Victor nhếch nhẹ khóe môi, bàn tay to lớn của anh như cố gạt nhẹ đôi tay nhỏ nhắn của cô gái trẻ ra khỏi cổ mình, nhưng ngược lại, đôi tay ấy ngày một siết chặt anh hơn.
- Anh thì không sao, vấn đề là ở cậu ấy. - Anh ta gãi đầu nhè nhẹ ra vẻ ấp úng, khó xử.
Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, Victor khẽ hắng giọng.
- Nếu anh muốn, ngày mai chúng ta sẽ bàn tiếp. Còn bây giờ... - Victor khẽ đánh mắt sang cô gái trẻ vẫn ngồi trên đùi mình như đầy ẩn ý.
Cô gái kia mở to đôi mắt long lanh nhìn anh như muốn xin xỏ gì đó, đôi môi nhếch lên, một nụ cười đáng yêu khiến anh như mất kiểm soát chính bản thân mình.
Tưởng Victor luôn lạnh lùng, vô tình, nhưng không ngờ anh lại có những lúc ăn nói nhẹ nhàng, dịu dàng tới thế, quả khong hổ danh tay sát gái bậc nhất.
Victor quay mặt đi chỗ khác mà im lặng, cô gái kia hiểu ý liền chuyển sang nói với Angie một cách vô tư, hồn nhiên.
- Tôi... - Angela ấp úng, bỗng bị chặn họng bởi hành động đỡ cô gái trẻ kia cùng đứng lên của Victor.
- Zeta, mình đi thôi! - Nói rồi cô tiểu thư đỏng đảnh kia kéo vội tay anh đi, mặc cho câu trả lời của Angie có là gì đi chăng nữa.
Để lấy lòng của The Python trong vụ làm ăn lần này, Angela đã phải nín nhịn, phải ngậm ngùi nhìn Victor mở cửa trước chiếc Mercedes màu bạc cho cô gái đó.
Lòng cô quặn lại một hồi, vậy ra cảm giác ghen tuông là như thế này hay sao?
- Ta băn khoăn không biết đến bao giờ cậu ta mới nhận ra bộ mặt kia của cô? - JD cười khẩy một cái đầy hiểm họa rồi đứng dậy bỏ đi.
Cô cắn chặt răng, lặng lẽ đánh mắt nhìn theo bóng lưng người đàn ông đằng đó với cái nhìn đầy hận thù.
***
Cô bé năm ấy giờ đã lớn rồi, cũng dễ hiểu thôi, giờ cô đã 16, hai năm trước vẫn còn non nớt, chưa hiểu chuyện.
Mái tóc màu đỏ hung giờ đã dài ra tới ngang vai, khuôn mặt cô cũng rõ nét, xinh đẹp hơn, nhưng nhìn kĩ vẫn còn thoáng nét trẻ con.
Thứ duy nhất không hề thay đổi trong suốt 2 năm ròng, có lẽ là tình cảm của cô dành cho người đàn ông đã cứu giúp mình ngày hôm đó.
Chiếc Mercedes bạc lăn bánh trên đường, một tay anh đặt lên vô lăng, tay còn lại chống vào cửa sổ ra vẻ suy tư.
Cô gái trẻ quay sang ngắm nhìn anh, đôi lúc lại cười tủm tỉm rất dễ thương.
Thấy vậy, đôi lúc anh cũng đánh mắt sang nhìn cô đầy vẻ ngạc nhiên.
- Mặt tôi có gì hay sao? - Victor lên tiếng hỏi khe khẽ.
- Không đâu, em chỉ muốn nhìn Zeta lâu thêm chút nữa. - Cô bé trả lời một cách hồn nhiên, vô tư.
Anh khẽ nhíu mày lại khó hiểu, đôi môi cũng nhếch lên cười nhẹ.
- Em vẫn chưa tin được rằng em được gặp lại anh sau 2 năm. - Cô bé cười khúc khích bên tai anh.
- Vivian nhớ anh. - Cô tiểu thư đỏng đảnh của The Python giương đôi mắt to tròn, long lanh ấy lên nhìn anh.
Victor bất ngờ vì câu nói bất thình lình đó của cô, nhưng không ngạc nhiên mấy. Đôi lúc lại đánh mắt sang nhìn cô, rồi lại nhìn thẳng phía trước.
- Sao anh lại tới The Bronx? - Vivian hỏi bằng giọng tò mò.
- 1 phần cũng vì công việc thôi. - Anh trả lời một cách qua loa, mắt vẫn chỉ nhìn về phía trước.
"Thình thịch, thình thịch." Cô có thể nghe rõ tiếng con tim đang đập loạn nhịp của mình, hai má cô đỏ ửng lại, bỗng chốc trở nên bối rối.
- V...vậy sao anh không tới sớm hơn? - Hai tay cô đan vào với nhau, đôi môi lắp bắp từng câu, từng chữ.
Từng ánh mắt cứ thế đổ dồn vào anh như muốn cầu xin, những con người này, tuyệt đường sống nên hạ mình tới vậy sao?
- Tiểu thư của The Python mà không thể nhận họ vào bang hay sao? - Ngữ điệu của anh có phần không bằng lòng, ánh mắt vô tình đánh sang phía cô.
- Nhưng người họ muốn nhận làm đại ca chỉ có mình anh. - Cô bé bỗng trở nên lúng túng trước vẻ đáng sợ ấy của Victor.
Đôi mắt màu nâu sắc sảo ấy lại nhìn qua họ một lượt, anh có thể nhận thấy sự quyết tâm ẩn sau dáng vẻ bụi bặm, nghiệp dư đó, nhưng không phải lúc này.
- Không được đâu. Chờ em lớn đã. - Khóe môi anh nhếch lên đầy khiêu khích, đôi chân bắt đầu rảo bước đi về phía cửa phòng.
Như bị dồn vào bước đường cùng, cô bé bất giác cất tiếng hỏi với vẻ bất bình.
- Em phải chờ hai năm nữa mới được gặp lại anh hay sao?
Đúng như những gì anh nghĩ, Victor liền cười thầm trong lòng một tiếng.
- Nếu có thể hợp tác với The Python nhiều hơn, có lẽ tôi sẽ còn gặp em nhiều nhiều đấy. - Giọng điệu khiêu khích của anh bé dần khi bước chân ra khỏi cánh cửa, bỏ mặc lại cô bé ngồi bơ vơ trên giường.
"Chỉ cần như vậy, anh sẽ ở bên em nhiều hơn, phải không?" Trí óc non nớt của cô bé bỗng toát lên một ý nghĩ, con tim cũng trở nên bối rối.