Thụ mờ mịt nhìn một khoảng trắng bệch trên đầu, lại nhìn bàn tay đang cắm ống truyền của mình.
Đây là phòng bệnh đơn, cách đó không xa có bàn trà và sô pha, thậm chí trên bàn còn có một bó hoa tươi.
Thụ chưa từng nghĩ rằng bệnh viện còn có một nơi như này.
Anh chống thân thể, khi đang ngơ ngẩn ngồi ở trên giường thì cửa phát ra động tĩnh.
Mối tình đầu mở cửa đi đến, khuôn mặt nghiêm túc.
Chỉ thấy quần áo mối tình đầu nhàu nhĩ, trên vạt áo dính máu
Bởi vì hôn mê nên thụ không thể biết được mối tình đầu chật vật như này có phải vì anh hay không.
Nhưng chắc là sau khi hôn mê anh lại nôn ra máu tiếp.
Khi anh nhận ra mình nôn ra máu ở trong toilet còn không thấy chân thật.
Cho đến bây giờ nằm ở bệnh viện, thụ mới nhận ra, bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.
Sợ bản thân mắc bệnh nặng, lại sợ sau khi bị bệnh sẽ đem đến gánh nặng về kinh tế, thể xác và tinh thần bị tàn phá.
Dưới sự thấp thỏm lo âu, anh nắm chặt chăn, nhìn mối tình đầu: “Tôi bi sao vậy?”
Khuôn mặt mối tình đầu trông hơi mỏi mệt, đi vào cạnh giường bệnh rồi kéo ghế dựa ngồi xuống: “Viêm dạ dày cấp tính dẫn tới niêm mạc dạ dày xuất huyết. Hẹn trước buổi sáng ngày mai tới siêu âm dạ dày, đến lúc đó thù kiểm tra toàn diện.”
Thụ bất an hỏi: “Sao phải siêu âm dạ dày nữa, có phải tôi còn có bệnh gì khác không?”
“Có bệnh khác hay không thì phải siêu âm dạ dày mới biết được.” Mối tình đầu nói chậm lại: “Cậu đừng quá lo lắng, không có việc gì đâu.”
Thụ nhìn khuôn mặt của mối tình đầu, tuy đối phương nói lời dịu dàng an ủi anh, nhưng trên mặt lại không bình tĩnh giống như vậy.
Thụ không dám tự mình đa tình như vậy, chỉ cụp mắt: “Trước đây dạ dày của tôi đã không tốt rồi, không ngờ lần này lại nghiêm trọng đến vậy, chắc do ăn phải đồ hỏng.”
Nghĩ tới nồi canh cá kia, thụ lại cười, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Chắc là bát canh cá kia không ổn, may là anh không ăn.”
Anh chỉ nói đùa, mà mối tình đầu lại im lặng không nói gì.
Trông rất áp lực, cũng giống như bị ảnh hưởng bởi việc anh đột nhiên té xỉu.
Thụ nhớ tới câu chuyện hai người nói trước khi hôn mê, khi đó hắn vừa khó chịu vừa giận dỗi, thái độ không ổn.
May là anb ngất xỉu, làm gián đoạn cuộc đối thoại giữa hai người, nếu không thì không biết sẽ tệ đến nhường nào.
Huống chi…… Anh có tư cách gì để tức giận với mối tình đầu.
Anh chỉ là một quá khứ xưa cũ đầy vấn đề của hắn.
Tựa như Lưu Giai nói, người thích hợp với mối tình đầu người nhất, là Chu Ý.
Trong lòng anh cũng tán đồng ý tưởng này, lại không khống chế nổi lòng ghen ghét cùng sự đau khổ.
Nếu trước lúc Chu Ý trở về, có lẽ anh còn có thể tranh giành.
Hiện tại Chu Ý đã trở lại rồi, có tranh cãi nữa cũng là tự rước lấy nhục, trở thành chướng ngại vật giữa mối tình đầu cùng Chu Ý.
“Thật xin lỗi.” Anh nói.
Mối tình đầu: “Xin lỗi.”
Hai người cùng mở miệng xin lỗi, cả hai đều sửng sốt.
Mối tình đầu nói trước: “Tôi không biết cậu khônh thoải mái, còn gọi điện bảo cậu ra ngoài.”
Thụ vội nói: “Do tôi chưa nói mà, sao anh biết được.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Mà…… Những lời tôi nói lúc trước, kỳ thật không có ý gì khác.”
Mối tình đầu: “Gì cơ?”
Thụ: “Là chuyện…… Nói anh cùng Chu Ý rất xứng đôi, lúc ấy không phải tôi đang châm chọc hai người đâu.”
“Hai người thật sự rất xứng đôi, mọi người cũng cảm thấy như vậy, tôi……”
Mối tình đầu mở miệng ngắt lời anh: “Mọi người đều cảm thấy như vậy, cho nên cậu cũng cho là vậy à?”
Thụ nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu mạnh.
Anh nghe thấy mối tình đầu ha một tiếng, như là đang cười, lại như là tự giễu.
“Lương Thiên.”
Anh nghe thấy mối tình đầu gọi tên của anh.
“Sau khi bệnh tình chuyển biến tốt, cậu trở về đi.”