Thẩm Chư từ công trường xây dựng về đến nhà, thấy Trương Mĩ đang ngồi bên giường lau nước mắt. Sau khi Thẩm Chư bán đồ trong quán cơm, trả lại tiền cho Phùng Thiếu Hoa, còn dư không ít, vốn cũng đủ để một nhà ba người bọn họ sinh hoạt và làm buôn bán nhỏ. Nhưng Thẩm Lương từ ngày đến thành phố đã quen tiêu tiền như nước, lại quen với không ít bạn bè không nên thân, Trương Mĩ mặc dù rất nuông chiều hắn nhưng quản tiền chặt lại hơn trước đây nhiều. Thẩm Lương đòi mấy lần không được liền lấy trộm sổ tiết kiệm, ăn chơi trác táng với bạn bè một phen, sau lại cùng chúng đi chơi gái một thời gian, mấy vạn đồng đã tiêu sạch. Sinh hoạt trong nhà phải dựa vào tiền công Thẩm Chư chuyển gạch ở công trường. Hôm nay Thẩm Lương lại gây ra chuyện, bị tạm giam trong đồn, Thẩm chư và Trương Mĩ như già đi mười tuổi. Người ta nói nuôi con dưỡng lão, bọn họ nuôi là một con quỉ đòi nợ.
"Bà lại khóc tang cái gì? Hôm nay không phải là đi thăm nuôi thằng Lương sao? Thằng đó lại gây ra chuyện gì trong ấy?" Thẩm Chư bỏ đồ xuống, vắt khăn mặt lau mồ hôi, đã sắp năm mươi, cũng may trụ cột cơ thể còn tốt, bằng không ngày nóng thế này chuyển gạch ở công trường, chưa chắc chịu nổi.
Trương Mĩ nghe Thẩm Chư nói, nước mắt rơi càng nhiều, "Có gặp được đâu, người ta căn bản không cho gặp! Nói là phải mời luật sư mới được! Tôi xin mãi, nói sao cũng không cho, mời luật sư, chúng ta cơm còn chẳng đủ ăn, lấy tiền đâu mà mời?"
"Không cho gặp?" Thẩm Chư nghe Trương Mĩ nói xong, lòng thoáng run lên, ông vốn định để vợ đến khuyên Thẩm Lương đừng có gây sự trong đó, đợi một thời gian nữa ông lại đến cầu xin Phùng Thiếu Hoa, cho dù phải quì xuống lạy cha con họ cũng xin họ tha Thẩm Lương lần này, nửa đời sau ông làm trâu làm ngựa báo đáp họ. Nhưng hôm nay không được gặp, Thẩm Lương lại là đứa hồ đồ, chẳng may nó lại gây chuyện gì trong đó thì đến nửa tia hi vọng cũng không có rồi!
"Ông nói xem, sao bọn họ lại khôn thông cảm cho người ta như vậy? Không phải chỉ gặp mặt thôi sao? Có thể gây ra chuyện gì sao?" Trương Mĩ khóc đỏ mắt, ra sức vặn khăn mặt, "Dựa vào cái gì đều là bị bắt vào đồn, Tiểu Vũ có thể đi ra, Thẩm Lương con tôi lại bị giam đến giờ, đến gặp cũng không được?"
"Đừng nói nữa, đi làm cơm cho tôi đi! Mệt cả ngày, về đến nhà còn phải nghe bà khóc tang, đến bữa cơm no cũng không có mà ăn!"
Trương Mĩ vẫn không chịu bỏ qua, "Lần trước ông đến bệnh viện chẳng phải đã gặp Thiếu Hoa rồi sao? Sao chú ấy không chịu giúp chúng ta, trước đây chúng ta giúp cha con họ nhiều như vậy, nếu không có chúng ta, chú ấy hiện tại có thể ngồi hưởng phúc sao? Đã sớm đi uống trà với Diêm Vương rồi!"
Lee Jong Hyuk thấy Jung Mi Suk nói có chút kì cục, ném khăn mặt vào trong chậu, "Bà còn nói à! Câm miệng cho tôi!"
"Dựa vào cái gì! Không chừng việc Thẩm Lương bị giam không cho gặp là do tiểu Vũ làm, thấy Thẩm Lương đẩy cha nó vài cái nên không cho chúng ta sống yên thân!"
Thẩm Chư nghe Trương Mĩ nói những lời này, muốn vung tay cho vợ một bạt tai, nhưng tay vung lên giữa không trung lại không sao hạ xuống được, rốt cuộc tê liệt ngã xuống đất, hai tay ôm đầu, một hán tử hơn bốn mươi tuổi lại khóc nức nở không ra tiếng, "Bà đang nói tiếng người sao? Hả? Thẩm Lương tại sao bị giam? Bà còn không rõ sao? Cha con Thiếu Hoa giúp chúng ta bao nhiêu, bà còn không biết? Năm đó vì sao tôi muốn đem Thẩm Lương về nông thôn..."
"Ông à?" Trương Mĩ thấy Thẩm Chư như vậy thì luống cuống tâm thần, vội vã kéo ông đứng lên, "Ông đứng lên đã, đứng lên đã, đừng ngồi trên đất."
Thẩm Chư không để ý đến, một mình lẩm bẩm, "Năm đó bà chỉ biết nó trộm tiền, bà biết nó trộm bao nhiêu? Nó trộm tiền thôi thì đã xong, người ta tìm nó nói phải trái, nó còn đánh người ta! Nhà đứa bé bị đánh đó rất có thế lực, bắt Thẩm Lương muốn tống nó vào trại cải tạo! Năm đó luật pháp nghiêm như thế, nếu thằng Lương vào đó thật, sẽ thành thế nào?" Nói, Thẩm Chư ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, hù Trương Mĩ giật mình phải lùi lại mấy bước, "Tôi là một hán tử đội trời đạp đất, trước mặt nhiều người như thế quì xuống van xin người ta! Còn dập đầu lạy một đứa trẻ mười tuổi! Người ta mắng tôi như mắng con cháu người ta! Cũng chỉ là để người ta tha cho thằng Lương một đường sống! Bà còn ầm ĩ với tôi, bà còn ầm ĩ nữa! Mẹ con các người muốn ầm ĩ chết tôi luôn mới cam lòng a!"
Nghe Thẩm Chư nói, Trương Mĩ ngây người, năm đó bà cho rằng Thẩm Chư đuổi thằng Lương về quê vì nó trộm tiền, không ngờ còn có chuyện như vậy! Làm vợ chồng với nhau mấy chục năm, Thẩm Chư là người hiếu thắng thế nào bà rõ hơn người khác, năm đó ông dập đầu lạy một đứa trẻ mười tuổi?
"Ông ơi!" Trương Mĩ rốt cuộc quì xuống bên cạnh, ôm lấy chồng, khóc không thành tiếng.
Từ khi Phùng Thiếu Hoa xuất viện, cửa hàng chính của Phùng ký mở lại, sau chuyện Thẩm Lương, Kiến Vũ được một bài học, bình thường cậu không ở trong cửa hàng, chỉ có cha và hai cô gái là không ổn. Kiến Vũ lại tới trường dạy nấu ăn trước đây đã kí hợp đồng, tuyển lấy mười người vừa tốt nghiệp, tám người đi năm chi nhánh thực tập, hai người ở lại cửa hàng chính. Kiến Vũ quan sát hai người một thời gian, thấy cả hai rất chịu khó, tay nghề cũng ổn liền giao phòng bếp cho tiểu Hạ và hai người đó. Hiện tại cậu đang muốn điều chỉnh một chút cho Phùng ký.
Tối nay, Phùng ký đóng cửa, mọi người ăn cơm tối xong, tiểu Yến và tiểu Hạ đều về phòng ngủ, hai cậu bạn trẻ cũng về nhà. Kiến Vũ bưng bát thuốc đông y mới đun xong vào phòng Phùng Thiếu Hoa, đây là phương thuốc cậu đặc biệt xin của một ông thầy trung y có tuổi, dùng bổ thân thể, ban đầu Phùng Thiếu Hoa không chịu uống, bảo là thuốc đông y lãng phí quá, nhưng chống không nổi khuyên bảo của con trai, uống một thời gian thấy thân thể khởi sắc không ít, chí ít sắc mặt tốt hơn so với lúc mới ra viện nhiều.
"Cha, uống thuốc nào, cẩn thận nóng." Kiến Vũ đưa thuốc cho cha, nhấc chậu nước rửa chân của ông ra ngoài đổ. Về, thấy Phùng Thiếu Hoa há miệng vì đắng. Buông bát thuốc, lại uống một chén nước mật ong. Kiến Vũ thấy thuốc quá đắng nên mỗi lần mang thuốc cho cha luôn có kèm theo một chén nước mật ong, vừa tốt cho thân thể vừa bớt đắng.
"Con à, không cần vội, đi ngủ sớm một chút đi. Mai chẳng phải con định tới công ti sao?"
Kiến Vũ vâng dạ, "Cha, thực ra con có chuyện muốn bàn với cha."
"Chuyện gì?"
"Con muốn rút cổ phần ở HONG."
"Hả?" Phùng Thiếu Hoa bị Kiến Vũ làm giật mình, thấy vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa, vội vã ngồi dậy, "Không phải đang làm tốt lắm sao? Sao lại bỏ? Chẳng lẽ có chuyện gì rồi?"
Kiến Vũ kéo chăn đắp lên chân cho cha, bản thân cũng ngồi xuống giường, "Cha nghĩ nhiều rồi, cổ phần của con ở HONG chỉ là phần nhỏ, trước đây Phùng ký chưa mở chi nhánh còn ổn, nay đã mở nhiều chi nhánh như vậy, sợ là sau này con còn định mở thêm nữa, bên HONG cũng bận lắm, lại còn bài vở ở trường, con không đủ sức, sợ là không kham nổi, nếu cứ cố theo, sợ là lại giống như gấu mù bẻ bắp (ý nói làm việc dở dang, hiệu suất thấp, làm nhiều nhưng thu được chẳng bao nhiêu), chẳng được gì đâu. Hơn nữa thời gian qua con cũng đã được lời không ít từ HONG, nghĩ lại, cũng đến lúc thu tay rồi. Dù sao Phùng ký mới là gốc rễ của chúng ta."
Phùng Thiếu Hoa nhìn Kiến Vũ, "Con nghĩ kĩ rồi?"
"Vâng" Kiến Vũ dịch dịch lại chăn cho Phùng Thiếu Hoa.
"Con đã cân nhắc kĩ, cha cũng không nói thêm nữa, giống như trước đây cha từng nói với con, con muốn làm cái gì thì cứ đi làm đi, vấp ngã đã có cha nâng dậy."
Kiến Vũ tắt đèn, châm nhang muỗi cho Phùng Thiếu Hoa rồi đi ra. Dựa lên tường thở một hơi dài, còn một việc cậu chưa nói với cha, cậu phải rời khỏi HONG là vì cậu phát hiện Lâm.co đã động tay động chân với HONG. Hôm trước đi làm, cậu phát hiện có thêm hai người, hỏi Lâm Hạo mới biết đó là người từ Lâm.co tới, nói là thời gian qua bận quá, Lâm Chấn phái tới giúp. Lữ Dung lén nói cho Kiến Vũ, hai người đó đã xem tư liệu trên máy tính của Kiến Vũ một lần, còn sao đi một phần, Lữ Dung định ngăn cản, Tần Phong lại bảo cậu đừng xen vào. Tư liệu kia chuyển tới đâu, Kiến Vũ không nghĩ cũng biết.
Xem ra, tính nhẫn nại của Lâm.co kém quá rồi, Kiến Vũ còn cho rằng bọn họ chờ tới khi Lâm Hạo tốt nghiệp đại học mới động thủ. Thở dài, Kiến Vũ lắc đầu, quên đi, có bỏ mới có được, hiện tại có cha ở bên, cậu còn có Phùng ký, có gì mà không thể bỏ.
"Cậu muốn rút cổ phần? Vì sao chứ?"
Hôm trước vừa bàn với cha về việc cậu muốn rút cổ phần xong, hôm sau Kiến Vũ liền tới công ti nói chuyện này với Lâm Hạo, quả nhiên, không đợi cậu nói xong, Lâm Hạo đã nhảy dựng lên.
"Đang yên đang lành, rút cổ phần làm gì? Có phải vì hai người ba tôi phái tới không? Lát nữa tôi nói với bọn họ, để họ quay về."
Kiến Vũ ấn Lâm Hạo ngồi lại ghế, "Tôi muốn rút cổ phần cũng là có tính toán riêng. Lúc trước kí hợp đồng có ghi rõ, hai bên đều có quyền rút lại vốn đầu tư. Hôm nay tôi cũng đã kiếm được kha khá, hơn nữa, cậu cũng biết Phùng ký đã mở thêm vài chi nhánh, chạy mấy nơi một lúc, tôi thực sự không khiêng được. Tôi đâu phải siêu nhân đâu."
Đối với lời giải thích của Kiến Vũ, Lâm Hạo không hoàn toàn tin tưởng. Đúng ra mà nói, hiện tại Kiến Vũ bận rộn chạy hai đầu Phùng ký và HONG, lại muốn phân tâm cho bài vở, đối với thể lực và tinh thần đều là một loại khiêu chiến. Lí do này, với người khác có thể thông qua, nhưng Lâm Hạo đã làm việc với cậu một thời gian không ngắn lại biết rõ, Kiến Vũ sẽ không đến mức không ứng phó được như cậu nói. Ngược lại, càng nhiều việc, cậu càng xử lí gọn gàng đâu vào đấy. Nhưng trong hợp đồng trước đây đúng là có mục cho phép rút vốn đầu tư, hôm nay Kiến Vũ nói muốn rút lui, Lâm Hạo thực nghĩ không ra cách nào giữ cậu lại.
"Thật không muốn cân nhắc thêm chút nữa?" Lâm Hạo vẫn chưa chịu từ bỏ ý định. Không biết vì sao, nghe Kiến Vũ nói muốn rời HONG, lòng hắn khó chịu lắm.
Kiến Vũ lắc đầu, "Lâm Hạo, tôi rút vốn là hiển nhiên, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi." Thấy Lâm Hạo còn muốn nói gì đó, Kiến Vũ ngăn hắn lại, "Kì thực, nguyên nhân tôi phải đi chắc cậu cũng đoán được vài phần. Nhưng tôi cho rằng tốt nhất cứ để trong lòng, nếu nói ra, sợ là chúng ta đến làm bạn cũng không còn cơ hội." Kiến Vũ nói xong, đứng lên, "Lát nữa tôi sẽ cùng tài vụ kết toán, chúng ta tốt xấu cũng từng hợp tác một thời gian, lại là bạn học, mong rằng sau này chúng ta vẫn có thể là bạn." Kiến Vũ nói xong, vươn tay cho Lâm Hạo, Lâm Hạo nhìn cậu một lát, đột nhiên nắm lấy tay cậu, kéo cả người vào lòng.
"Thực sự không thể cân nhắc thêm chút nữa?" Lâm Hạo rầu rĩ hỏi bên tai cậu.
Kiến Vũ lần đầu tiên kinh hãi, sau đó vỗ vỗ lưng Lâm Hạo, đẩy hắn ra, "Được rồi, đâu phải không gặp được nữa. Sau này Phùng ký nhà tôi còn cần cậu quan tâm đấy."
Hôm đó, Kiến Vũ bàn giao rõ ràng mọi chuyện với tài vụ, nói lời chia tay với hai con cá của HONG, đứng ở ngoài cửa nhìn lên bảng hiệu công ti trên tường, cảnh tượng cậu và Lâm Hạo ngày đầu đến đây lại hiện về trước mắt. Lắc đầu, cũng nên đi rồi, còn nhớ lại chuyện này làm gì, quay người, tiện tay đóng cửa.
Phòng làm việc, Lâm Hạo ngồi trên ghế không nhúc nhích. Kiến Vũ vì sao phải đi, kì thực trong lòng hắn cũng biết phần nào, từ ngày phụ thân hắn xếp hai người kia vào HONG, Lâm Hạo đã biết nhất định sẽ gặp chuyện không may. Có điều hắn vẫn không muốn đối mặt mà thôi.
Lâm gia.
Lâm lão gia tử đang tỉa cây cảnh, Lâm Chấn đứng bên ông nghe cấp dưới báo cáo.
"Cậu nói, hôm nay Kiến Vũ nói chuyện rút vốn với Lâm Hạo rồi?" Lâm Chấn nghe được một nửa, nhịn không được hỏi, "Cậu ta có nói lí do không?"
"Thuộc hạ cũng chỉ nghe được đại khái, hình như là nói nhà cậu ta mở nhà hàng, lại còn phải đi học, không thể tập trung cho công tác ở HONG."
"Phụ thân" Lâm Chấn nghe xong, không kìm được gọi Lâm lão gia tử một tiếng.
Lâm lão gia tử vẫn cẩn thận tỉa bồn cây cảnh, tựa như không nghe được thuộc hạ đang nói gì, đợi đến khi Lâm Chấn cho người nọ lui ra, ông ta mới buông kéo, cầm khăn lau tay.
"Phụ thân, có thể chúng ta đều đã đánh giá hơi quá Kiến Vũ? Có lẽ để cậu ta bên Lâm Hạo cũng không có vấn đề gì?"
Lâm lão gia tử liếc nhìn Lâm Chấn, cầm quải trượng, Lâm Chấn tiến đến đỡ ông ta ngồi về sô pha.
Người giúp việc đưa lên trà Mao Tiêm mới pha, Lâm lão gia tử cầm chén trà, uống một ngụm, buông trà, "Hồ đồ!"
"Phụ thân?"
"A Chấn, cử chỉ hôm nay của Kiến Vũ càng làm rõ tâm trí và bản tính cậu ta. Đem công ti mình đầu tư bao tâm huyết chắp tay dâng cho người khác, thử hỏi, lúc con hai mươi tuổi có làm được điều này?"
Lâm Chấn ngẫm nghĩ một chút, sắc mặt liền ngưng trọng.
Lâm lão gia tử lại bưng chén trà, "Ta đã sớm nói, Phùng Kiến Vũ người này tâm cơ sâu không thể lường, không chỉ Hạo nhi, năm năm nữa đến con cũng không phải đối thủ của cậu ta. Nếu Hạo nhi không thể khống chế cậu ta, vậy thì, chỉ có thể sớm để cậu ta cách xa nó."
"Cậu chủ, cậu đã về."
Hai cha con đang nói chuyện đã thấy Lâm Hạo mặt lạnh băng đi đến, thấy ông nội và phụ thân cũng không chào hỏi, chỉ đen mặt đứng trước bọn họ.
"Hạo!" Lâm Chấn gọi một tiếng, thấy Lâm Hạo ngẩng đầu, nhìn chằm chằm họ.
"Phụ thân, vì sao phải là như vậy?" Lâm Hạo chỉ hỏi một câu, "Vì sao nhất định phải bức Kiến Vũ đi?"
Lâm Chấn vừa định quát hắn, Lâm lão gia tử đã phất tay, "Hạo, con có thể nghĩ ra chuyện đó là do người trong nhà làm, thấy được mấy ngày này cũng có thành tựu. Nhưng là, so với Kiến Vũ con vẫn thua. Vì sao phải đẩy cậu ta đi, con tự suy nghĩ, nghĩ thông thì đến tìm ta." Nói xong, Lâm lão gia tử đứng dậy về phòng, Lâm Chấn đi bên cạnh đỡ ông ta.
Lâm Hạo đứng lẻ loi giữa phòng khách, cảm nhận cơn lạnh lan ra từ ngực mình, lạnh quá...
Chuyện Kiến Vũ rời HONG, hôm sau Sheena đã báo cáo cho Vương Thanh, Sheena nhịn không được hỏi, "Ông chủ, Lâm gia nói sao cũng là thế gia kinh thương, Lâm lão gia tử sao lại làm ra loại chuyện này?"
Vương Thanh xoay xoay bút máy trên tay, nhìn báo cáo, không thèm ngẩng đầu, chỉ hừ cười nói một câu, "Đúng là ngu không ai bằng. Thế gia, bọn họ cũng xứng? Chẳng qua chỉ là một đám nhà giàu mới nổi dựa bóng tổ tiên thôi."
Sheena hơi khựng lại một chút, "Ông chủ, miệng anh thật là độc!"
Vương Thanh đưa giấy tờ đã kí cho Sheena, "Cảm tạ khích lệ."
Kiến Vũ xử lí xong những chuyện liên quan đến HONG liền bắt tay vào điều chỉnh và cải tạo hệ thống của Phùng ký. Thời gian trước cậu phát hiện doanh thu của Phùng ký bắt đầu trượt, để ý một thời gian, tổng kết nguyên nhân, phát hiện vấn đề không phải ở nội bộ Phùng ký, mà là do số lượng nhà hàng cùng loại Phùng ký đang từ từ tăng dần. Kiến Vũ ngầm tới mấy nhà, thấy được cả phục vụ và thức ăn đều không kém Phùng ký, khách hàng có nhiều lựa chọn, việc kinh doanh của Phùng ký tự nhiên không được như trước. Tuy nói vẫn kiếm được nhưng để lâu dài sẽ càng lúc càng xa mục tiêu của Kiến Vũ. Kiến Vũ lăn lộn suy nghĩ một thời gian, cuối cùng cho ra một giải pháp.
"Tiệc đứng?" Phùng Thiếu Hoa băn khoăn về từ lạ Kiến Vũ vừa đề ra, "Như thế nào?"
"Là bày hết thức ăn lên, để khách tự chọn món mà dùng."
"Vậy giá cả định thế nào? Có biết ai dùng món gì đâu."
"Thu như nhau, ăn bao nhiêu, ăn món gì, khách hàng tự tính."
"Hả?" Nghe Kiến Vũ nói xong, Phùng Thiếu Hoa sửng sốt, "Thế chẳng may đụng phải người ăn tốt, không ăn thủng nồi chúng ta mới là lạ!"
Kiến Vũ nghe Phùng Thiếu Hoa nói vậy thì nở nụ cười, lại giải thích một lần, Phùng Thiếu Hoa mới chần chừ đồng ý. Thế nhưng bởi vậy, việc bán hàng tận nhà sẽ bị ảnh hưởng, Kiến Vũ dứt khoát đem suy nghĩ của mình nói ra.
"Cha, con nghĩ rồi, phòng bày tiệc đứng sẽ tách khỏi Phùng ký, không cần đầu tư của Time, chúng ta tự làm. Con tính rồi, tiền đầu tư ở HONG với tiền kiếm được thời gian đó cũng đủ dùng." Kiến Vũ nói. Trải qua chuyện ở HONG, Kiến Vũ rốt cuộc triệt để nhận thức một vấn đề, vô luận với ai cũng phải lưu chút tâm nhãn. Bên Lâm gia còn ổn, rút vốn ở HONG cũng không tổn thất gì, nhưng nếu Vương Thanh có ý tưởng khác với Phùng ký, vậy mình sẽ thành đối thủ của anh ta. Vì vậy cậu mới đưa phòng tiệc đứng tách khỏi Phùng ký.
Phùng Thiếu Hoa nghĩ nghĩ một chút, không nói thêm gì, Kiến Vũ coi như cha mình đồng ý rồi.
Những ngày sau đó, Kiến Vũ bắt đầu bận bịu tối mặt. Bao gồm chuyện chọn nhà hàng, lắp đặt thiết bị cho mặt tiền, nhân viên trong nhà hàng và qui định về giá cả,... tất cả đều cần cậu quan tâm. Bận rộn hơn một tháng, rốt cuộc xong chuyện này. Không quá vài ngày, Vương Thanh và Lâm lão gia tử đều biết chuyện Kiến Vũ mới mở phòng tiệc đứng. Lâm lão gia tử trầm ngâm một chút, không nói gì, Vương Thanh chỉ cười dặn Sheena, ngày khai trương phòng tiệc đứng, nhân viên Time từ bậc quản lí trở lên đều phải tới cổ vũ.
Kiến Vũ sau khi gián tiếp biết mệnh lệnh này của Vương Thanh thì thiếu chút nữa giận đến phun máu! Đừng nhìn đám tinh anh của Mirotic biểu hiện áo mũ chỉnh tề, thế nhưng lúc ăn cơm thì sức ăn khiến cho cả cậu cũng thấy không bằng... Đám người đó đến, bảo là cổ vũ, chẳng bằng nói là đến đập sạp nhà cậu. Nhưng ngẫm lại cũng thấy Vương Thanh coi như hạ thủ lưu tình, nếu anh ta sai cả Time đến cổ động, nhà hàng của mình không cần khai trương nữa, trực tiếp đóng cửa cho thực tế.
Sheena chuyển cáo oán giận của Kiến Vũ cho Vương Thanh, lại nói thêm một câu, "Ông chủ, tâm nhãn nhà anh cũng quá là hư hỏng đi!"
Vương Thanh cười cười, nháy mắt với Sheena mấy cái, "Người đẹp, cô cứ luôn khích lệ tôi như thế, tôi sẽ xấu hổ đó!"