Tình Yêu Trở Lại

Chương 17



Lái xe không dễ như Nathan nghĩ. Trong ngày thứ hai học lái xe, cậu đã được lái một chiếc Saturn. Đối với cậu thì đó không hẳn là một loại xe đáng nể, nhưng các lớp khác phải lái loại station wagon[23]. Đến tuần thứ ba, cậu đã lái thành thạo chiếc Saturn và cho rằng mình đã sẵn sàng để đưa cỗ xe mơ ước mới của mình đi thử một vòng. Chiếc Shelby Mustang của chú Jack. Chú Jack vẫn chưa biết điều này, nhưng Nathan muốn lái cỗ xe đó. Cực kỳ.

[23] Một loại xe ô-tô mà các hàng ghế sau ghế lái xe có thể bỏ ra hoặc gấp lại, và khoang chứa đồ sau ghế hành khách cũng được nới rộng hơn so với các loại xe khác, mục đích ban đầu của dòng xe này là để chở đồ.

Sau tuần đầu tiên, cậu đã kết bạn với vài cậu con trai khác trong lớp. Họ không cưỡi ngựa hay nghe thứ nhạc dở hơi chán chết. Dù vậy, vài người nhai thuốc lá, một việc mà Nathan thấy quá phong độ.

Những ngày đi học, mẹ cậu sẽ thả cậu xuống trước trường trung học. Sau đó cậu thường đi bộ tới chỗ chú Jack bởi vì nó chỉ cách đó vài dãy phố. Đến giờ cậu đã ở Lovett được một tháng rồi, và cậu thấy là nó không tệ như mình nghĩ trong mấy ngày đầu tiên cậu ở đây. Cậu thích làm việc trong xưởng xe của chú Jack. Cậu thích tán gẫu với các thợ sửa xe khác, cậu nghĩ thầm khi đi về phía cuối trường.

Chú Jack đã chỉ cho cậu khía cạnh kinh doanh khi điều hành công ty xe Mỹ cổ, và nó có vẻ cực kỳ tuyệt. Có lẽ mùa hè tới cậu cũng có thể về đây và làm việc, và khi tốt nghiệp trung học, cậu sẽ đi làm cả ngày cùng chú Jack và chú Billy.

Được như thế sẽ hết xẩy, nhưng mẹ cậu sẽ nhảy dựng lên mất. Bà muốn cậu học lên tiếp giống cha cậu. Bà nói về việc ấy như thể cậu hoàn toàn không có tiếng nói trong đó. Bà đang cố điều khiển cuộc đời cậu như thể cậu là một đứa nhóc.

Nathan nhặt một hòn đá trên mặt đường và ném vào bảng rổ như đã từng làm hôm đầu tiên cậu gặp chú Jack. Hòn đá rơi xuống đất và cậu đá nó.

Cậu không biết phải gọi chú Jack là gì nữa. Gọi là chú Jack nghe có vẻ kỳ cục, nhưng cậu không thể gọi ông là cha. Cha cậu là Steven Monroe, nhưng chú Jack cũng đang bắt đầu mang lại cảm giác giống cha. Giờ họ khá thân thiết với nhau. Thỉnh thoảng sau giờ làm, họ sẽ nán lại trò chuyện về ô-tô và vài chuyện linh tinh khác. Cậu cũng đã ghé qua nhà chú Billy và gặp cả gia đình. Các cô con gái của chú Billy la hét và cười khúc khích suốt ngày, đứa thứ hai thì hay cắm đầu xuống đất khi chạy và bạn phải trông chừng hộ cô bé.

Chú Jack thường mời mẹ cậu đi cùng, và họ gần giống như là một gia đình, nhưng không phải. Thi thoảng cậu bắt gặp chú Jack nhìn mẹ cậu như thể chú yêu bà. Rồi chú ấy sẽ chớp mắt, quay mặt đi, hoặc nói gì đó và Nathan sẽ nghĩ tất cả là do cậu tưởng tượng ra. Nếu chú Jack yêu mẹ cậu, Nathan thật sự cũng chẳng biết cậu cảm thấy thế nào về việc đó nữa. Có lẽ điều đó cũng ổn thôi vì chú Jack là cha cậu. Gần như vậy.

Chú Jack chỉ mới làm cậu tức một lần. Hôm mùng bốn tháng Bảy, Nathan nổi cáu với mẹ cậu, cậu đã hét bà vì bà muốn biết cậu định đi đâu và sẽ làm gì. Chú Jack đã nhìn cậu thật nghiêm khắc và nói, “Con không được nói chuyện với mẹ con như vậy. Giờ thì hãy xin lỗi đi.”

Đằng nào cậu cũng sẽ xin lỗi. Thỉnh thoảng mẹ cậu có làm cậu khó chịu thật đấy, nhưng cậu yêu bà. Cậu ghét nhìn thấy bà buồn đến thế nào mỗi khi cậu la hét. Nó khiến cậu cảm thấy lồng ngực mình như trĩu xuống, nhưng cậu không bao giờ nhận ra là mình đang làm vậy cho tới khi quá muộn.

Nathan băng qua bãi cỏ tới khe hở ở hàng rào. Hôm nay là thứ Bảy và cậu không phải làm việc. Có lẽ cậu sẽ đánh một giấc hoặc chơi trò chơi trên máy XBOX mà mẹ cậu mang theo khi bà từ Seattle về.

Bước chân cậu chậm lại khi cậu thấy Brandy Jo bước qua khe rào và đi về phía mình. Cô mặc một chiếc váy đỏ quai mảnh và đi đôi dép lê to bự.

“Chào, Nathan. Lâu rồi tớ không gặp cậu. Cậu đang làm gì vậy?”

“Dự lớp học lái xe.” Cậu đứng thẳng dậy, rồi lại so vai để cho hai tay vào túi quần. Brandy Jo gần như là cô nàng xinh nhất mà cậu từng gặp. Dù đi đôi giày bự chảng kia, đỉnh đầu cô cũng chỉ mới gần chạm đến cằm cậu.

Cậu lại có cảm giác ngực trĩu xuống, chỉ có điều lần này nó chẳng liên quan gì tới mẹ cậu. “Cậu làm gì ở đây vào thứ Bảy thế này?”

“Tớ để quên áo ở trường.”

Mặt trời soi rọi trên mái tóc đen của cô, và khi cô liếm đôi môi hồng, dạ dày cậu xoắn lại. “Cần giúp không?” cậu hỏi và gần như rên lên thành tiếng. Tất nhiên là cô không cần giúp rồi.

“Không, nhưng tớ thích có cậu đi cùng.”

Cậu nuốt nước bọt xuống và cố không mỉm cười. Cậu gật đầu và nói, “Tuyệt.”

“Khi nào thì cậu lấy bằng lái xe?” cô hỏi khi họ đi trong trường.

“Tớ sẽ phải làm bài kiểm tra sớm thôi.” Cánh tay trần của cô va vào Nathan ngay dưới ống tay áo phông của cậu và vai cậu ngứa ran.

“Tháng trước tớ lấy bằng lái rồi,” cô nói.

“Cậu có xe không?”

Cô lắc đầu và tóc cô chạm nhẹ qua hai đầu vai. “Còn cậu?”

“Chú Jack sẽ để tớ lái xe của chú ấy.” Cậu va tay vào tay cô để xem chuyện gì sẽ xảy ra, và cảm giác râm ran chu du khắp ngực cậu.

“Chú Jack là ai?”

“Chú ấy... gần như là cha tớ.”

Cô ngước lên nhìn cậu qua đôi mắt nâu to tròn. “Ý cậu là gì? ‘Gần như là cha tớ’ là sao? Chú ấy là cha dượng của cậu a?”

“Không, ông ấy là cha ruột của tớ, nhưng tớ mới chỉ gặp ông cách đây một tháng.”

Cô dừng lại trên đôi dép lê. “Cậu chỉ mới gặp ông ấy thôi sao?” cô hỏi bằng giọng kéo dài mà cậu đang bắt đầu nghĩ là cực kỳ dễ thương.

“Phải. Tớ luôn biết về ông, nhưng khi cha tớ mất... Khi cha đầu của tớ mất... cha khác...” Cậu thở dài. “Nó rắc rối lắm.”

“Mẹ tớ đã kết hôn ba lần,” Brandy Jo bảo cậu khi họ bắt đầu đi về cửa trước của trường. “Cha tớ đã mất, nhưng em trai cha tớ sống ở Fort Worth. Lúc này tớ có một cha dượng khác, nhưng tình hình có vẻ không khả quan lắm. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà.”

Họ sánh đôi đi vào khu lớp học, va tay vào nhau và giả vờ đó là tình cờ. Brandy Jo tìm thấy áo ở phòng mỹ thuật và bằng cách nào đó đến khi họ quay ra ngoài, Nathan đã nắm tay cô.

Họng cậu gần như thít chặt, rồi cô ngước lên mỉm cười với cậu và cậu nghĩ rằng tim mình sẽ ngừng đập. Nó siết chặt lại và cậu sợ rằng mình sẽ ngất xỉu ngay tại đó cạnh cái bia đá ngu ngốc có dòng chữ “Ngựa giống Lovett” khắc bên trên. Ngay tại đó dưới ánh mặt trời Texas nóng hừng hực. Ngay trước mặt cô gái xinh xắn nhất cậu từng gặp. Cậu thật sự không muốn bị như vậy.

Nathan nhìn xuống Brandy Jo khi cô kể về gia đình mình. Cậu siết tay cô, và cô dịch sát gần cậu cho tới khi cánh tay họ chạm vào nhau. Tim cậu phồng lên như một quả bóng trong lồng ngực và mang lại cảm giác vừa tuyệt vời, vừa khủng khiếp, vừa choáng ngợp. Trước đây cậu chưa yêu bao giờ. Chà, trừ Nicole Kidman ra, nhưng chuyện đó không tính. Nhưng trong ngày hôm ấy, dưới bầu trời vô tận trải dài trên đầu, lần đầu tiên trong đời Nathan Monroe đã yêu.

Daisy ngoắc ngón cái vào đầu vòi nước và rẩy nước xuống mui chiếc Cadillac. Rồi cô nhúng một miếng bọt biển mềm vào một chậu xà phòng và rửa xe. Ánh nắng chiều nóng ran phả xuống người cô, và cô có thể cảm thấy nó nướng cháy vai, ngực và lưng mình ở vùng da thịt phía trên thân áo ba lỗ đỏ.

Gần như cả ngày hôm đó cô đã ở chỗ Lily, dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ trong khi Lily ngồi trên tràng kỷ với cái chân bó bột đặt trên gối. Bây giờ vụ ly dị của Lily vừa ngã ngũ, và luật sư của cô đã giành được phán quyết rất tốt cho cô. Ông ấy đã trình ra tòa bảng kê của ngân hàng trước khi Ronnie rút cạn tài khoản, và quan tòa lệnh cho Ronnie trả Lily mười nghìn đô, tiền nuôi con hàng tháng, và hắn ta cũng phải trả tiền bảo hiểm y tế cho Pippen.

Mẹ cô vẫn đang dọn dẹp ở chỗ Lily. Daisy biết từ khi rời viện em gái mình đang rất vất vả khi làm những việc lặt vặt.

Cô không ngại giúp đỡ, nhưng cuộc đời lộn xộn của Lily khiến Daisy có tâm trạng không tốt.

Thực ra thì, tâm trạng đó không chỉ không tốt mà thôi. Cô cảm thấy bất an, nhưng Lily chẳng đóng vai trò gì lớn trong mớ cảm xúc ấy. Dạo gần đây, tâm trạng của Daisy chịu ảnh hưởng của toàn bộ cuộc đời cô chứ không phải chỉ một phần đơn lẻ nào. Cô nóng lòng muốn đi tiếp cuộc đời mình, nhưng cũng thấy sợ hãi và ngờ vực. Ngôi nhà ở Washington vẫn chưa bán được, nhưng nó mới chỉ được rao khoảng một tháng. Cô vẫn đang tiến hành kế hoạch mở một hiệu chụp ảnh, nhưng cô cảm thấy có chút xao xuyến khi nghĩ đến việc rời Texas. Cô thấy như thể một khắc trước cô còn rõ như ban ngày về những gì mình muốn, và một khắc sau cô đã rối như tơ vò.

Cô đã đi chơi với Matt hai lần và thấy rất vui vẻ. Nhưng khi anh ta hôn cô, cô biết rằng sẽ không có lần thứ ba. Cô đang yêu một người khác, và điều ấy không công bằng với Matt.

Daisy rướn người xa hết cỡ trên nắp xe Caddy và rửa một chỗ mà cô đã bỏ qua. Cô ngước lên nhìn khi một trong những lý do lớn nhất khiến cô rối loạn đỗ chiếc Mustang bên lề đường trước nhà mẹ cô.

Jack ra khỏi xe và băng qua sân đi về phía cô. Một lọn tóc đen rơi trên trán anh, và lần này anh không đội mũ. Ánh mắt trời tạo ra những vòng xoáy màu xanh nhạt trên hai mắt kính râm của anh. Chiếc áo sơ mi xanh cài khuy trước ngực và anh mặc quần jeans Levi’s bạc màu. Hôm nay là thứ Bảy và anh đã không cạo râu. Những gốc râu đen phủ sẫm mặt anh và hút sự chú ý tới đường nét nhục dục ở miệng anh. Mỗi lần thấy anh thì tim cô lại hơi siết lại trong khi đầu cô bảo rằng hãy chạy thục mạng về phía ngược lại.

“Xin chào,” cô nói khi đứng thẳng dậy và rửa xà phòng trên nắp xe. “Anh có ý định gì, ngoài những ý định không tốt đẹp?”

“Tôi đang tìm Nathan. Tôi cứ nghĩ thằng bé sẽ ghé qua nhà tôi sau khi học lái xe, nhưng không phải.”

“Thằng bé chưa về đây,” cô nói và có thể cảm nhận mắt anh đang nhìn mình sau cặp kính râm. “Tôi chắc chắn là thằng bé sẽ sớm có mặt ở đây, nếu anh muốn đợi.”

“Tôi sẽ đợi một lát,” anh nói khi liếc nhìn đường. Anh đã làm vậy rất nhiều lần kể từ khi họ từ hồ về khoảng một tháng trước. Lột đồ cô bằng mắt rồi quay mặt đi. Tất nhiên hoàn toàn có khả năng là anh nhìn cô mà chẳng có mảy may hứng thú. Rất có khả năng mọi chuyện đều là do cô tưởng tượng ra. Gần như là cô tự đánh lừa mình. Điều đó không chỉ khiến cô đáng thương, thảm hại và vô cùng ảo tưởng, mà còn điên rồ như cả gia đình cô. Một suy nghĩ đáng sợ.

Cô cầm xô cùng vòi nước lên và đi tới mạn xe đối diện Jack.

“Tối mai, Billy và vài người nữa sẽ tụ tập lại để chơi bóng bầu dục ở công viên Horizon View.”

Anh dồn trọng lượng lên một chân và quay lại nhìn cô. “Hôm nọ tôi đã nói việc đó với Nathan, thằng bé sẽ trả lời lại cho tôi xem nó có đi được không.”

“Chúng tôi không có kế hoạch gì, nên tôi không có vấn đề gì với việc nó đi hết.” Daisy đặt cái xô xuống mặt đất và giơ vòi nước lên trên nóc xe. “Giành bóng hay cờ[24]?”

[24] Điểm khác biệt giữa trò bóng bầu dục cờ và bóng bầu dục thông thường là thay vì giành bóng trực tiếp từ đối thủ, người ta gỡ lá cờ trên thân người cầm bóng.

“Bóng bầu dục cờ chỉ giành cho những gã ẻo lả,” anh chế giễu khi đi tới đứng đối diện cô. “Và con gái.”

Cô quyết định bỏ qua câu đó. “Tôi không muốn Nathan chơi mà không có mũ bảo hiểm và đồ bảo hộ.”

“Chúng tôi sẽ bảo đảm thằng bé có đầy đủ dụng cụ.” Anh nghiêng đầu sang một bên như thể anh đang đánh giá cả cô nữa. “Sao cô không đến sân trong bộ cánh cổ vũ ngày xưa của cô nhỉ? Cô có thể thực hiện động tác nhào lộn trên mặt đất và trên không như hồi xưa cô vẫn làm.” Hai khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười thuần nhục dục. “Hay nhảy chạm ngón chân. Hồi trước cô thường hay tạo ra những cảnh xoạc chân rất đẹp mắt.”

Ngón cái của Daisy lại tìm tới đầu vòi nước và nước bắn qua nóc xe, phun vào ngực và vai Jack, rẩy vào kính râm của anh.

“Ôi trời,” cô nói và bỏ ngón tay ra.

Chân mày anh nhíu xuống và khuát sau hai mắt kính. “Cô cố tình làm thế.”

Cô thở dốc. Kinh hoàng. “Không. Tôi đâu có.”

“Có đấy,” anh nói hết sức từ tốn, “cô đã cố tình.”

“Nhầaam.” Cô lắc đầu, lại ngoắc ngón cái vào đầu vòi nước và bắn thẳng vào ngực, giữa hai vai anh. Nước rẩy lên cằm rồi chảy xuống trước áo anh. “Cái đó,” cô nói khi bỏ ngón tay ra, “mới là cố tình.”

“Cô có biết,” anh nói khi bỏ kính râm ra và nhét vào túi chiếc áo ướt đẫm của anh, “tôi định sẽ làm gì cô không?”

“Không gì cả.”

Ánh mắt xanh ngắt của anh hứa hẹn sẽ trả đũa khi anh đi vòng qua nóc xe. “Nhầaam,” anh nhại giọng cô.

Cô lùi lại một bước, “ở yên chỗ anh đang ở đi.”

“Sợ hả?”

“Không.” Cô lùi thêm một bước nữa.

“Cô nên sợ đấy, bé con.”

“Anh định làm gì?”

“Ngừng di chuyển đi rồi cô sẽ biết.”

Cô đứng im tại chỗ, giơ vòi lên và bắt thẳng một dòng nước vào đầu anh. Anh cúi người, và trước cả khi cô kịp nghĩ đến việc bỏ chạy anh đã túm được cô, ghim chặt cô vào cửa sau xe và giật vòi nước khỏi tay cô.

“Jack, không!” Cô bật cười. “Tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Tôi thề.”

Anh nhìn cô và nước chảy khỏi một lọn tóc đang vắt vẻo trên trán anh và rơi xuống má anh. Hàng mi dài của anh ướt đẫm và đuôi mi dính vào nhau. “Tôi biết là cô sẽ không lặp lại đâu,” anh nói khi kéo ngực áo ba lỗ của cô ra và nhét vòi nước vào trong.

“Lạnh quá - aaaaa!” Cô túm lấy tay anh và cố bỏ vòi nước khỏi áo mình.

“Cười đi, cô gái hài hước.” Anh ghim chặt cô lại bằng cơ thể mình và cũng dần trở nên ướt đẫm như cô.

“Dừng lại!” Nước bắn xuống giữa khe ngực và chảy xuống bụng cô. Ngực cô săn lại vì lạnh. “Lạnh như băng vậy.”

Với mặt mình ở ngay trên đầu cô, anh nói, “Hãy nói cho tôi nghe xem cô hối hận thế nào đi.”

“Vôoo cùng xin lỗi,” cô cố nói khi cô vặn vẹo người thoát khỏi anh. Hông anh giữ cô lại ở đúng chỗ anh muốn.

“Như thế chưa đủ.” Anh kéo vòi nước ra khỏi áo cô và thả nó xuống đất. “Thể hiện cho tôi thấy đi,” anh nói, giọng anh khàn khàn.

Tiếng cười của Daisy vụt tắt trên môi và cô nhìn anh. Thật sự nhìn vào dục vọng đang rực sáng qua đôi mắt xanh của anh. Anh đứng chống hai chân ở ngoài hai chân cô. Đùi, hông và bụng dưới của anh ép chặt vào cô, và cô đột nhiên nhận thấy rõ nó đang rất vui sướng khi gặp cô. Một dòng cảm xúc ấm áp nở ra trong bụng Daisy. Trái tim bảo cô hãy ở lại trong khi đầu cô la hét đòi cô bỏ chạy. “Bằng cách nào?”

“Em biết bằng cách nào mà.” Anh đưa mắt xuống nhìn miệng cô. “Và làm cho tốt vào đấy.”

Cô rê hai bàn tay lạnh cóng lên lồng ngực và bờ vai ướt sũng của anh rồi luồn qua tóc hai bên đầu anh. Cô ngẩng mặt lên và trượt một tay ra phía sau. Cô chạm miệng vào miệng anh và cảm thấy tim mình phình ra. Nó lấp đầy ngực cô, khiến việc hít thở trở nên thật khó nhọc và chẳng còn cách nào chối bỏ nó là gì nữa. Trước đây cô đã từng cảm nhận được nó. Chỉ có điều lần này nó mạnh mẽ hơn. Ít rối loạn hơn. Như thể chuyển tiêu cự của máy ảnh cho tới khi nó hiện lên vô cùng rõ ràng.

Cô đang yêu Jack Parrish. Một lần nữa. Tim cô đã chiến thắng vòng này.

Chỉ có một tia sáng vô cùng mong manh chia tách đôi môi họ. Cả hai đều nín thở, mắt dán chặt vào nhau. Chờ người kia có động thái trước.

Daisy trao cho anh một nụ hôn phớt ngọt ngào. “Thế đã tốt chưa?”

Môi anh lướt nhẹ qua môi cô khi anh lắc đầu. “Thử lại đi.”

“Thế này thì sao?” Môi cô tách ra và cô dùng đầu lưỡi chạm vào đường nối giữa hai môi anh.

Anh hít mạnh vào một hơi và giọng anh khàn đặc khi hỏi, “Đó là những gì tốt nhất em có thể làm hả?”

Cô đưa một tay lên má anh và lướt nhẹ trên quai hàm lởm chởm râu của anh. “Không, nhưng em không nghĩ anh chịu được thứ tốt nhất em có thể.”

“Cứ thử đi.”

Mắt Daisy khép lại và cô hơi hơi tan chảy vào anh. Đỉnh ngực cô chạm nhẹ trên ngực áo anh và nhũ hoa cô săn lại không chỉ vì lạnh. Hơi ấm lan khắp da thịt cô và lắng xuống giữa hai chân. Cô ép khuôn miệng mở rộng của mình vào miệng anh và hôn anh. Ban đầu, cô trao cho anh những nụ hôn trêu chọc dịu dàng khiến Jack phải đuổi theo cô đòi thêm. Một tiếng rên giận dữ thoát khỏi lồng ngực anh, anh nghiêng đầu sang một bên và đốt thêm lửa. Anh ép miệng cô mở rộng hơn và chiếm quyền kiểm soát.

Với hai đôi môi khóa chặt vào nhau, anh vòng tay quanh người cô và lùi lại một bước. Anh ôm mông cô trong đôi bàn tay to của mình và kéo cô đứng kiễng lên.

Anh lùi lại và nhìn vào mặt cô. “Em tuyệt quá.” Hết sức chậm rãi, anh thả cô trượt dọc xuống cơ thể mình rồi lại kéo cô lên. “Chẳng có một ai mang lại được cảm giác tuyệt vời như em.” Miệng anh lại phủ lên miệng cô. Dòng nước lạnh từ vòi phun chạy trên các ngón chân cô khi nụ hôn trở nên nóng bỏng.

Sau lưng mình, Daisy nghe tiếng ai đó hắng giọng, một phần nghìn giây trước khi giọng Nathan đâm thủng làn sương mù dục vọng bao quanh cô. “À, mẹ?”

Jack ngẩng mặt lên, cô đặt chân xuống đất và quay phắt lại. “Nathan!” Phải sau vài giây đờ đẫn nữa cô mới nhận ra rằng cậu không ở một mình. Có một cô bé đứng cạnh cậu. Nathan nhìn cô rồi nhìn sang Jack và má cậu đỏ rực lên.

“Con đã đứng đây bao lâu rồi?” Jack hỏi, giọng anh quá bình tĩnh và tự chủ đối với một người đàn ông vừa mới đặt tay lên mông Daisy, trượt cô lên lên xuống xuống cơ thể mình.

“Bọn con đã thấy hai người từ cuối đường.” Nathan quay mắt lại nhìn Daisy. Cậu không nói gì nữa và cô cũng không hiểu cậu đang nghĩ gì.

Daisy nặn ra một nụ cười và nói, “Con sẽ giới thiệu bạn con chứ?”

“Đây là Brandy Jo.” Cậu chỉ vào Daisy. “Đây là mẹ tớ và chú Jack.”

“Rất vui được gặp cô chú ạ.”

Daisy di chuyển để bước tới trước nhưng tay Jack đặt trên cạp quần soóc của cô khiến cô chắn trước mặt anh. Cô ngoái qua vai nhìn lên anh, anh nhướn một bên mày, và cô liền hiểu. Jack đang lấy cô làm lá chắn. Cô cảm thấy hơi nóng trườn lên cổ rồi má mình. Giống hệt Nathan. Dường như người duy nhất không bị xấu hổ là Jack.

Cô chuyển sự chú ý của mình sang Nathan và Brandy Jo. “Cháu sống gần đây không?” cô hỏi để khỏa lấp khoảng im lặng ngượng nghịu.

“Ở Taft ạ.” Brandy Jo ngước lên nhìn Nathan. “Ngày đầu tiên Nathan và cháu gặp nhau, cháu đã bảo cậu ấy là chúng cháu cũng có chút họ hàng. Cô Jessica của cháu cưới anh họ Bull của chú Ronnie Darlington.”

Chà, ít nhất cô bé cũng không có quan hệ máu mủ với Ronnie. “Cách đây vài tuần vụ ly dị của Lily và Ronnie đã kết thúc rồi.”

“À. Cháu không biết chuyện ấy.” Cô bé mỉm cười và nói chỉ to hơn một tiếng thì thầm. “Chú Ronnie là một người tồi tệ và mọi người đều không thể hiểu nổi cô Lily thấy gì ở chú ấy.” Brandy Jo rõ ràng là một cô gái thông minh.

“Ta đã ghé qua để nói với con về trận bóng bầu dục tối mai,” Jack nói.

“Và chú chẳng thể tìm ra việc gì để làm cho tới khi cháu về đây, nên chú đã quyết định hôn hít mẹ cháu ở sân trước à?”

Miệng Daisy há hốc.

Jack phá ra cười. “Nó có vẻ là một cách hay để giết thời gian.”

Daisy quay lại nhìn anh.

“Sao?” anh nói với một nụ cười xấu xa. “Em cũng đã nghĩ vậy còn gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.