Tình Yêu Sét Đánh Giữa Hotboy Khoa Và Hotboy Trường

Chương 26



Cả hai bỗng chốc đều im lặng, y tá vào đổi chai truyền dịch, thấy người nằm trên giường bệnh tỉnh rồi liền cười nói: "Cậu tỉnh rồi sao, hôm qua cậu đẹp trai này sốt sắng cõng cậu chạy vào, tình cảm anh em các cậu tốt thật."

Thẩm Dịch hơi nhếch khoé miệng cười với y tá, vẫn không nhìn Lâm Hoài, y tá thấy bầu không khí hơi không đúng, thay chai truyền dịch xong liền nhanh chân rời đi.

Lâm Hoài đưa túi sưởi cho anh, sau đó mềm giọng hỏi: "Vì sao vậy?"

Thẩm Dịch thấy lòng bàn tay rất ấm, anh ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hoài, nói: "Nhà em.." Điện thoại Lâm Hoài đột nhiên kêu lên, anh ngừng lời.

Lâm Hoài vừa thấy là mẹ gọi điện thì trực tiếp mở loa ngoài, giọng nói dịu dàng của mẹ Lâm truyền tới:

"Cậu ấy tỉnh chưa?"

Thẩm Dịch hơi kinh hoảng nhìn về phía Lâm Hoài, Lâm Hoài nắm tay anh, trả lời:

"Dạ, cậu ấy vừa mới tỉnh."

Mẹ Lâm nghe thấy Thẩm Dịch đã tỉnh cũng nhẹ nhàng thở ra, ngày hôm qua Lâm Hoài gọi điện cho bà, giọng điệu rất vội: "Vậy con ở lại với cậu ấy mấy ngày nữa đi, đợi cậu ấy khoẻ hẳn thì đưa về nhà mình, nhớ gọi trước cho mẹ."

Tay Thẩm Dịch hơi giãy giụa, Lâm Hoài nắm chặt không buông, nói vào điện thoại: "Mẹ, Thẩm Dịch không đồng ý."

Thẩm Dịch lại bực bội nói nhỏ: "Đừng nói như vậy."

Mẹ Lâm nghe thấy giọng Thẩm Dịch, giọng lại càng dịu dàng: "Thẩm Dịch?"

Thẩm Dịch nghe thấy mẹ Lâm gọi tên mình, không hiểu nhưng vẫn lập tức nói: "Chào cô ạ."

Mẹ Lâm nghe giọng anh vẫn hơi khàn, càng thêm đau lòng: "Cháu cùng Lâm Hoài về nhà cô ăn tết đi, cô nghe Lâm Hoài nói ở trường cháu rất quan tâm nó, cô muốn cảm ơn cháu, đến nhà cô chơi mấy ngày đi, nhé?"

Thẩm Dịch không kháng cự được người dịu dàng, anh nhìn thấy hi vọng trong mắt Lâm Hoài, cuối cùng cũng không từ chối, cúp điện thoại lập tức quay ra lườm Lâm Hoài một cái, hoàn toàn không nhìn ra vẻ hồi hộp lúc nãy.

Cục đã trong lòng Lâm Hoài mãi mới buông xuống, hắn nhẹ giọng hỏi: "Anh đói bụng không, hay muốn uống gì không? Em thấy ngoài cổng bệnh viện có cửa hàng cháo, anh ăn chút nhé?"

Thẩm Dịch vùi đầu trong ngực Lâm Hoài, cọ loạn một hồi, Lâm Hoài sờ đầu anh rồi ra ngoài mua cháo, Thẩm Dịch lại chui vào trong chăn, trong tay trong lòng đều thấy nóng hầm hập, lần đầu gặp phụ huynh vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Hai người ăn xong cháo thì về nhà, Thẩm Dịch đi tắm một lát, lần này dùng nước ấm, rửa trôi cảm giác dính nhớp trên người, cả người thoải mái đi ra, thấy Lâm Hoài đã ngủ mất.

Thẩm Dịch nhón chân đi tới ngồi xổm trước giường, nói với Lâm Hoài: "Cảm ơn em." Sau đó trực tiếp chui vào ổ chăn hưởng thụ lò sưởi hình người, nhắm mắt lại.

Hai người đều ngủ một giấc ngon lành, Lâm Hoài rời giường trước, người trẻ khôi phục rất nhanh, Thẩm Dịch ngủ một giấc dậy thấy cơ thể khá hơn nhiều, dậy rửa mặt xong đã ngửi thấy mùi thơm bên cạnh, anh đến cửa phòng bếp, thấy Lâm Hoài đang thuần thục nấu mì sợi.

Lâm Hoài không quay đầu lại, hỏi: "Rửa mặt sao?"

Thẩm Dịch ừ một tiếng, sau đó đi tới xem nấu mì, Lâm Hoài vớt mì ra, rải thêm chút hành thái nhỏ rồi bưng cho Thẩm Dịch: "Ăn trước đi, em ra ngay."

Thẩm Dịch bưng bát ra bàn, không nhúc nhích ngồi nhìn đôi đũa, anh quay ra nhìn Lâm Hoài đang luôn chân luôn tay trong bếp, cảm thấy ấm lòng đến lạ.

Lâm Hoài nấu nướng không tồi, không có nguyên liệu gì đặc biệt nhưng vẫn nấu ra một bát mì vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, hai người ăn xong thì bắt đầu đặt vé, đặt xong vé máy bay buổi chiều rồi đi thu dọn hành lý, phủ vải lên đồ đạc trong nhà.

Lúc hai người xuống máy bay đã là buổi tối, cha mẹ Lâm cũng vừa đến sân bay, mẹ Lâm thấy con trai mình đứng cạnh một chàng trai cao gầy, trắng trẻo sạch sẽ, rất đúng ý người lớn, bà mỉm cười nhìn chàng trai kia ngượng ngùng chào hỏi, cha Lâm là giáo viên cũng rất thích đứa bé vừa nhìn đã thấy ngoan ngoãn này.

Mẹ Lâm đón hai người lên xe sau đó lấy ra một cái cặp lồng, bên trong là cơm nắm bà tự làm, còn nóng hổi, đưa cho Thẩm Dịch nói: "Mấy ngày hôm nay cháu bị ốm chắc không ăn uống được gì, ở nhà có nấu canh, cháu ăn trước cơm nắm lót dạ đi."

Thẩm Dịch không đưa đẩy khách sáo, nhận lấy rồi cảm ơn, mở cặp lồng ra thấy một hàng nắm cơm nho nhỏ, anh cẩn thận lấy ra một cái, nắm cơm nhỏ hơn loại bình thường một chút, ăn một miếng một nắm cũng được. Thẩm Dịch ăn một cái rồi đưa cho Lâm Hoài, Lâm Hoài cũng ăn mấy cái, hai người mỗi người mấy miếng tiêu diệt sạch sẽ.

Về đến nhà mẹ Lâm lại múc mấy chén canh gà, một nhà ngồi từ từ uống cùng nhau, mẹ Lâm xoa xoa miệng nói: "Tiểu Dịch, cô đã trải ga giường mới ở phòng dành cho khách, ở cạnh phòng Lâm Hoài, cháu thấy thế nào?"

Thẩm Dịch uống nốt canh, sau đó nói với mẹ Lâm: "Được ạ, cảm ơn cô, làm phiền cô rồi ạ."

Mẹ Lâm mỉm cười ấm áp với Thẩm Dịch, sau đó hỏi Thẩm Dịch ở trường thế nào, không hề nói nửa câu về gia đình anh, Thẩm Dịch cảm thấy trò chuyện với bà rất thoải mái, thấy gần gũi với mẹ Lâm thêm một chút.

Lâm Hoài và cha Lâm bắt đầu dọn bàn, Lâm Hoài thấy Thẩm Dịch dần dần thả lỏng, trong lòng thở phào, cùng Lâm Hoài vào phòng bếp rửa bát, Lâm Hoài đang rửa bát, đột nhiên hỏi: "Hai học sinh lớp cha giờ thế nào rồi?"

Cha Lâm ngừng tay: "Một đứa bị đưa ra nước ngoài, một đứa khác còn đang nằm viện."

Cha Lâm lại không nhịn nổi, nói với Lâm Hoài: "Thật ra cha có thể hiểu được suy nghĩ của cha mẹ chúng, không phải ai cũng dễ dàng thay đổi quan điểm, người nhà có ảnh hưởng vẫn rất lớn nếu hai người ở bên nhau."

Lâm Hoài tay rửa bát, không nói gì, dọn dẹp xong ra ngoài liền thấy mẹ mình đang rủ Thẩm Dịch xem phim truyền hình, một bên giảng giải cháu đừng thấy người này khóc lóc thảm thương như vậy, thật ra đều là giả dối, Thẩm Dịch nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nói hai câu, nhìn vô cùng hài hòa.

Lâm Hoài ngồi với anh một lúc, hắn nhịn không được kéo Thẩm Dịch trở lại phòng, vẻ mặt ghét bỏ: "Xem TV chán chết đi được."

Thẩm Dịch lại cười nói: "Cũng không tệ lắm."

Lâm Hoài kéo anh ngồi xuống giường, câu câu ngón tay với anh: "Tối nay đến đây ngủ đi."

Thẩm Dịch đương nhiên không chịu, Lâm Hoài hơi thất vọng nhìn anh, Thẩm Dịch thò lại gần hôn hắn một cái, vừa định rời đi đã bị Lâm Hoài đè ót lại hôn sâu một lúc.

Thẩm Dịch đỏ mặt trở lại phòng cho khách, phát hiện giường rất ấm áp dễ chịu, hoá ra là được trải thảm điện, anh tắt đèn chui vào chăn, cảm thấy cả người đều ấm áp, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.