Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 327



Chương 327

Ngô Triết lôi cánh tay Trương Kỳ Kỳ, chỉ sợ cô ta sẽ gây ra chuyện nữa. Nhưng lòng ghen tỵ của người phụ nữ là thứ mà đàn ông không thể nào tưởng tượng được. Trương Kỳ Kỳ hất mạnh tay Ngô Triết ra, chỉ vào mặt Giản Nghệ Hân chửi ầm lên: “Người phụ nữ hèn hạ này, cô còn mạnh miệng nói không dụ dỗ Ngô Triết à? Cô không dụ dỗ anh ta, sao anh ta đến đây tìm cô? Cô đã có chồng rồi sao còn…”

“Nói đi, tại sao không nói nữa?”

Trương Kỳ Kỳ vốn đã chuẩn bị một tràng lời mắng Giản Nghệ Hân nhưng khi lời nói vừa thốt ra miệng, liền bắt gặp ánh mắt muốn ăn thịt người của Lâm Thế Kiệt, cô ta lập tức im bặt.

Cô ta ấp a ấp úng: “Hung dữ cái gì, anh…” Nghĩ anh là ai?

Cô ta còn chưa nói xong, Lâm Thế Kiệt đã khịt mũi, trong giọng điệu và biểu hiện mang theo sự thờ ơ và khinh thường sâu sắc. Đối với anh, bóp chết Ngô Triết và Trương Kỳ Kỳ dễ như giết chết một con kiến, nhưng anh xem thường.

Ngô Triết đột nhiên hơi kích động, giọng nói run run: “Nghệ Hân, nếu Kỳ Kỳ làm chuyện gì khiến cậu tức giận thì tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cậu, tôi thật sự không biết tại sao cô ta lại tìm tới đây, xin lỗi, đã gây phiền phức cho cậu rồi…”

Lúc này Ngô Triết xấu hổ không thôi.

Anh ta và Trương Kỳ Kỳ chỉ hơi thân một chút, hơn nữa từ lúc lên đại học, rất nhiều người bắt đầu tìm người yêu. Một nhân vật học giỏi, có xuất thân gia đình tốt như Ngô Triết, nếu cứ mãi độc thân chắc chắn sẽ khiến người khác nói bóng nói gió. Lúc này anh ta thấy Trương Kỳ Kỳ cũng được nên mới quen cô ta.

Nói thật cả hai chỉ mới nắm tay và hôn nhau vài lần thôi, hoàn toàn vẫn chưa… tiến xa hơn một bước!

Anh ta đúng là không ngờ Trương Kỳ Kỳ sẽ gây phiền phức cho Giản Nghệ Hân.

“Ngô Triết, thật ra thì tôi cũng không bận tâm chuyện này, chỉ mong sau này hai chúng ta hãy giữ khoảng cách.” Giản Nghệ Hân cười nói.

Cùng lắm cô chỉ thích Ngô Triết thuở thiếu thời mà thôi. Thứ tình yêu đó giống như hạt giống chôn chặt trong tim. Thời niên thiếu nếu đơm hoa kết trái, đó là một chuyện đẹp, nhưng nếu thành tựu bị bóp nát, thì cũng đã thối rữa trong dạ dày rồi.

Huống chi bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình, không thể quay lại quá khứ được nữa.

Giản Nghệ Hân hào phóng, dịu dàng, khác biệt rõ ràng với Trương Kỳ Kỳ Ngô Triết chỉ cảm thấy mình tìm nhầm người nên nghẹn ngào nói: “Nghệ Hân…”

“Ngô Triết? Anh đang làm gì? Không phải anh nói với em, anh đang ở ký túc xá ôn bài sao? Thế mà anh lại dám giấu em đi tìm người phụ nữ này…”

Chỉ nghe thấy hét của người phụ nữ truyền tới từ sau lưng. Tiếp đó một bóng người lao nhanh đến kéo Ngô Triết ra sau, trước khi Giản Nghệ Hân kịp phản ứng, Lâm Thế Kiệt đã ôm cô vào lòng.

Lúc này đã không còn là việc nhỏ nữa rồi.

Lâm Thế Kiệt thu hết mọi việc vào mắt. Lúc nãy anh không lên tiếng là sợ mình không kiềm chế được sẽ khiến Ngô Triết mất mặt.

Nhưng bây giờ sợ là anh không cần nể mặt cậu ta nữa rồi.

“Lâm Thế Kiệt, em…”

“Câm miệng.” Lâm Thế Kiệt ngắt lời Giản Nghệ Hân, dời tầm mắt về phía hai người đối diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.