Sau khi im lặng nghe xong lời thụ nói, mối tình đầu cũng không nói gì, chỉ sửa lại địa chỉ trong mục chỉ dẫn.
Đổi từ tiểu khu vốn nên tới thành siêu thị lớn gần đó.
Sau khi tiến vào siêu thị, mối tình đầu đẩy xe mua sắm, mắt cũng không chớp mà ném các loại nguyên liệu nấu ăn vào bên trong.
Heo dê bò, gà vịt cá, loại có thể đông lạnh, loại không thể đông lạnh.
Gạo cùng đồ hộp, mì ăn liền, hoành thánh cùng thức ăn nhanh.
Đồ ăn chất chồng, nhiều bằng thức ăn cả tháng của một gia đình.
Mối tình đầu vừa lấy đồ ăn vừa hỏi thụ đang ngoan ngoãn đi theo sau hắn.
“Lượng cơm của bạn trai cậu có lớn không?” Nói xong câu đó, dường như đến chính mối tình đầu cũng cảm thấy buồn cười cùng hoang đường mà cong cong khóe môi, trong mắt lại không có chút ý cười nào.
Thụ rũ lông mi xuống: “Cậu ấy không phải bạn trai tôi.”
Mối tình đầu không nói gì, trông cũng không giống như đang tin.
Thụ lại giải thích một câu có vẻ vô nghĩa: “Cậu ấy không thích nam, chúng tôi chỉ là……” Chỉ là cái gì chứ, bạn bè hay là người ở cùng.
“Chỉ là những người bạn sống cùng nhau thôi, vốn cậu ấy là nhân viên trong tiệm của tôi.”
“Xuất thân của cậu ấy rất đáng thương, bố của cậu ấy say rượu đánh cậu ấy, mẹ cũng mất từ sớm.” Thụ cũng không biết mình đang giải thích cái gì.
“Tuổi còn trẻ đã không thể đi học, tôi cảm thấy rất đáng tiếc.”
“Năm đó tôi cũng không thể học đại học mà.” Giọng thụ nhẹ nhàng: “Nên tôi nghĩ, nếu cậu ấy có thể học đại học, chắc chắn sẽ không giống tôi của hiện tại.”
Mối tình đầu không nói gì nữa, mà chỉ đẩy xe mua sắm chật ních đi tính tiền trước.
Thụ cho rằng mối tình đầu mua đồ cho nhà hắn, nên giúp hắn bằng cái tay còn lại.
Cho đến khi về tới tiểu khu, mối tình đầu mang mấy cái túi đi vào nhà anh, anh ngây ngẩn cả người.
Tiểu khu cũ xưa không có thang máy, mối tình đầu cầm túi đồ nặng lên tầng nên cũng ra nhiều mồ hôi.
Chỉ nhẹ nhàng thở gấp với khuôn mặt ửng hồng đã khiến thụ hầu như không dám nhìn nhiều.
Thụ nhỏ giọng nói: “Anh không cần mua cho tôi nhiều thứ như vậy đâu.”
“Nếu tôi cho cậu tiền, cậu sẽ nhận chắc?” Mối tình đầu không buông túi xuống, chỉ nhíu mày nói: “Cậu mở cửa mau, đồ nặng quá.”
Thụ mau chóng dùng chìa khóa mở cửa, xem mối tình đầu nhìn thẳng rồi đi vào căn phòng cũ rích tồi tàn của anh.
Căn nhà này trông không hợp với mối tình đầu.
Mối tình đầu tìm được phòng bếp rất nhanh, mở tủ lạnh ra, phân loại nguyên liệu nấu ăn rồi cho vào trong.
Thụ: “Thật ra trong tiệm của tôi cũng có nhiều thức ăn.”
Mối tình đầu: “Cậu đang nói đến mấy thứ cơm thừa canh cặn đấy à?”
Năm đó lúc thụ tiếp nhận công việc làm ăn trong nhà, mối tình đầu đã thấy thụ bạc đãi bản thân như nào trong vấn đề ăn uống.
Đó là nguyên liệu nấu ăn đã héo và ôi của quán, vì thụ không muốn lãng phí nên lấy về ăn.
Kết quả là bị viêm dạ dày, phải truyền nước trong bệnh viện rồi lại tiêu mất vài trăm.
Khi đó ở bệnh viện, mối tình đầu cùng anh đăng kí bác sĩ để khám.
Anh mệt mỏi dựa vào trên vai mối tình đầu.
Cuối cùng mối tình đầu phải về trường thâu đêm, ngày hôm sau còn có khoá học suốt cả ngày.
Từ từ lúc ấy, thụ bắt đầu có ý muốn lui.
Phịch một tiếng, mối tình đầu đóng cửa tủ lạnh lại.
Hắn đỡ tủ lạnh đứng dậy, rũ mắt nói: “Tôi không có bạn gái.”
Thụ còn đắm chìm trong kí ức cũ, trong lúc nhất thời nghe được thì mờ mịt nhìn mối tình đầu.
Mối tình đầu quay đầu lại, không cảm xúc mà nói: “Tôi nói, người mà hôm đó cậu thấy, không phải bạn gái của tôi.”
Thụ há miệng, không biết nên nói cái gì.
Mối tình đầu dường như cũng không muốn nghe suy nghĩ của anh: “Chuyện này cũng không thể hiện rằng giữa chúng ta còn có cơ hội.”