Tình Yêu Tiramisu

Chương 1-0



Thời điểm gặp anh, anh đang bị mấy bà cô có tiếng trong tiểu khu vây quanh.

Xa xa đã thấy dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của mấy bà cô đó, Thái Quân Thành không muốn va vào đống nước đục đó một chút nào, phản ứng đầu tiên chính là xoay đường vòng tránh đi, nhưng từ nhà cậu đến siêu thị chỉ có một con đường lớn duy nhất này, trừ khi cậu xoay người về nhà, nếu không cậu sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhất định phải đi qua đám người miệng rộng này.

Chân nhấc lên rồi lại hạ xuống, nhấc lên rồi lại hạ xuống, do dự một lúc lâu, Thái Quân Thành hơi nhíu mày, lệnh mẹ không thể không nghe theo, lần này cậu không đi siêu thị không được, cậu đành phải cố gắng nhẹ bước chân, kéo xa khoảng cách, hi vọng lúc mấy người đó còn đang vây hãm người nào đó, thuận lợi vượt qua đi mất.

"A! Đây không phải là thằng nhóc nhà họ Thái sao? Tới đúng lúc lắm!" Âm thanh có chút bén nhọn khiến cơ thể vốn đã thuận lợi vượt qua của Thái Quân Thành ngừng lại.

"Bác Vương, chào buổi sáng." Thái Quân Thành bất đắc dĩ xoay người, ngay cả trong lòng đang mắng bản thân một trăm nghìn lần là cái đồ xui xẻo thì bên ngoài vẫn theo thói quen lễ phép tươi cười.

"Chào buổi sáng..." Bà Vương mập mạp nở nụ cười thật tươi, càng nhìn Thái Quân Thành càng thấy vừa mắt. Thật đúng là đứa bé ngoan, mỗi lần nhìn thấy mấy người bọn họ đều cười ngọt ngào như vậy, trả lời có lễ phép như vậy. Hoàn toàn không giống một số đứa trẻ khác trong xã hội, mấy đứa trẻ kia thật sự không lễ phép, nhìn thấy người như thấy không khí, còn không tôn trọng người lớn một chút nào. Cái này gọi là gia giáo tốt! Nghĩ đến đứa nhỏ đang bị mấy bà vây quanh, bà Vương lại cảm nhận được cái gọi là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh chuột sẽ biết đào hang! 

"Đến đây, đến đây, giúp bác bình luận cái này một chút!" Bà Vương cầm tay Thái Quân Thành, lực mạnh đến mức thiếu chút nữa kéo Thái Quân Thành hung hăng ngã lên người đứa trẻ bị mấy bà cô này vây quanh ở chính giữa.

Chán ghét việc tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy, Thái Quân Thành rất muốn hất cánh tay mập mạp lại còn hơi ẩm khiến cậu không thoải mái này ra, nhưng gia giáo từ lúc sinh ra đến giờ khiến cậu nhịn xuống, chỉ có thể cố gắng hết sức, không dấu vết giải thoát cổ tay của mình ra khỏi sức mạnh đáng sợ này.

"Đúng vậy. Thằng nhóc nhà họ Thái mau mau phân tích đúng sai giúp các bác đi."

"Thằng nhóc nhà họ Thái, cháu nói xem, bác Vương trong tiểu khu này có tiếng là người cẩn thận, có đúng không? Cho nên làm sao bác có thể vừa đi qua người thằng bé này thì ví tiền trên người liền rơi ra được?" Khuôn mặt vốn đang tươi cười của bà Vương sau khi chuyển sang đứa trẻ bị mấy bà cô vây ở chính giữa thì lập tức biến thành âm trầm giống như Diêm Vương vậy.

Âm thanh bén nhọn lại tiếp tục vang lên: "Cháu nói xem điều này sao có thể xảy ra được? Cháu xem, túi tiền của bác sâu như vậy, lớn như vậy, cháu nhìn cho rõ, ví tiền này nhỏ như vậy, bác lại chú ý như vậy, làm sao ví tiền nhỏ như vậy có thể rơi ra từ túi lớn như vậy được? Thôi thì rơi cũng được, nhưng tại sao đúng lúc thằng nhóc này đụng vào bác thì nó lại rơi ra được? Khéo như vậy sao? Có thể đi đóng phim truyền hình được rồi!"

"Đúng vậy! Chính là không thể nào xảy ra chuyện này được!"

"Nhất định là thằng nhóc này ăn trộm ví tiền! Nếu không thì tại sao vừa chạm vào đã rơi ra, còn rơi xuống chân nó, để nó nhặt được?"

"Đúng vậy...nhất định là thằng nhóc này ăn trộm!" Cha thằng nhóc này là kẻ trộm, từng bị bọn họ bắt được, cho nên mới nói, con trai của trẻ trộm sẽ vĩnh viễn là kẻ trộm, điều này không bao giờ sai được.

Mấy bà cô cùng hợp nhau tấn công, nói bô bô không ngừng bên tai Thái Quân Thành. Cậu cảm thấy đau đầu muốn chết, cảm thấy hôm nay nhất định đạp phải cứt chó cho nên mới gặp chuyện không hay ho như vậy, mới sáng ra đã bị mẹ già ném ra ngoài bắt đi mua mì ăn liền khó hiểu nào đó, loại kia không thể ăn được, nhất định phải ăn loại tên là Thắng Đại gì đó, mà loại nhãn hiệu này chỉ có bán ở mỗi siêu thị Đại Nhuận Phát. Đi thì đi thôi, vậy mà lại đụng phải mấy bà cô có tiếng miệng rộng này. Đụng phải cũng thôi đi, cậu lại đụng phải nhóm người tự tiện mở công đường còn tiện tay kéo người ta làm bồi thẩm viên - tự xưng thẩm phán chung cư, mở đại hội xử án ngay giữa đường! Thật sự là nhiều trách nhiệm! Cậu lại không thấy mọi chuyện xảy ra như thế nào, cho nên làm sao cậu biết được là rơi xuống hay là trộm đây? Hơn nữa, kể cả là rơi xuống hay là trộm cậu cũng không muốn quan tâm, vì chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cậu, thật xui xẻo!

Mặc dù trong đầu tràn ngập hai chữ này nhưng bên ngoài Thái Quân Thành vẫn lễ phép duy trì nụ cười, chỉ có cậu mới cảm nhận được da thịt đang co rút đau đớn, sự nhẫn nại của cậu cũng bắt đầu cạn kiệt dần, cậu cũng không biết bản thân còn có thể duy trì bao lâu, một bụng buồn bực hung hăng bắn ánh mắt về phía đầu sỏ hại cậu cố gắng đi rồi mà vẫn gặp vận cứt chó này, Lưu Phi Long.

Đúng vậy, mặc dù anh chàng cao gầy này cúi đầu nhưng từ bóng dáng kia, Thái Quân Thành vẫn nhận ra người bị đám bà cô này vây quanh nhưng nửa ngày vẫn không phát ra một tiếng động nào là Lưu Phi Long.

Cậu biết anh chàng này không phải vì hai người có quen biết gì, mà là vì trong tiểu khu này, anh chàng cao gầy này cũng được coi là người có tiếng tăm - con trai của người có tiếng xấu lan xa - cha của Lưu Phi Long vì trộm trong tiệm sữa bột nên bị cục cảnh sát giam giữ vài ngày. Bởi vậy chỉ cần trong tiểu khu bị mất gì đó thì người đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là cha con nhà họ Lưu. Tục ngữ có nói, có lần một sẽ có lần hai, có lần hai khắc có lần ba. Nào có kẻ trộm nào chỉ trộm một lần rồi ngừng tay? Hơn nữa con trai của kẻ trộm sẽ vĩnh viễn là kẻ trộm thôi. Cha trộm sữa bột thì con trai sẽ không có khả năng không trộm cái gì. Có nói đến chết thì cũng không có ai tin.

Nhưng Thái Quân Thành nhớ anh cũng không hoàn toàn vì những lời gièm pha này, mà còn là vì Lưu Phi Long là người rất yên tĩnh, sẽ không bao giờ phản bác. Đúng vậy, Thái Quân Thành chưa bao giờ thấy anh tranh cãi hoặc phản bác người khác. Thật sự chính là cọc gỗ, hơn nữa còn là cọc gỗ hóa đá, dù người khác có mắng thể nào, thóa mạ thế nào, liếc mắt nhìn anh thế nào, bàn tán anh thế nào, anh cũng vẫn trong trạng thái chuyện đó không liên quan đến mình, giống như mình không có mặt ở đấy. Dường như người họ nói không phải là anh, mà là một người nào đấy. Thái Quân Thành gặp n lần anh bị mọi người vây quanh, nhưng lần nào cũng chỉ ngơ ngác đứng một chỗ, cúi đầu, không nhúc nhích, đợi đến lúc mọi người nói đến miệng lưỡi khô nóng, nói đến khí huyết không thông, nói đến cảm thấy đủ, nói đến hết hứng, nói đến cảm thấy nhàm chán, nói đến không nói được nữa rồi tản đi thì anh mới giống người ở không gian nào đấy rút linh hồn quay trở lại, chậm rãi, thật sự rất chậm, chậm đến mức Thái Quân Thành cảm thấy anh đang đếm kiến đi về nhà....

Vì bị ép buộc không đi được, để xua tan nhàm chán, cũng để không chế sự không kiên nhẫn của bản thân, Thái Quân Thành đành phải phóng tinh lực tới đánh giá người trước mặt. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào Lưu Phi Long, rõ ràng lấy tên là con rồng, nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này thì tuyệt đối có thể khiến họ nhà rồng từ thần thoại trên thế giới tức giận đến nhảy ra ngoài tiêu diệt cái tên làm hổ thẹn tên của bọn họ. Không có gì đặc sắc, nhìn thế nào cũng chỉ là một bộ đồng phục của trường bị giặt nhiều nên có chút trắng bệch, đầu luôn cúi thấp, làm cho người ta không thấy rõ diện mạo của anh, đúng rồi, hình như từ trước đến nay cậu chưa bao giờ thấy anh ngẩng đầu, cũng chưa bao giờ thấy mặt anh trông như thế nào? Nói không chừng là người mù, trên mặt có sẹo dài, hoặc là ngay từ đầu cổ anh không nâng lên được, cho nên anh mới luôn cúi đầu...Thái Quân Thành cố ý tưởng tượng đủ các kiểu, Lưu Phi Long này ở trong ấn tượng của mình chỉ là một cái bóng mơ hồ, nhưng kỳ lạ chính là sao chỉ dựa vào hình ảnh này mà cậu lại có thể từ trong một đống người có thể nhận ra anh một cách nhanh chóng như thế - có lẽ công phu hồn lìa khỏi cơ thể, rút hồn ra khỏi xác của Lưu Phi Long khiến bản thân ấn tượng sâu sắc...

À, đúng rồi, là nụ cười, Thái Quân Thành nhớ tới, cái gọi là ấn tượng mà Lưu Phi Long lưu lại cho cậu chính là nụ cười, anh luôn cúi đầu, nhưng bên môi lại treo một nụ cười rất rất nhẹ, độ cong này nếu người khác không chú ý thì sẽ bỏ qua nó, cậu không biết nụ cười này là có ý gì, cũng không hiểu vì sao lúc bị mắng Lưu Phi Long lại cười, anh đang cười nhạo chính bản thân anh hay là cười nhạo người khác? Thái Quân Thành cũng không hiểu rõ, rốt cuộc, Lưu Phi Long là người tài có vẻ ngoài đần độn, hay là đần độn từ trong ra ngoài!

Thôi, Thái Quân Thành cũng tự nhận mình không phải là người hiếu kỳ, bản thân suy nghĩ nhiều như vậy đã xem như ngoài dự kiến của chính cậu rồi, suy nghĩ của cậu vòng trở về, chăm chú nhìn đồng hồ trên tay. Thôi! Chết chắc rồi! Sắp tám giờ rồi, nếu còn không đi mua mì ăn liền thì mẹ già sẽ phát hỏa, mau giải quyết chuyện trước mắt, bên cạnh vẫn còn một đống người đang tiếp tục thảo luận, Thái Quân Thành nói một câu hai lạng bạt nghìn cân: "Bác Vương, ví tiền đang ở trên tay bác có phải là chiếc ví mà bác nói bị trộm kia không?"

"Đúng rồi."

"Vậy thì tại sao nó lại ở trên tay bác?" Không phải là bị trộm rồi sao?

"Là thằng nhóc này trả lại." Bà Vương hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Phi Long đang nhìn ví tiền của bà ta.

À? Là Lưu Phi Long trả lại? Thái Quân Thành sửng sốt một chút: "Bên trong có thiếu gì không?"

"Không thiếu gì!" Nếu có, bà ta sẽ không đứng ở đây mà sẽ túm cổ thằng nhóc này đưa đến cục cảnh sát!

Không mất này mất kia? Đột nhiên Thái Quân Thành cảm thấy có chút dở khóc dở cười. "Nếu là anh ta trộm thì tại sao anh ta còn trả lại cho bác cái ví không bất một đồng nào cho bác?"

"À?" Bất thình lình bị người khác phản quân, bà Vương ngây ngẩn cả người, cũng đúng...

Đạo lý đơn giản đến ngốc như vậy, vì sao mấy bà này còn làm như tòa án mở phiên tòa vậy? Thật sự là không có việc gì nên tìm việc để làm. Rảnh rỗi đến nhàm chán rồi. Trong lòng nói thầm, nhưng trên mặt Thái Quân Thành vẫn tỏ vẻ khéo léo, hoàn toàn không có biểu hiện cười nhạo dáng vẻ ngốc nghếch của mấy bà cô này.

"Vấn đề đã được giải quyết, bác Vương, cháu còn có việc, cháu đi trước ạ. Tạm biệt." Thái Quân Thành vừa treo nụ cười lễ phép, chân vừa dùng tốc độ nhanh nhất nhưng lại khiến người khác không thể nhìn ra là mình đang chạy trốn chạy ngang qua đám người này, ánh mắt lướt qua chiếc cọc gỗ kia thì phát hiện hình như bả vai của chiếc cọc gỗ đó khẽ rung một cái.

Có điều, tất cả những điều này không liên quan gì đến cậu, việc không hay ho này trôi qua, hai người giống như ban đêm và ban ngày, ngay cả nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới, tương lai mình sẽ có cơ hội gặp lại người có tên Lưu Phi Long này, bởi vậy, Thái Quân Thành nhanh chóng ném hết tất cả những chuyện hôm nay đi, giống như ném giấy vứt đi vào trong máy cắt giấy vậy.

Chỉ tiếc, có đôi khi thượng đế lại nghịch ngợm giống như một đứa trẻ, trò chơi của ông ta lại là tùy ý chuyển động nhân sinh của con người, phát cho mỗi người một sự bất ngờ.

Bởi vậy, sau này khi cậu biết thiếu niên bị mọi người khinh bỉ - Lưu Phi Long - lại cứu ông chủ cửa hàng tiện lợi của tiểu khu thì cậu mới bỗng nhiên phát hiện ra....

Trong tiềm thức cậu đã đặt một Lưu Phi Long mà bản thân chưa bao giờ hiểu rõ ở vị trí của kẻ trộm luôn làm điều xấu, và cách tự cho là đúng này khiến bản thân cậu có bao nhiêu nông cạn và buồn cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.