Mãi tới khi dừng ở bãi đỗ xe của tiểu khu, thụ mới muộn màng nhận ra mối tình đầu đưa anh tới đâu.
Là nhà của mối tình đầu.
Căn hộ lớn nằm ở tầng 11, khung cảnh rộng lớn bên ngoài cửa sổ sát đất là công trình cấp S của thành phố.
Vị trí tấc đất tấc vàng, là nơi mà thụ chỉ có thể bước vào khi đến đưa cơm.
Sau khi đặt vali cạnh tường, mối tình đầu đi đến phòng bếp mở cửa tủ lạnh: “Cậu muốn uống gì?”
Thụ dè dặt đứng ở cửa: “Nước khoáng là được rồi.”
Mối tình đầu đưa nước cho thụ xong, lại liếc nhìn cổ tay bị bỏng của thụ: “Cậu đến bệnh viện kiểm tra lại chưa?”
“Bác sĩ kê thuốc đủ dùng rồi, không cần tái khám.” Nhắc đến, thụ vô thức giấu tay ra sau.
Mối tình đầu: “Ngày mai đi thêm lần nữa.”
Nói xong cũng không đợi thụ trả lời, mối tình đầu nhấc vali của thụ lên, dẫn người vào phòng cho khách.
“Căn phòng này trước đây là bảo mẫu ở, về sau vì thường xuyên đi công tác nên cho nghỉ, lúc cần thì thuê người dọn theo giờ.”
Dứt lời, mối tình đầu nhìn thoáng qua thụ: “Nên khăn trải giường với những thứ liên quan không phải là mới hết, nhưng cũng được giặt sạch cả rồi, giờ cậu cứ dùng tạm, ngày mai đưa cậu đi mua cái mới.”
Thụ vội xua tay: “Không cần mua mới đâu, dùng mấy đồ này là đủ rồi.”
Dứt lời anh tiến lên mở tủ quần áo, tìm được ga giường và vỏ chăn, chuẩn bị trải ra.
Mối tình đầu nhíu mày cầm lấy ga trải giường từ tay anh: “Để tôi làm.”
Nói xong, mối tình đầu vụng về trải ga, trải đệm.
Rõ ràng là hắn cũng không quen làm loại việc như này, sau khi lăn lộn đến mức mồ hôi chảy khắp toàn thân xong, lúc nhìn lại một đống chăn đệm nhăn nhúm thì khẽ mím môi.
Thụ hơi buồn cười, nhưng cố nhịn lại.
Hồi cấp 3 mối tình đầu cũng không biết làm loại chuyện này.
Vì có gia cảnh tốt nên từ nhỏ chưa từng phải đụng vào việc nhà.
Lần đâu tiên ở kí túc xá trường cũng giống như giờ, vẫn là thụ qua giúp hắn.
Qua nhiều năm như vậy, cũng không tiến bộ thêm chút nào.
Chẳng dễ dàng gì mới sửa soạn xong phòng cho khách, mối tình đầu hỏi thụ muốn gọi gì về ăn, ban đầu thụ muốn nói để tự mình nấu, nhưng trong tủ lạnh của mối tình đầu căn bản không có nguyên liệu nấu ăn.
Lúc người này đến nhà anh còn mua ít đồ tới, nhưng ở nhà của mình thì lại chẳng chuẩn bị cái gì.
Chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể để mối tình đầu đặt thức ăn ở ngoài.
Ăn cơm xong, thụ tự giác dọn dẹp mọi thứ còn lại, thấy mối tình đầu đã ăn cơm xong từ lâu đang bắt đầu bận rộn làm việc, anh cũng tự mình lấy đồ ngủ trong vali ra chuẩn bị đi tắm.
Anh cẩn thận dùng màng bọc thực phẩm quấn kín cách tay, bước vào phòng tắm.
Cách sử dụng bình nóng lạnh này cũng không khác lắm so với loại mà anh biết, thụ không chủ động hỏi mối tình đầu, nghĩ không nên làm phiền người ta bởi loại chuyện nhỏ nhặt này.
Lúc bị nước lạnh dội thẳng xuống đầu khiến anh hét lên một tiếng sợ hãi, vội lùi về phía sau, suýt nữa ngã cả người vào bồn tắm, cuối cùng vẫn kinh động đến đối phương.
Mối tình đầu nhanh chóng tới, đẩy cửa phòng tắm, nhìn thấy thụ ngồi trong bồn tắm ướt đẫm toàn thân: “Muốn đi tắm sao không gọi tôi?”
Thụ muốn đứng dậy khỏi bồn tắm, nhưng chỗ nào cũng trơn, hơn nữa bây giờ cả người anh không mặc gì, rất xấu hổ.
Như thể mối tình đầu không cảm nhận được rằng anh đang xấu hổ: “Ngã có bị thương không?”
Thụ khép lại hai chân: “Không có, tôi không sao.”
Vòi hoa sen được mở ra, nước dần tăng độ ấm, hơi nước mù mịt nổi lên tràn ngập trong phòng tắm.
Lúc mối tình đầu xoay người, định ôm thụ từ trong bồn tắm ra, môi của thụ không cẩn thận lướt qua cổ của hắn.
Động tác của mối tình đầu cứng đờ: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Thật xin lỗi.” Thụ đưa bàn tay ẩm ướt muốn lau đi dấu vết để lại trên cổ của mối tình đầu, nhưng lại khiến cổ hắn càng dính nhiều nước hơn.
Mối tình đầu không trả lời, chỉ nghiêm khắc lại trầm mặc mà nhìn thẳng vào mắt anh.
Đón nhận ánh mắt này, cũng không biết do ma xui quỷ khiến hay bản thân anh thật sự phát điên.