Mối tình đầu quay đầu theo cô, thấy được hình bóng quen thuộc, chậm rãi đi về phía hắn.
Cho đến khi ngừng trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Mối tình đầu phục hồi tinh thần lại, cũng nở nụ cười: “Cậu về nước từ bao giờ thế?”
Chu Ý: “Trước đó không lâu thôi, tôi còn đăng trên vòng bạn bè ấy, cậu chưa thấy được à?”
Mối tình đầu: “Bận quá, lẽ ra cậu nên nhắn cho tôi.”
Trong toilet.
Thụ vừa nôn xong, đang vùi đầu rửa mặt, anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của bản thân.
Anh biết bệnh viêm dạ dày của anh tái phát, từ trước vì áp lực quá lớn mà dạ dày không tốt.
Bây giờ thật ra anh nên cảm ơn cơn đau đớn này, vì nó có thể dời đi sự chú ý của anh.
Ít nhất, hiện tại mỗi khổ riêng trong lồng ngực khiến anh hít thở không thông đã bị cơn đau mãnh liệt khổ sở che giấu đi.
Chắc là báo ứng nhỉ, bởi vì anh đã làm sai mọi thứ, bỏ lỡ người không nên bỏ lỡ.
Cho nên hiện tại, toàn thế giới đều đang nói cho anh rằng những mơ ước viển vông đó nực cười đến nhường nào.
Đi ra từ toilet, đứng từ xa đã thấy mối tình đầu đang ở cùng một người khác.
Người kia chỉ thấp hơn mối tình đầu một chút, dung mạo xuất chúng, ôn tồn lễ độ, khi hai người ở bên nhau trông không khác gì được vẽ nên.
Đầu anh bắt đầu choáng, mắt mờ đi, muốn tiến lên cầm lấy tay mối tình đầu để đưa hắn về nhà.
Lại vừa muốn thoát khỏi đây một mình, không muốn nhìn cũng không thèm nghĩ, giả vờ như không biết bên cạnh mối tình đầu còn có người phù hợp hơn với hắn.
Liệu làm vậy…… Là có thể tiếp tục ở lại bên cạnh mối tình đầu hay không.
Anh hoảng hốt muốn tiến lên, cánh tay lại bị người ta kéo lại.
Thụ quay đầu lại, thấy Lưu Giai đang làm mặt quỷ với anh: “Chu Ý tới đó, hiện tại anh đừng tới.”
Thụ không nói gì.
Lưu Giai lại bảo: “Quên không nói cho anh biết, anh em thích nam đó, chắc anh không ngại điều này nhỉ.”
Thụ thong thả lắc đầu.
Lưu Giai: “Em thật sự mong anh của em được hạnh phúc, cho nên đêm nay thật sự rất quan trọng, xin anh đấy.”
Thụ nghe thấy chất giọng khàn khàn của mình vang lên: “Chu Ý là hạnh phúc của anh ấy ư?”
Lưu Giai: “Đương nhiên rồi, anh xem xem, bọn họ rất xứng mà.”
Thụ thất thần nhìn về phía Chu Ý cùng mối tình đầu, đúng thật như lời Lưu Giai nói.
Người ưu tú luôn toả sáng, không biết Chu Ý đã nói gì mà mối tình đầu bỗng nở nụ cười.
Nụ cười đó sáng ngời, là nụ cười thật lòng.
Mà mối tình đầu…… Chưa bao giờ cười như vậy ở trước mặt thụ.
Lưu Giai cảm giác dường như người trước mặt đang lung lay sắp gục ngã, sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Cô không khỏi lo lắng nói: “Anh không sao chứ?”
Cô thấy Lương Thiên quay đầu lại, nói với cô: “Hoá ra đây mới là cách bồi thường đúng nhất.”
Vừa dứt lời, cô thấy Lương Thiên khóc.
Lương Thiên nói với cô: “Nhưng mà tôi…… Luyến tiếc.”
Cô không hiểu Lương Thiên đang nói cái gì, nhưng có thể nhìn ra được.