Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 27



Lúc Dư Lạc bước tới, Hoắc Dương mới thôi ngơ ngẩn rồi nhoẻn miệng cười với anh.

"Tôi đi hâm lại đồ ăn." Anh vừa mỉm cười đáp lại vừa chỉnh lại mái tóc hơi rối.

Hoắc Dương tựa người lên ghế, đưa tay xoa vùng giữa lông mày, sau đó phóng mắt qua chiếc bàn vân gỗ tự nhiên nhìn về phía Dư Lạc trong phòng bếp. Thế nhưng, mâm đồ ăn thơm nức mũi và bốc khói nghi ngút lại thu hút sự chú ý của hắn một lần nữa. Hắn thở dài rồi cất những cảm xúc rối bời vào sâu trong lòng.

Thấy Dư Lạc càng ngày càng lại gần, Hoắc Dương ngẩng lên: "Sao cậu còn chưa ăn? Tôi đã nói sẽ về muộn mà."

Dư Lạc vừa đưa đôi đũa qua vừa cười: "Đêm hôm tôi còn phải xem cậu ăn chẳng phải càng khó chịu à."

Hoắc Dương cười híp mắt: "Cậu không sợ ăn muộn quá sẽ béo hả?" Nói rồi đưa tay nhận đũa.

Dư Lạc không nói gì, chỉ nhíu mày nở nụ cười, sau đó nhấc vạt áo lên để lộ cơ bụng rõ ràng và săn chắc. Hoắc Dương đưa tay ra định sờ lên cơ bắp đẹp đẽ mà hắn luôn ao ước, nhưng bị Dư Lạc đánh một cái vào tay. Sau khi thả áo xuống, Dư Lạc còn vừa cười vừa nhướng mày với Hoắc Dương. Hoắc Dương bị đau nên rụt tay lại, chỉ đành thở dài mà ngồi yên ăn cơm, trong lòng thầm nghĩ có nên đi tập cùng Dư Lạc không.

Dư Lạc được dịp khoe khoang kiêu ngạo, nhưng thấy hắn nản lòng bèn múc bát canh gà rồi chống tay lên cằm cười với hắn: "Cậu ăn nhiều vào. Gần đây gầy đi nhiều rồi, còn tập tành gì nữa."

"Tôi gầy á? Tôi thấy mình ăn khoẻ phết mà." Hoắc Dương ngẩng đầu lên hỏi.

"Gầy, cằm cũng nhọn rồi kìa." Dư Lạc chẳng mấy chốc đã ăn xong, sau đó vào bếp bưng ra một tách Americano có rót thêm sữa. Màu trắng của sữa hoà quyện với chất lỏng màu đen làm cafe nhạt màu rất nhanh. Hoắc Dương ngỡ như mình có thể ngửi được mùi vị đắng chát của cái món đó, chẳng hiểu Dư Lạc thích uống ở chỗ nào.

"Tối rồi cậu còn uống cafe làm gì?"

"Đêm nay phải làm việc."

Hoắc Dương gật đầu và múc thêm nửa bát canh gà. Canh cực kì thơm ngon, không bị váng mỡ ở mặt trên, hơn nữa mùi vị đến từ chính nước thịt của con gà chứ không cho thêm gia vị gì.

Hắn mím môi: "Ồ." Bỗng thấy hơi thương Dư Lạc.

Làm một giáo sư trẻ chẳng phải chuyện dễ dàng. Phải dạy các lớp cơ bản cho sinh viên đại học là công việc rất mệt mỏi nhưng hiếm khi nhận được lời khen. Kinh nghiệm chưa dày dạn, phúc lợi thì bình thường, chưa kể lúc nào cũng phải giữ mối quan hệ với cấp trên, mà Dư Lạc lại không phải người giỏi xã giao.

Hoắc Dương ăn xong thì vào bếp rửa bát. Dư Lạc cũng tắt đèn phòng khách, chỉ để lại đèn sàn trước bàn làm việc. Bóng của Hoắc Dương phản chiếu trên kính, hắn thấy mình mệt đến nỗi ngả đầu xuống giường là ngủ được ngay. Có thể là yên tâm và thư giãn rồi nên mới thấy mệt hơn. Hắn hà hơi lên tấm kính để làn khói che mờ cái bóng của mình.

Khi Dư Lạc viết xong chồng tài liệu đăng kí đã quá nửa đêm, tình cờ còn thấy được ánh đèn lấp loé dưới sân của mấy người bảo vệ đi tuần tra. Anh vừa xoa vùng giữa lông mày vừa khép máy tính lại. Thật sự rất mệt, gần đây công việc hành chính đang được triển khai nên các loại báo cáo kiểm tra gì cũng đều phải nộp lên, làm người ta đau đầu hơn cả viết bài nghiên cứu. Ngoại trừ mấy việc đó, những buổi hẹn tư vấn cũng không thể không đi, hai lần gần đây Từ Văn đều hỏi anh sao tình trạng lại tệ hơn.

Cho dù cơ thể mệt vô cùng nhưng vì uống cafe nên đêm nay e là không tài nào ngủ được. Dư Lạc vừa thở dài vừa đổ nửa tách cafe vào bồn rửa trong bếp. Bất ngờ thay, anh thực sự chìm vào giấc ngủ nhưng lại mơ một giấc mơ không ổn lắm.

Sáng sớm Hoắc Dương khoác lên người một bộ âu phục, tuy bình thường rất ít mặc đồ trang trọng nhưng thỉnh thoảng mặc lại mang đến cảm giác tràn đầy sức sống. Hắn thoa toner lên mặt, nhướng mày với bản thân trong gương rồi thắt lỏng một chiếc cà vạt màu retro.

Mình đẹp trai quá đi. ------ Hoắc Dương sải bước nhẹ nhàng về phía garage, lúc lái xe ra ngoài vẫn còn tấm tắc công nhận ngoại hình của bản thân.

Hoắc Dương đẹp trai quên mất tiêu bữa sáng trên bàn ăn - pizza bơ mà hắn thích nhất và sinh tố việt quất, cũng quên xem tin nhắn Wechat của Dư Lạc luôn.

"Tôi phải đi công tác vài ngày."

Khi Dư Lạc ngồi trong văn phòng, những xúc cảm trong giấc mộng vẫn còn lẩn khuất đâu đây. Anh chỉnh lại cổ áo, đeo đồng hồ lên rồi lại tháo xuống, cuối cùng đi ra bồn rửa tay rửa mặt bằng nước lạnh. Thầy Trương cùng văn phòng thấy vậy thì trầm trồ với sức khoẻ của thanh niên trẻ, phải biết dù đã sắp tháng năm nhưng nước máy ở thành phố W vẫn lạnh thấu xương.

Dư Lạc chỉ cười ngại ngùng và đi về phía bàn làm việc, rút một tờ khăn giấy từ cái hộp mới lấy ra để lau khô mặt. Đúng là lạnh đến nỗi tay hơi cóng lại rồi, nhưng chẳng mấy sẽ phải đứng lớp hai tiết. Anh bèn rót cốc nước nóng rồi cầm đồ dùng cho việc dạy học ra khỏi cửa.

Tuy nước lạnh giúp hạ nhiệt độ trong lòng, nhưng ký ức tạm thời vẫn được lưu giữ.

Cơ thể trẻ trung với làn da căng mịn tới gần anh, dán sát vào người anh, mang tới cảm giác ấm áp và những xúc cảm tinh tế, dai dẳng. Trái tim cả hai cùng chung một nhịp đập.

Thịch. Thịch. Thịch.

Khi cửa phòng mở, Hoắc Dương cũng ngừng xoay bút. Ngoài cửa là người tới phỏng vấn cho vị trí lễ tân. Ứng viên đầu tiên là một cô bé chừng hai mươi có vẻ rất hoạt bát. Buổi phỏng vấn diễn ra trong không khí vui vẻ, Hoắc Dương còn nhân tiện chuyện trò đôi câu về kiến thức chuyên ngành thời đại học. Lúc cô nhóc ra ngoài, Hoắc Dương nhìn lại tấm ảnh trên CV đã bị photoshop đến mức không nhìn ra được mặt thật, hơi mím môi rồi đánh dấu X.

Người tiếp theo là nam.

Người tiếp theo nữa vẫn là nam.

...

Những ứng viên nữ về sau đều là học sinh muốn đi thực tập. Hoắc Dương thở dài, chẳng hiểu Tần Lượng viết tin tuyển dụng kiểu gì. Hắn hơi hối hận nên lại lôi CV đầu tiên ra.

Xong lại đặt xuống.

Làm người phải trung thực.

Trước khi nhận điện thoại của Tần Lượng, Hoắc Dương vẫn chưa thấy ứng viên nào làm hắn cực kì hài lòng. Tiểu Tân, người tới văn phòng để giúp đỡ, vào nói với hắn không còn nhiều người nữa, hắn bèn cắn răng định phỏng vấn một lượt cho xong.

Nam sinh cuối cùng tốt nghiệp đại học W, tuy học trái chuyên ngành nhưng thể hiện khá tốt, được Hoắc Dương đánh dấu tích.

Hoắc Dương thấy hơi đói, không đúng, không phải hơi mà là rất đói. Hắn cầm bút lên xoay xoay rồi lại nghiêm túc nhìn CV của nam sinh kia. Cậu bạn này tuy không phải học sinh xuất sắc nhưng kinh nghiệm thời đại học rất thú vị, đã từng làm một số bản kế hoạch tổ chức sự kiện khá ổn. Nếu làm lễ tân thì rất đáng tiếc. Hoắc Dương tạm quyết sẽ giữ cậu ta lại, nhưng giao cho việc gì thì có thể cân nhắc sau.

Tần Lượng nói đã ký xong mặt tiền cửa hàng đối diện. Cửa hàng này không xung đột gì với công ty thiết kế, trái lại còn bổ trợ lẫn nhau. Hắn qua ngó nghiêng cửa hàng bên đó, còn tầng hai và tầng ba tạm thời để trống thì Tần Lượng muốn xây thành nhà sách độc lập, bởi chi phí không nhỏ nên Hoắc Dương muốn suy nghĩ thêm.

Đói quá đi mất.

Trước khi tới garage, cuối cùng hắn cũng thấy tin nhắn của Dư Lạc. Anh không nói mấy ngày nữa sẽ về, cũng không nói đi công tác chỗ nào luôn.

Hoắc Dương khịt khịt mũi, định lái xe đến nhà hàng gần đây ăn trưa rồi tính tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.