CHƯƠNG 264
Chị Đan thật sự khuyên không nổi, đợi Giản Nghệ Hân đi rồi, cô đành phải gọi cho Lâm Thế Kiệt, để nói rõ tình huống. Cúp máy xong, sắc mặt anh đã tái mét.
Anh đã nhắc đi nhắc lại mấy lần, không cho phép Giản Nghệ Hân đi tìm Mộ Long, nhưng cô không nghe.
“Tổng giám đốc, giờ chúng ta phải làm thế nào?” Chị Đan hỏi.
Nghe thấy giọng nói hơi sốt sắng ở đầu bên kia, Lâm Thế Kiệt mới nghiến răng nói: “Cô cứ để cô ấy đi đi…”
Chết tiệt…
Lâm Thế Kiệt híp mắt, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, ngay cả Chu Loan vừa mới đi vào cũng bị dọa sợ, Lâm Thế Kiệt lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Cậu có chuyện gì?”
“À, tổng giám đốc, ông cụ Trình đến rồi.”
“Cái gì?”
“Ông ấy đang ở phòng tiếp khách…” Chu Loan lúng túng nói. Thật ra anh hơi sợ ông cụ Trình, dù gì trông ông ta cũng rất nghiêm túc.
Lâm Thế Kiệt hơi nghi ngờ, không biết thầy mình tới đây để làm gì?
Chẳng phải bọn họ mới gặp mặt hôm qua ư?
Nhưng anh cũng không được thất lễ với thầy mình, mà vội đứng dậy kéo ghế bảo Chu Loan mời người vào đây. Ông cụ Trình từ tốn đi vào văn phòng của Lâm Thế Kiệt, vừa mở cửa ra đã thấy cách trang trí trong phòng rất đơn giản, nhưng lại toát ra vẻ đắt đỏ.
Ông gật đầu, tìm một vị trí để ngồi xuống: “Thế Kiệt, thầy tới đây có làm phiền con không?”
“Không ạ, sao lại phiền cơ chứ.” Lâm Thế Kiệt dặn Chu Loan pha trà cho ông cụ Trình.
Ông cụ Trình chẳng để tâm đến mấy nghi thức xã giao này.
Chu Loan rời đi, ông cụ Trình mới nghiêm túc nói: “Thế Kiệt, thầy có mấy lời muốn nói thẳng với con.”
“Thầy cứ nói đi ạ.”
Ông cụ Trình vuốt nhẹ tách trà, ngẫm nghĩ rồi híp đôi mắt đục ngầu lại, lúc này mới nhìn Lâm Thế Kiệt nói: “Con có thể cho thầy xem mặt dây chuyền ngọc mà con nhắc tới không?”
Chắc chắn Lâm Thế Kiệt sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện mặt dây chuyền ngọc, con người ông cụ Trình khá nhạy cảm, nên mới đến tìm anh để xác nhận.
Lúc này, Giản Nghệ Hân đã đưa đơn từ chức cho chị Đan, thủ tục của tập đoàn Đế Quốc rất dễ làm, cộng thêm cô là vợ Lâm Thế Kiệt, ngoài chị Đan làm theo chỉ thị, thì mấy người khác đều khiếp sợ khi nghe thấy tên cô, nên cô giải quyết rất nhanh.
Hai tiếng sau, Giản Nghệ Hân đã lấy được giấy chứng nhận thôi việc, cô hài lòng cất nó vào túi xách của mình, rồi ra khỏi tòa nhà tập đoàn Đế Quốc, gọi cho Mộ Long: “Tôi đã làm xong rồi, lúc nào cũng có thể tới tìm anh.”
“… Hả? Cô đang ở đâu?”
Mộ Long hơi bất ngờ, thầm nghĩ sao người đàn ông mạnh mẽ như Lâm Thế Kiệt, lại đồng ý cho Giản Nghệ Hân tới làm việc cho mình, nhưng nghĩ quả thật cô không giống với người khác, nói không chừng trên đời này chẳng có chuyện nào cô làm không được. Thế là anh đẩy người đẹp đang tựa vào người mình ra, rồi nói với đầu dây bên kia: “Cô cứ đợi đó, tôi sẽ qua ngay.”
“Long…”