Nghe xong lời của mối tình đầu, chàng trai trẻ nhạy bén mà nhận ra được cụm từ mấu chốt là từ trước đến nay.
Cậu ngạc nhiên mà lườm thụ đang nhìn người đàn ông bung dù trong mưa.
Thụ cùng người đàn ông kia đối diện lẫn nhau, tuy nói vậy nhưng ánh mắt của người đàn ông kia lại chưa từng rời khỏi thụ.
Mà vẻ mặt của thụ càng thêm rõ ràng, sắc mặt của anh tái nhợt, dường như lung lay sắp đổ, hốc mắt ửng đỏ mà nhìn người đàn ông đối diện.
Giống như muốn giải thích cùng đối phương, nhưng không biết nên nói gì.
Hoặc là, chẳng có gì để nói.
Chàng trai trẻ nắm chặt tay, nhìn không khí dường như không ai có thể xen vào giữa hai người.
Cậu giơ tay, nắm lấy bả vai thụ, nói với người đàn ông trước mặt: “Cảm ơn ông đã đưa Lương Thiên nhà tôi về, chỗ này không cho đỗ xe linh tinh đâu, ông vẫn nên lái xe đi sớm hơn.”
Cơ thể dưới bàn tay đang nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt của thụ cuối cùng cũng chuyển từ người đàn ông kia lên người cậu.
Chàng trai trẻ có thể nhìn ra được, là thụ đang muốn cậu câm miệng.
Nhưng sao cậu phải câm miệng?
Ông già này…… Cũng dám coi cậu là thế thân?!
Sao ông ta dám! Ông ta là cái gì mà dám coi cậu là thế thân?
Thứ mà cậu không cần thì người khác cũng không được có!
Chàng trai trẻ cúi lưng, hôn một cái lên má thụ: “Xem ông kìa, mặt ướt hết rồi, mau trở về đi thôi, tôi ở nhà nấu canh cho ông.”
Khóe mắt thấy người đàn ông kia dứt khoát xoay người, định mở cửa lên xe.
Thụ đẩy chàng trai trẻ ra, đè lại cái tay đang mở cửa của mối tình đầu.
“Không giống những gì anh thấy, tôi không, không phải…… Không phải như vậy.” Thụ dồn dập giải thích.
Mưa rơi vào mắt anh gây đau đớn, không thể phân biệt được là nước hay là nước mắt.
Anh không muốn khiến mối tình đầu liên tục thất vọng.
Năm đó vì anh muốn mối tình đầu rời khỏi anh nên mới làm như vậy.
Nhưng hiện tại anh không muốn tiếp tục tổn thương mối tình đầu, ví dụ như mang theo một chàng trai trẻ tuổi làm chuyện thân mật trước mặt mối tình đầu.
Thậm chí không cần nghĩ nhiều, anh cũng biết hiện giờ mối tình đầu ghê tởm anh đến nhường nào.
Chử Thiện là mối tình đầu của anh, mà anh cũng là mối tình đầu của Chử Thiện.
Tuổi trẻ vì không muốn hắn liên luỵ mà làm ra chuyện ngu xuẩn.
Những ngày tháng sau đó đã hối hận vô số lần.
Theo độ tuổi dần tăng, quay đầu lại, mới biết những chuyện mình làm đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng hối hận đã không kịp, anh không muốn làm phiền cuộc sống của mối tình đầu một lần nữa.
Càng không muốn…… sau khi gặp lại sẽ dùng cách này khiến đối phương khó xử.
Mối tình đầu đè lại tay anh, thong thả đẩy ra.
Mưa thật lạnh, nhưng lạnh hơn là ánh mắt của mối tình đầu.
Hắn nhìn thụ, chậm rãi nở ra một nụ cười khách sáo lại xa cách: “Không cần giải thích cho tôi.”
“Dù sao những cái đó không liên quan đến tôi.”
Hắn mở cửa lên xe, đi nhanh.
Thụ ngơ ngác mà đứng tại chỗ, chàng trai trẻ ném ô xuống cạnh chân anh.
“Lương Thiên, tôi chỉ cho rằng ông tuỳ tiện thôi, không ngờ ông chơi hăng đến vậy.”
“Thảo nào gần đây ông lạnh nhạt với tôi, hoá ra là chính chủ đã trở lại.”
“Sao nào, muốn vứt tôi rồi sống hạnh phúc với ông ta à?”
“Tôi nói cho ông, đừng có nằm mơ!”
“Ông nhìn người ta rồi nhìn lại ông xem, ông xứng à?!”