã có mười mấy người sang chơi, "Đàn anh Thẩm, anh có chơi không?" Chu Nghệ Xu cắn môi, đi tới trước mặt Thẩm Dịch hỏi.
"Đàn anh Thẩm cùng chơi đi, mọi người đều chơi mà."
"Hotgirl cũng đến tận nơi hỏi rồi, đàn ông cho ít mặt mũi đi chứ!"
Mấy chàng trai bắt đầu ồn ào.
Thẩm Dịch vốn không định tham gia loại trò chơi này, thấy tình huống cũng không tiện từ chối, liền đi cùng Chu Nghệ Xu qua đó, tìm chỗ ngồi xuống, phát hiện người ngồi đối diện vẫn là chàng trai tên Lâm Hoài, Thẩm Dịch nhướng mày, chờ trò chơi bắt đầu.