Bất chợt một cô gái mở cánh cửa ấy ra và bước vào, nhìn cách ăn mặc đã toát đã toát lên vẻ gợi cảm. Chiếc áo ren mặc ngoài chỉ nhằm tăng thêm vẻ quyến rũ, chiếc áo mặc ngoài quá mỏng, làm lộ ra chiếc áo ngực đen mà cô ta mặc phía trong.
Chiếc quần sooc đen rách rưới càng làm chiếc đùi thon thả, trắng bóc của cô ta thêm được chú ý.
Cô ta bước những bước đi lả lướt tới trước mặt Erena.
Erena chỉ ngước mắt lên nhìn chứ không nói gì.
- Cô em định tuyệt thực mãi thế này sao? - Cô ta cất giọng kênh kiệu lên mà hỏi cô.
Erena vẫn trọn cách im lặng để đáp trả lại câu hỏi của cô ta.
- Cô em vẫn tin rằng sẽ có hoàng tử đến đây cứu cô em ra à? - Cô ta tiếp tục vênh mặt, ánh mắt nhìn xuống Erena cũng có vẻ kênh kiệu.
- Không phải việc của chị. - Erena nói với vẻ thờ ơ, pha với chút bực bội.
Cô ta nhìn Erena rồi thở một hơi dài, vẫn tử tế mà giơ tay ra trước mặt cô.
- Tôi là Sam, còn cô em?
Erena ngước mắt lên nhìn bàn tay đang được giơ ra trước mặt mình, cô nheo mắt rồi quay mặt sang một bên.
Cô ta thở hắt một cái rồi ngồi xuống mép giường, mắt cứ nhìn vào Erena chằm chằm, trong lòng thầm nghĩ rằng cô gái này có vẻ ương ngạnh.
- Này, thực tế lên tí đi. Sẽ chẳng có hoàng tử nào đến đây cứu cô ra đâu, "Công chúa" ạ. - Sam nói với giọng mỉa mai ra mặt.
- Tôi đã nói cô đừng có can thiệp vào, không biết gì thì đừng có nói! - Erena tức giận thốt lên, hai mắt trợn tròn.
- Anh ấy sẽ đến, tôi biết anh ấy đang tìm tôi! - Cô nhấn mạnh.
- Vậy nếu như giờ này người đàn ông mà cô đang nói lại đang chăn ấm đệm êm với người con gái khác thì sao? - Sam hỏi ngược lại với ngữ điệu kênh kiệu.
Erena chột dạ, đó cũng là điều mà cô lo sợ. Anh đào hoa, xung quanh anh các cô gái đều thích đến gần, hay ngay cả gần đây là Vivian của The Python. Không gì là không thể, nhưng cô không muốn nghĩ như vậy, nó làm cô đau nhói nơi lồng ngực bên trái...
- Tôi vẫn tin anh ấy. - Erena giương đôi mắt kiên quyết lên mà nhìn Sam, một màu xanh dương long lanh mà kiên cường.
Sam chẹp miệng.
- Này cô em, đã vào đây thì cũng một phần là do cái số. Tôi đã trong cái nghề này hơn 10 năm rồi, nên tôi biết rõ. Những người như chúng ta, thật sự không có quyền mơ mộng. Đàn ông chỉ coi chúng ta như là đồ chơi tình dục, chỉ để thỏa mãn chúng thôi. Chúng ta, căn bản là không được coi trọng. - Sam lúc này nhìn Erena với ánh mắt hoàn toàn khác. Những lời cô ta nói ra có vẻ cay nghiệt, thô, nhưng hoàn toàn là sự thật.
Erena chau mày nhìn Sam, đúng là cô ta đang nói sự thật, nhưng bản thân Erena lại thấy Victor hoàn toàn khác. Cuộc đời cô đã từng giống như lời Sam nói, nhưng từ khi cô gặp Victor, thì mọi chuyện đã thay đổi.
Anh coi trọng cô, anh không quan tâm cô từng là gì, và anh vẫn luôn ở bên cô...
- Anh ấy không giống họ. Và tôi cũng không giống các người. - Erena trừng mắt lườm Sam rồi nằm xuống quay mặt vào trong tường.
Sam nhìn Erena một lúc, khuôn mặt có vẻ như đang trầm tư suy nghĩ gì đó, rồi cô đứng dậy và đi về phía cửa sắt.
- Nếu anh ta không đến kịp, thì cô sẽ làm gì? - Sam đặt một tay lên cái nắm cửa, đầu hơi ngoái lại nhìn Erena đang nằm trên giường.
Erena nghe câu hỏi của Sam mà trong lòng cũng ngờ ngợ, liền cất giọng thẳng thắn.
- Thì tôi sẽ tự tìm cách rời khỏi đây.
- Cô chắc về điều đó chứ? - Sam nghi ngờ hỏi lại.
- Có gì mà không chắc? - Erena cứng giọng hỏi lại.
Sam nghe câu trả lời của Erena mà vẻ mặt như đang chứa những tâm tư suy nghĩ có vẻ bí hiểm, sau đó liền rời khỏi phòng.
____
Sau một chuyến bay dài, Victor bước xuống sân bay Nội Bài của thủ đô Hà Nội, giờ đã là 8 giờ tối, anh nhanh chóng bắt taxi vào nội thành và thuê tạm một phòng trong một khách sạn 4 sao để ở trong những ngày sắp tới.
Anh mở điện thoại ra, đã thêm một ngày nữa trôi qua nhưng việc tìm kiếm Erena vẫn chưa có gì tiến triển.
Victor nằm phịch xuống giường, bay hơn 20 tiếng khiến anh mệt lừ cả người, lúc nãy trên máy bay anh cũng đã dùng bữa nên lúc này anh chỉ muốn ngủ một giấc thật thoải mái, nhưng tâm trạng lại không dễ chịu một chút nào.
Anh giơ tay lên vuốt mặt mình một cái, hai mắt hờ hững nhìn thẳng lên trần nhà, trong lòng bất chợt nghĩ đến người con gái ấy.
Nhưng càng nghĩ đến cô, anh càng cảm thấy tức giận. Lão Phúc Thạch đã ấp ủ cái kế hoạch này 6 năm, chắc hẳn là có phần rất nguy hiểm, anh không thể chủ quan.
Hắn ta đã không ngần ngại động đến người con gái thân thiết với anh nhất, vậy anh sẽ làm y như vậy với lão.
6 năm trước khi anh còn ở trong V, anh biết Phúc Thạch có một cô con gái, vào lúc đó là khoảng 12 tuổi.
Cô bé còn quá trẻ con vào lúc đó nên anh cũng không để ý tới, ngoài ra còn được bố bao bọc trong nhung lụa nên có vẻ ít xuất hiện trước mặt mọi người trong tổ chức.
Lần đầu tiên và duy nhất anh nhìn thấy cô bé đó là lúc anh đến nhà lão ta có chút chuyện riêng.
Victor chau mày ngẫm nghĩ, cô bé đó giờ cũng đã 18 tuổi rồi, không biết đã thay đổi như thế nào?