Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 79



CHƯƠNG 79

Giờ cô mới chợt phản ứng lại, Lâm Thế Kiệt đang lo lắng cho cô ư?

Vì cô bị đánh, nên anh mới tỏ vẻ lo lắng…

“Chẳng lẽ em tưởng tôi lại muốn hôn em à?” Nhưng Giản Nghệ Hân chưa kịp xác định, Lâm Thế Kiệt đã cắt ngang mạch suy nghĩ của cô: “Tôi thật sự không có khẩu vị với khuôn mặt này của em.”

“Anh…”

Giản Nghệ Hân còn chưa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói cực kỳ nghiêm túc của Lâm Thế Kiệt: “Giản Nghệ Hân, giờ thân phận của em là vợ tôi, nếu em mang khuôn mặt này ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người khác hoài nghi.”

“Hả? Anh nói vậy là sao?”

“Là hôm nay em không được ra ngoài vào ban ngày.”

“…”

Thiện cảm không dễ gì mới có với Lâm Thế Kiệt phút chốt tan biến trong tích tắc.

Giản Nghệ Hân đẩy Lâm Thế Kiệt ra ngay, ánh mắt đầy giận dữ: “Lâm Thế Kiệt! Nếu cái danh gọi là Lâm phu nhân này vừa giúp anh chặn hoa đào vừa phải chịu đòn, thì tôi nghĩ tôi không thích hợp với nó đâu.”

Cô không phải là quả hồng mềm để người khác tùy ý bắt nạt.

Giản Nghệ Hân lạnh mặt, gương mặt cô vốn rất xinh xắn, có lẽ là vì cô đang kích động, hoặc bị đánh, nên hai má ửng hồng, trông hơi buồn cười.

“Phụt.”

Lâm Thế Kiệt không khỏi bật cười thành tiếng, khi nhìn thấy khuôn mặt Giản Nghệ Hân, giờ cô mới vỡ lẽ.

Cô che mặt mình giận dữ nhìn Lâm Thế Kiệt, anh vội thu hồi nụ cười, rồi bình tĩnh nói: “Em vẫn còn quyền lựa chọn à? Em không muốn biết mặt dây chuyền đó là của ai ư?”

Lâm Thế Kiệt nắm chặt điểm yếu của Giản Nghệ Hân.

Giản Nghệ Hân nhất thời ngừng công kích.

Chuyện khác cô đều có thể cứng rắn, nhưng chỉ có chuyện này…

Rốt cuộc cô tới từ đâu, tại sao ba mẹ cô lại bỏ rơi cô? Chuyện này luôn quanh quẩn trong đầu cô, giày vò cô mỗi ngày.

Giản Nghệ Hân như quả bóng xì hơi, ánh mắt ảm đạm nói: “Lâm Thế Kiệt, anh chỉ biết dùng chiêu này thôi à?”

“Hả?”

“Có phải anh hoàn toàn không biết chuyện mặt dây chuyền đúng không?” Giản Nghệ Hân cắn môi, ánh mắt đầy hoài nghi, cô không thật sự nghi ngờ anh, mà chỉ muốn khích anh.

Ai dè Lâm Thế Kiệt hoàn toàn không bị lay động, anh nhún vai, chẳng hề để tâm nói: “Nếu em không tin tôi thì em có thể rời đi, nhưng… chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, dù em đi tới chân trời góc biển, cũng không thể nào thay đổi được sự thật này.”

“…” Lão hồ ly!

Đúng là quỷ kế đa đoan!

Giản Nghệ Hân nghiến răng, nhưng không thể làm gì được, giờ cô nhìn thấy khuôn mặt ung dung của Lâm Thế Kiệt liền có ảo giác mình đã bị trúng kế, nên dứt khoát định rời đi, nhưng anh bỗng đứng dậy, lạnh nhạt liếc nhìn cô: “Em đã như vậy rồi còn muốn đi đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.