Chương 20:
Tần Phong gật đầu, "Ừ, có điều việc này là do Tống Dương phụ trách"
Nói đến người đại diện, anh không khỏi liếc nhìn Lộ Kiêu Dương, Lộ Kiêu Dương từng là người phát ngôn cho công ty, chẳng qua hiện tại sắp phải chuyển giao cho người khác.
"Vậy Lam Tinh cũng ở đó sao?"
Nghe tên Lam Tinh, Lộ Kiêu Dương ngước mắt lên nhìn Annie.
Fan của Lam Tinh vừa mới mắng cô dữ dội nên cô có ấn tượng rất sâu sắc với cái tên này.
"Đúng vậy" Tần Phong nói: "Tống Dương rất thích cô ấy, hơn nữa cố ấy trong những năm gần đây có lưu lượng rất cao, nếu cô ấy chịu ký hợp đồng thì sẽ có ích rất lớn đối với thương hiệu của chúng tôi.
"
Nói đến đây, anh lại nhìn thoáng qua Lộ Kiêu Dương, bởi vì thanh danh xấu của cô mà thương hiệu của họ đã bị tẩy chay bao lâu nay.
Doanh số bán hàng trong quý đầu tiên giảm xuống không ít, tạo rất nhiều cơ hội cho đối thủ cạnh tranh.
Nghe Annie hỏi anh chuyện này, Tần Phong cảm thấy cô không có ý gì tốt, nói: "Cô đừng nghĩ đến chuyện cầu tình lúc này, không có khả năng giữ vị trí người đại diện một lần nữa đâu.
"
Tùy tiện chọn một nghệ sĩ độ nổi tiếng không cao cũng tốt hơn danh tiếng thối như Lộ Kiêu Dương.
Vốn Annie cũng định xem liệu có thể bàn bạc giữ lại vị trí này được không, nhưng Tần Phong lại nói như thế khiến cô không cách nào mở lời.
Cô khiêm tốn nói: "Tôi biết, nhưng mà có thể đừng chọn Lam Tinh không?"
"Lam Tinh làm sao?" Tần Phong cũng không cảm thấy Lam Tinh có chỗ nào không tốt.
Annie nói: " Cô ấy cùng Lộ gia vẫn luôn bất hòa, nếu bị lấy đi vị trí người đại diện này, về sau Lộ gia nhìn thấy cô ấy cũng không thể ngẩng đầu lên được.
"
Trong giới giải trí này, không ai là không biết mối quan hệ giữa Lộ Kiêu Dương và Lam Tinh như nước với lửa.
Nhất là về sau Lộ Kiêu Dương gặp chuyện không may, Lam Tinh hận không thể đoạt hết toàn bộ tài nguyên trước kia của Lộ Kiêu Dương.
Không vì lý do gì, chỉ vì rất chán ghét Lộ Kiêu Dương.
Tần Phong trào phúng nói: "Những chuyện bà chủ của cô không ngẩng đầu lên được còn ít sao? Cũng không biết sau này cô ta ở giới giải trí hỗn loạn này hoạt động như thế nào? Bây giờ quan tâm nhiều như vậy làm gì? Ai mà chẳng biết Lam Tinh nổi tiếng đến cỡ nào? Căn bản là không cùng đẳng cấp thì còn so sánh cái gì?"
Lời nói của Tần Phong như đinh đóng cột, từng câu từng chữ đâm vào tim.
Sắc mặt Annie trở nên khó coi.
Đúng vậy!
Lộ Kiêu Dương ở thời điểm độ nổi tiếng tăng cao trước kia, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, mọi người đều ghen tị cô vì có thể trở thành trợ lý của Lộ Kiêu Dương.
Không giống như bây giờ, người ngoài một nhìn thấy cô đều hận không thể tránh xa cô ra một chút.
Hiện tại ai cũng đều nói Lộ Kiêu Dương sắp xong đời rồi!
Lộ Kiêu Dương ngồi ở một bên, từng câu từng chữ Tần Phong nói cô đều nghe rất rõ.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt khó xử của Annie, cô nhịn không được mà ra mặt bảo vệ, "Anh Phong, không nên khi dễ người khác như vậy! Nhìn xem, anh khiến Annie sắp khóc rồi.
"
"! !.
.
" Tần Phong cạn lời, rõ ràng người anh đang nói là cô, kết quả hiện tại, cô còn đứng ra bảo vệ Annie?
Nếu là trước kia anh nói như vậy, Lộ Kiêu Dương đã sớm tức giận nhảy dựng lên rồi.
Nhưng bây giờ, cô một chút cũng không thèm để ý.
Truyện Mạt Thế
Trái lại làm cho Tần Phong cảm thấy có chút không thú vị.
Anh nhìn về phía Annie, giọng điệu uyển chuyển hơn, nói: "Cô cũng không phải không biết, những gì tôi nói đều là sự thật.
Sự việc đi đến ngày hôm nay, không phải lỗi do tôi, cũng không phải lỗi của Thẩm tiên sinh nhà chúng tôi.
"
Toàn bộ đều là do Lộ Kiêu Dương tự mình tìm lấy!
Không thể trách người khác!
Là cô ta muốn ở cùng người đàn ông khác và cũng là cô ta muốn ly hôn cùng Thẩm tiên sinh, lại nói tiếp, Thẩm tiên sinh mới là người phải chịu tổn thương nhiều nhất.
Tất cả những gì cô ta đang trải qua bây giờ, chính là báo ứng.
Annie nói: "Tôi hiểu"
___Hết chương 20__
( Kỳ thật đại Lộ là một đứa trẻ tốt, đôi khi trong mắt một vài người, bạn là một phiên bản hoàn toàn khác so với con người chân thật của chính bạn, Trường Hà ca ca yêu cô ấy cũng là có lý do.
).
Chương 21:
Cô đang ở trong khoảng thời gian khó khăn vật lộn nên không dám ôm hi vọng gì, hiện tại Tần Phong cự tuyệt, cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Kỳ thật cô không nên nói những lời này, nếu như trước kia Lộ Kiêu Dương còn tỉnh táo chắc chắn sẽ không để cô nói, bởi vì căn bản Lộ Kiêu Dương khinh thường lấy bất cứ thứ gì của Thẩm Trường Hà, cũng không muốn nợ bất kỳ ân tình nào từ Thẩm Trường Hà.
Annie nhìn ra hiện tại Lộ Kiêu Dương cái gì cũng không quan tâm, nên mới dám nói ra.
Sau khi thảo luận vấn đề này với Tần Phong, Annie liếc nhìn Lộ Kiêu Dương nói: "Long tổng bảo em đi qua công ty một chút nên hiện tại em phải đi, chị muốn đi cùng hay ở lại đây?"
Cô nhìn dáng vẻ của Lộ Kiêu Dương xem ra là không muốn rời đi.
Hôm nay cùng Lộ Kiêu Dương đến đây, cô không bao giờ nghĩ tới mình sẽ ở đây đến tận bây giờ.
Lộ Kiêu Dương nói: "Chị ở lại đây!"
Không hiểu sao ở nơi này cô cảm thấy cực kỳ an toàn, ra bên ngoài còn không biết lại gặp phải chuyện gì nữa đây.
Tần Phong hết sức ghét bỏ nhìn Lộ Kiêu Dương một cái, "Cô xác định không đi?"
Cô ta thật sự tính toán ở lại đây?
Thấy Tần Phong cứ nhìn mình chằm chằm, cảm thấy anh lại muốn đuổi cô đi rồi, cô đưa tay xoa đầu, "Ôi, không biết sao đầu tôi đau quá. Vừa mới xuất viện mà tôi đã bị bọn họ khi dễ rồi, đầu đau như muốn nổ tung!"
"....." Tần Phong nhìn cô làm trò, thật rất muốn kiếm người khiêng cô ta đi.
.........
Annie thấy Lộ Kiêu Dương không đi thì một mình trở về.
Tần Phong ở lại nhìn Lộ Kiêu Dương ngồi trên sofa, hoàn toàn xem nơi này như nhà của mình, nhất thời không biết nên đánh giá cô như thế nào.
Nếu trước kia cô cũng như thế thì sao có thể tiến xa tới mức này cùng Thẩm tiên sinh?
Thấy cô cầm điện thoại chơi vui đến quên cả trời đất, giống như bị người bạo lực làm cho mất trí nhớ, Tần Phong có chút tò mò hỏi: "Vừa rồi Annie có nói về chuyện người đại diện, cô không sốt ruột sao?"
Lộ Kiêu Dương nhìn anh một cái nói: "Không phải anh cũng đã nói không có khả năng giữ lại vị trí người đại diện cho tôi sao! Tôi sốt ruột thì có ích gì đâu?"
Tần Phong nói: "Tôi nói là tôi nói, nếu cô đi cầu xin Thẩm tiên sinh, ngài ấy vẫn luôn cưng chiều cô như thế nói không chừng sẽ đáp ứng đấy."
Lộ Kiêu Dương nói: "Da mặt tôi đâu có dày như vậy được! Tôi muốn ở đây ăn ké là đã không biết xấu hổ rồi, nếu tôi còn cầu anh ấy giữ lại vị trí người đại diện này cho tôi trong khi thanh danh xấu như vậy, tôi không thể nói những lời này được."
Vừa rồi lên mạng, cô đã hiểu đại khái danh tiếng của bản thân tệ nhiều tới mức nào.
Lộ Kiêu Dương vừa mới đến đây, không hiểu lắm về chuyện đại diện thương hiệu nhưng vẫn biết đây không phải là chuyện nhỏ.
Lần sau mời một bữa cơm là được.
Nhưng một khi đã liên quan đến chuyện kinh doanh, cô lại mang danh tiếng xấu như vậy thì chẳng khác nào khiến Thẩm Trường Hà phải lấy lợi ích công ty ra đùa giỡn, rất không phúc hậu.
Tần Phong thấy cô nghiêm túc phân tích thì rất kinh ngạc, cô nói còn rất chân thành làm cho người ta cảm thấy cô không giống như nói dối.
"Tôi còn cho rằng....."
"Cho rằng cái gì?" Lộ Kiêu Dương trộm liếc anh một cái, dù sao cũng cảm thấy anh không thể nào nói những lời tốt đẹp với cô được.
Tần Phong nói: "Tôi cho rằng cô không muốn lấy bất cứ thứ gì từ Thẩm tiên sinh."
Trước kia Lộ Kiêu Dương đưa ra đề nghị ly hôn, cô không cần thứ gì cả chỉ cần có thể cắt đứt quan hệ cùng Thẩm Trường Hà.
Bởi vì cô đối với Thẩm Trường Hà đã đến mức không muốn dính dáng gì đến anh, đến nỗi ăn một bữa cơm cùng anh là cảm thấy ghê tởm rồi.
Lộ Kiêu Dương nghe những lời nói của Tần Phong thì rất sửng sốt.
Chương 22:
Cô quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng mình vừa bước ra, vẫn không thấy Thẩm Trường Hà đi ra ngoài, cô hạ giọng xuống nói chuyện với Tần Phong: "Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy thật sự rất tệ sao?"
Cô vừa nói xong lời này, Tần Phong nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ.
Rõ ràng tất cả đều là do cô gây ra, vậy mà hiện tại lại nói với giọng điệu như thể hết thảy mọi chuyện đều không liên quan đến cô, Tần Phong quả thực không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, người giúp việc đi tới, nhìn thấy Tần Phong ở đây, nói: "Trợ lý Tần."
"Sao?" Tần Phong hỏi.
Người giúp việc nói: "Lam Tinh tiểu thư và quản lý của cô ấy đến đây, họ nói là muốn đến thăm và chào hỏi Thẩm tiên sinh."
"Chào hỏi cái gì? Không phải đã nói Thẩm tiên sinh hiện tại không tiện tiếp khách sao? Tống Dương này làm việc kiểu gì vậy." Tần Phong nhíu mày, oán giận càm điện thoại gọi cho Tống Dương, "Không phải nói chuyện này là do cậu toàn quyền phụ trách ư, sao bọn họ lại đến đây."
Giọng nói của Tống Dương từ bên kia truyền đến, "Bọn họ nhất quyết muốn tới, cậu nghĩ cách đi! Hơn nữa, người ta đến cũng là có ý tốt, sau này cũng sẽ hợp tác, nếu có thể gặp mặt thì càng tốt, còn nếu không thì cậu tự nghĩ biện pháp đi."
Tần Phong cúp máy, sắc mặt khó coi.
Người giúp việc đứng ở bên cạnh nói: "Bọn họ đều đã đến rồi, làm sao bây giờ?"
"Tôi đi" Tần Phong nói xong, trực tiếp đi xuống lầu, cũng không có ý định báo cáo cho Thẩm Trường Hà.
Anh hiện tại muốn Thẩm Trường Hà an tâm tĩnh dưỡng, về phần những người râu ria kia, anh sẽ tự mình giải quyết.
Lộ Kiêu Dương ngồi trên sofa, nghe đến cái tên Lam Tinh này, nghĩ đến những lời Annie vừa mới nói, lòng hiếu kỳ nổi lên.
Cô đứng lên lấy chiếc khăn trên vai xuống rồi đi xuống lầu.
Đứng ở cửa, nghe thấy Tần Phong cùng người trong phòng khách đang nói chuyện: "Lam tiểu thư sao lại đến đây?"
Người quản lý của Lam Tinh là một người đàn ông, "Tiểu Tinh muốn đến thăm và chào hỏi Thẩm tiên sinh."
Tần Phong nói: "Lam tiểu thư có lòng, chúng tôi rất cảm kích, nhưng sức khỏe của Thẩm tiên sinh không tốt nên không cách nào đến gặp các vị. Lần sau ngài ấy khỏe, Lam tiểu thư lại đến vậy."
Lam Tinh: "Thì ra là vậy! Xem ra lần sau tôi sẽ đến."
Lộ Kiêu Dương ghé vào cạnh cửa, thanh âm của Lam Tinh rất êm tai, khiến cô rất kinh ngạc muốn xem Lam Tinh trông như thế nào?
Cô cố hết sức ló đầu ra cửa, nhưng nơi này thật sự quá lớn, nhìn hồi lâu cũng không thấy gì, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng của Tần Phong.
Người đàn ông ở phía sau nhìn cô chăm chú hồi lâu, nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Lộ Kiêu Dương vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Trường Hà đang đứng trước mặt mình.
Anh rất cao, cô chỉ có thể miễn cưỡng đứng đến cằm của anh.
Cô cười với anh, nhớ ra anh không thể nhìn thấy, liền hỏi: "Sao anh lại xuống đây?"
Thẩm Trường Hà không lên tiếng.
Lộ Kiêu Dương nhìn lên cầu thang dài, thấy bên người anh không có ai, anh đi xuống mà cô không nghe thấy một chút tiếng động nào cả.
Lộ Kiêu Dương vô cùng ngạc nhiên, hỏi Thẩm Trường Hà: "Anh vừa mới một mình đi xuống cầu thang sao?"
"Phải"
Lộ Kiêu Dương nói: "Anh thật lợi hại!"
Mắt anh không thể nhìn thấy mà lại có thể bước xuống không một chút tiếng động.
"Lợi hại chỗ nào?"
Trong lòng Lộ Kiêu Dương có rất nhiều ý nghĩ nhưng lại không dám nói cho anh nghe.
Nếu một người không thể nhìn thấy, bạn còn chọc vào chỗ đau của họ, chắc chắn họ sẽ rất khổ sở.
Cô nói: "Thật ra lần sau nếu anh muốn đi xuống lầu thì có thể tìm tôi, tôi nghĩ anh không nên đi lung tung như vậy, đi xuống cầu thang rất nguy hiểm đó."
Chương 23:
Cô nói: "Thật ra lần sau nếu anh muốn đi xuống lầu thì có thể tìm tôi, tôi nghĩ anh không nên đi lung tung như vậy, đi xuống cầu thang rất nguy hiểm đó."
Lần trước lúc đi xuống cầu thang, cô đã bị trượt chân rồi lăn xuống dưới mặc dù vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Thẩm Trương Hà như vậy, cô còn rất lo lắng cho anh.
Thẩm Trường Hà nhìn cô gái này hoàn toàn xem mình như người mù, vô lực giải thích cùng cô.
Nhưng sự quan tâm trong lời nói của cô, khiến anh cảm thấy rất ấm áp.
Anh nhìn cô, nhịn không được hỏi: "Sao em lại ở đây?"
"À, tôi nghe nói Lam Tinh đến đây, vừa nãy mới nghe Annie nhắc đến cái tên này, có chút tò mò muốn nhìn xem, nhưng ngại đi ra ngoài nên mới ở đây." Lộ Kiêu Dương nói: "Anh muốn đến phòng khách sao? Tôi dẫn anh đi nhé?"
Thẩm Trường Hà không nói lời nào, Lộ Kiêu Dương xem như anh đồng ý. Cô vươn tay, nắm lấy ống tay áo anh, nói: "Anh đi theo tôi, đúng rồi, đi hướng này."
Thật ra anh có thể nhìn thấy, nhưng muốn nhìn xem cô định làm gì.
Lộ Kiêu Dương dắt anh đi về phía trước, ngay lúc này cô thật dịu dàng.
Cô cũng được xem như là một người nhiệt tình, có đôi khi đang đi trên đường gặp ai đó cần giúp đỡ, cô sẽ giúp đỡ họ bằng tất cả tấm lòng.
Bây giờ trong mắt cô, Thẩm Trường Hà bất quá cũng chỉ là một người cần sự giúp đỡ, cho nên cô không có cảm giác gì.
Nhưng trong mắt Thẩm Trường Hà, trong lòng anh có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Từ lúc anh bắt đầu mất đi thị lực cũng là lúc mối quan hệ giữa anh và Lộ Kiêu Dương trở nên tồi tệ nhất, cô chưa từng làm chuyện gì khiến anh cảm thấy nhẹ nhàng như lúc này, chỉ có hoàn toàn chán ghét, thậm chí còn lấy việc anh bị mù mà dùng lời nói đả kích anh, những lời khó nghe đều đã nói hết.
"Được rồi, ngồi đi." Lộ Kiêu Dương dắt anh ngồi xuống sofa, giọng nói ấm áp kéo Thẩm Trường Hà thoát khỏi những suy nghĩ miên man.
Sau khi sắp xếp tốt cho anh, cô cũng ngồi xuống bên cạnh, lúc này mới nhớ ra Tần Phong đã đem hai người kia đuổi đi.
Lộ Kiêu Dương kìm nén lòng hiếu kỳ, đi đến bên cửa sổ, muốn từ cửa sổ nhìn xem, kẻ thù này của cô trong miệng Annie có dáng vẻ như thế nào.
Nhưng mà, vẫn không nhìn thấy cái gì cả.
Tần Phong rất nhanh đã trở lại.
"Tiên sinh" Tần Phong đi đến, nhìn Thẩm tiên sinh, nói: "Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, ngài có muốn đi nghỉ ngơi một chút không ạ?"
Bây giờ là buổi chiều, đúng là thời gian anh cần phải nghỉ ngơi.
Lộ Kiêu Dương đứng ở một bên, nghe Tần Phong bảo Thẩm Trường Hà nên đi nghỉ ngơi, cô cũng mệt mỏi, nhịn không được ngáp một cái.
Thẩm Trường Hà hỏi Tần Phong: "Trò chuyện thế nào rồi?"
Lúc nãy, những gì người giúp việc nói, anh đều nghe thấy.
Tần Phong nói: "Tôi đã để bọn họ trở về, chờ về sau tiên sinh khỏe hơn thì bọn họ sẽ đến thăm hỏi. Tôi cũng đã trách mắng Tống Dương! Sẽ không lại để loại chuyện này làm phiền đến ngài nữa."
Thẩm Trường Hà dường như đột nhiên có hứng thú với chuyện này: "Kết quả phỏng vấn hôm nay thế nào?"
Trên thực tế, thời điểm họ tuyển chọn người đại diện thương hiệu, cũng không nghĩ đến là tìm Lam Tinh.
Lam Tinh có chỗ đứng rất cao trong giới giải trí, rất nổi tiếng, điều đó cũng có nghĩa cô ấy là người khó kí kết hợp đồng nhất.
Cho nên bọn họ cũng không có bao nhiêu hy vọng. Chỉ cần hai nghệ sĩ tuyến hai hình tượng không tồi là được, cuối cùng Lam Tinh lại chủ động liên hệ bọn họ.
Thẩm Trường Hà nói: "Phù hợp so với danh tiếng trọng yếu hơn."