Tình Yêu Sét Đánh Giữa Hotboy Khoa Và Hotboy Trường

Chương 25



Lâm Hoài không đợi Thẩm Dịch hồi thần, lập tức mở cửa đi vào, cả căn nhà rất trống trải, ngoại trừ một số đồ gia dụng thiết yếu thì không còn đồ gì khác, có mấy thiết bị hình như đã rất lâu không dùng, Lâm Hoài càng chắc chắn cha mẹ Thẩm Dịch không sống ở đây.

Thẩm Dịch mím môi xoay người, cảm thấy không biết làm sao, Lâm Hoài đi tới đỡ anh, thấp giọng hỏi: "Anh còn đi được không?"

Thẩm Dịch gật đầu, được hắn dìu quay lại giường, bị Lâm Hoài nhét vào trong chăn, Lâm Hoài sờ trán anh thấy khá nóng, vừa định xoay người đi nấu ít nước, không ngờ bị Thẩm Dịch kéo góc áo lại.

"Đừng đi."

Thẩm Dịch có chút nức nở nói, Lâm Hoài lập tức quay người lại, nắm tay trấn an anh: "Em không đi, em đi nấu cho anh chút nước nhé?"

Thẩm Dịch giống như không tin hắn, lắc đầu, Lâm Hoài trấn an một lúc Thẩm Dịch mới buông góc áo hắn ra, đôi mắt vẫn luôn nhìn hắn, giống như đang xác nhận lại.

Trong lòng Lâm Hoài nhói một cái, hắn xoa đầu Thẩm Dịch rồi nhanh chóng tới phòng bếp đun nước, tìm thấy nhiệt kế trong tủ, lúc cầm nhiệt kế trở lại phòng Thẩm Dịch vẫn thấy anh đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng, hốc mắt đã đỏ ửng.

Tim Lâm Hoài bị anh nhìn cho mềm nhũn, hắn đi qua đo nhiệt độ cho Thẩm Dịch, xoa xoa đầu anh, Thẩm Dịch đặc biệt ngoan, không hề lộn xộn lại còn lưu luyến cọ mặt vào lòng bàn tay hắn mấy cái.

Lâm Hoài không nhịn được hôn mặt anh, Thẩm Dịch ngây người rồi bỗng đỏ mặt, Lâm Hoài không chịu nổi bộ dáng đáng yêu này của anh, lấy nhiệt kế ra thấy 38.8 độ, hắn lấy ra thuốc hạ sốt từ trong túi đặt lên bàn, vì trước đó lo Thẩm Dịch bị cảm mạo nên trong túi hắn lúc nào cũng có thuốc, sau đó ra phòng bếp lấy cốc nước.

Bưng đến trước mặt Thẩm Dịch, anh lập tức chui vào trốn trong ổ chăn, cả người đều muốn từ chối, Lâm Hoài chỉ có thể ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành để anh uống thuốc.

Thẩm Dịch uống thuốc xong, bên miệng vẫn còn chút vệt nước, Lâm Hoài dùng tay lau cho anh, Thẩm Dịch nắm lấy tay hắn, tay hai người cọ xát với nhau, nắm tay một chút, rồi lại cùng đan tay, rõ ràng đang làm cử chí ái muội như vậy, đôi mắt Thẩm Dịch lại trông rất ngây thơ.

Lâm Hoài lúc này không có dục niệm gì, hắn chỉ muốn ôm Thẩm Dịch một cái, trên thực tế hắn cũng làm như vậy, hắn ôm Thẩm Dịch vào trong ngực, chậm rãi vuốt lưng anh, đầu Thẩm Dịch dựa vào vai hắn, hơi thở ấm áp phả vào tai, từ từ nhắm mắt rồi ngủ mất.

Lâm Hoài đặt anh lại lên gối, đắp chăn đàng hoàng, ngồi bên cạnh nhìn, đèn đầu giường toả ra ánh sáng màu vàng ấm, chiếu lên đường nét nhu hoà trên khuôn mặt Thẩm Dịch, Lâm Hoài dùng điện thoại di động chụp vài bức ảnh rồi ngồi ngắm Thẩm Dịch ngủ, bất tri bất giác một lúc lâu.

Tưởng rằng cho uống thuốc sẽ đỡ hơn một chút, nhưng tình trạng của Thẩm Dịch lại càng nặng hơn, cả người anh toát mồ hôi lạnh, nằm bất động trên giường.

Lâm Hoài lấy nhiệt kế ra, thấy đã là 40 độ, vội khoác áo khoác cho Thẩm Dịch rồi cõng anh ra ngoài, trời đã giữa trưa, Lâm Hoài gọi xe trực tiếp đưa Thẩm Dịch đến bệnh viện.

Khi Thẩm Dịch tỉnh lại đã là buổi tối, mở mắt ra là ánh đèn dây tóc chói lọi, nghiêng đầu mới phát hiện mình hình như đang ở bệnh viện, anh nhăn mày nhìn trái phải không thấy Lâm Hoài, ngồi dậy định xuống giường.

Lâm Hoài đi rửa mặt vừa về đã thấy ông giời con muốn xuống giường, chạy nhanh tới đè anh lại nhét vào trong chăn, vừa định nghiêm mặt thì nghe thấy Thẩm Dịch dùng giọng điệu hơi tủi thân hỏi: "Em đi đâu!"

Lâm Hoài không dám nghiêm mặt, hắn nhéo mặt Thẩm Dịch, nói: "Đi rửa mặt, anh nằm nghỉ đi đã, vừa hạ sốt đừng lộn xộn."

Thẩm Dịch dùng ánh mắt lên án nhìn chằm chằm hắn, Lâm Hoài chịu không nổi ánh mắt này, đi tới hôn hai cái vào mặt anh, hỏi: "Ngoan, muốn uống nước không?"

Thẩm Dịch lúc này mới thu hồi vẻ mặt, ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Hoài rót nước ấm cho Thẩm Dịch uống xong mới ngồi ở ghế bên cạnh nghiêm mặt hỏi: "Sao anh lại cảm mạo?"

Thẩm Dịch quay mặt không nhìn hắn, Lâm Hoài lại nói: "Lại đang nghĩ cách lừa em đúng không, anh có biết em lo thế nào không?"

Thẩm Dịch quay lại nhìn thoáng qua hắn một cái, ậm ừ nửa ngày không nói gì.

Lâm Hoài không hỏi tiếp, ngược lại nói: "Cùng em về nhà ăn tết đi."

Thẩm Dịch mở to hai mắt nhìn Lâm Hoài, lập tức lớn tiếng nói "Không cần!". ngôn tình sủng

Lâm Hoài không ngờ phản ứng của Thẩm Dịch lớn như vậy, trong phút chốc hai người đều im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.