Triển lãm đồ gốm do một nhà thiết kế tự tổ chức trong không gian nhỏ, được trang trí theo phong cách cổ điển và sắp xếp bố cục rất chuyên nghiệp. Những tác phẩm gốm đủ kích cỡ bày bán ở lối ra và kín cả ba mặt của booth triển lãm.
"Hai ngày nữa tôi qua thành phố lân cận công tác, chắc sau một hai ngày sẽ về." Dư Lạc vừa đi vừa nói.
"Gần đây cậu vất vả quá." Hoắc Dương nhìn anh. "Đợt này hết bận thì nghỉ đi."
"Ừ." Dư Lạc cúi đầu xem người tí hon bằng gốm ôm bình dáng bầu, mặt chỉ bé bằng ngón tay nhưng nom rất sinh động. Anh cười khổ: "Lãnh đạo định cử tôi đi tập huấn ở trường đối tác bên Anh."
"Ủ ôi, tôi phải hưởng ngay tay nghề quý hoá của ngài mới được." Hoắc Dương cười lớn.
Khi ra khỏi cửa, Hoắc Dương mua một đôi chén súp làm bằng gốm Arita (1) và chén trà có nắp (2) to cỡ bàn tay. Hai món đồ đều vô cùng tinh xảo với hoạ tiết cánh hoa hoà quyện giữa đỏ và xanh lam, phần đế trắng điểm thêm màu xanh nhạt.
(1) Một dòng gốm nổi tiếng của Nhật
(2) Tách trà có nắp mà mấy phu nhân trong phim cổ trang Trung Quốc hay uống ấy
"Mua cái này làm gì?" Dư Lạc giúp hắn chọn hai cái thìa đồng bộ.
"Làm sinh tố ý, đồ ngốc." Hoắc Dương cẩn thận bọc đồ gốm trong xốp rồi bỏ vào túi.
"À đúng rồi." Trên đường ra garage, Hoắc Dương chợt nhớ ra. "Phương Thâm hỏi tôi cậu làm nghề gì."
Dư Lạc mở cửa xe. "Hả? Hỏi cái đó làm gì?"
"Chắc tại cậu đẹp trai." Hoắc Dương cười. "Cậu ấy bảo nhìn mặt góc cạnh nên đẹp."
"Cậu ấy đưa danh thiếp cho tôi." Dư Lạc rút từ trong túi ra một tấm card đơn giản không trang trí màu mè, bên trên chỉ ghi tên và thông tin liên lạc của Phương Thâm.
"Trần An Lục, cái người chào hỏi lúc mình vào cửa ấy, là bạn thân của tôi." Hoắc Dương ngoẹo cổ nhìn Dư Lạc. "Là bạn trai cậu ấy."
"Nhìn ra rồi." Dư Lạc cười cười. "Ánh mắt Phương Thâm nhìn bạn cậu rất khác."
"Cậu tinh mắt thế, ánh mắt khác mà cũng nhìn ra được?" Hoắc Dương tỏ vẻ "Vậy sao cậu không nhìn tôi".
Dư Lạc cứ cười mãi với vẻ mặt Hoắc Dương trong gương chiếu hậu.
Dư Lạc lái xe tới khu phố cổ. Quảng trường ở đây đã lâu không được tu sửa, ven con đường gồ ghề là hàng xe đỗ bừa bãi, thậm chí có những đống cát xây nhà chẳng ai thèm để ý.
Tuy mảnh đất này được phê chuẩn từ mấy năm trước, nhưng các bên bất động sản kiện cáo suốt hai năm vẫn chưa đâu vào đâu, cuối cùng nơi đây biến thành khu phố cổ chướng tai gai mắt của thành phố.
Song, trái ngược với khung cảnh tồi tàn của chốn này, có một hàng chè be bé lâu năm buôn bán rất đắt khách, thu hút bao nhiêu người tới vì ngưỡng mộ danh tiếng. Dư Lạc kéo mành che lên, vì cửa khá thấp nên hơi cúi người mới vào được. Ông chủ ở trong phòng, còn khách bên ngoài đã ngồi kín mấy bàn nhỏ. Hoắc Dương đi vào theo. "Woah, tiệm này đông thế."
"Tôi đi gọi món, cậu lên tầng trên tìm chỗ ngồi đi."
Sau khi tìm được bồi bàn đang bận tối tăm mặt mũi, Dư Lạc gọi chè nấm tuyết táo đỏ bỏ thêm mạn việt quất rồi gọi chè đậu xanh cho mình.
Cầu thang gỗ xây theo kiểu cổ phát ra tiếng kẽo kẹt mỗi khi bước lên, bởi không gian hẹp và không bật đèn nên khá giống kiệu thời xưa. Tầng hai vừa là chỗ ngồi cho khách vừa là kho. Giữa đống tranh sơn dầu và vài bản phác hoạ ở gần kho, Hoắc Dương nhìn thấy một bức tranh vẽ ngôi nhà.
"Rất giống ngôi nhà màu xanh lam mà chúng ta đi qua khi còn bé."
"Ừ, ngôi nhà đó bị phá dỡ từ mấy năm trước rồi." Dư Lạc nhìn ra khung cảnh ven đường từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Trên con phố chật hẹp có chiếc xe đẩy hiếm khi bắt gặp ở chốn thành thị nhộn nhịp, có những con buôn nhỏ đang rao bán đồ ăn, làm nơi đây cứ như bị bỏ quên ở một thời đại trước.
"Cậu quay về đấy rồi hả?" Hoắc Dương đưa tay lên chống cằm.
"Sau Tết năm nay tôi đi hỏi thăm, nhưng chỗ đó thành văn phòng rồi." Dư Lạc nhìn hắn. "Bố tôi mua mảnh đất đó."
Dư Lạc gật đầu mà không nói gì. Khi chè được đưa lên, hai người lặng yên thưởng thức món ngon của con phố này.
Hè năm ấy, trên sườn núi gần trường có một ngôi nhà màu xanh lam được xây nên, nhưng chưa ai từng gặp chủ nhà, cứ như thể ngôi nhà ấy tự dưng mọc lên. Bởi vậy, đám bạn ở trường bắt đầu xì xào bàn tán đủ loại chuyện ly kỳ, nào là yêu quái hoá phép ra nhà, nào là nhà chính là bản thể của yêu quái, nếu không sao lại có màu xanh lam? Sau khi cậu nhóc Hoắc Dương to gan thảo luận với đám bạn, cả lũ con trai chọn một tối thứ sáu tan học sớm để chạy tới ngôi nhà kia xem. Hoá ra nơi ấy là nhà nghỉ còn chưa treo biển kinh doanh, thỉnh thoảng ông chủ sẽ đưa con trai tới ở vài ngày. Nhờ thế Hoắc Dương quen cậu bé kia, sau này còn đưa Dư Lạc tới căn nhà màu xanh chơi cùng cậu ấy rất nhiều lần.
Dư Lạc nghe được tiếng ồn ào của người lớn và trẻ con ở tầng trên của phía đối diện. Anh ngẩng đầu nhìn những cái bóng đi qua đi lại in trên khung cửa sổ đóng chặt.
Những người sống trong ngôi nhà kia không biết về sau đi đâu. Họ chẳng để lại dấu vết nào y như thần tiên trong trong truyện vậy. Chớp mắt một cái thôi mà năm tháng đã đi tới ngày hôm nay, may sao còn có thể vô tư ngắm Hoắc Dương ngồi đối diện.
Tài liệu về chuyến giao lưu ở nước ngoài đã được gửi xuống. Dư Lạc nhận mail từ trường đối tác nhắc anh chuẩn bị một số tài liệu cần thiết, những chuyện còn lại sẽ do nhân viên hành chính sắp xếp, anh chỉ cần báo đúng thời gian cho nhân viên là được.
Sau khi đón hết học sinh, Dư Lạc ngồi xe buýt của trường tới thẳng sân bay. Anh nhận được tin nhắn của Hoắc Dương trước khi lên máy bay: "Đồ trong tủ lạnh là cậu làm à?"
"Không, là tủ lạnh hô biến ra đấy."
Hoắc Dương mới ngủ dậy nên chỉ mặc đồ ngủ, tóc tai thì bù xù. Hắn dựa vào cửa tủ lạnh nhắn tin, thấy Dư Lạc trả lời thì khoé môi từ từ nhếch lên, thế rồi biến thành cười hả dạ. Hắn nhảy bật lên, cầm bình nước vào bếp rồi lại nhảy ra phòng khách. "Dư Lạc, sớm muộn gì cậu cũng là của ông đây!"
Trong tủ lạnh, sủi cảo đã gói được để trong hộp ba tầng, có ghi rõ là vị gì trên giấy note dán ở ngoài. Món ăn kèm ở tầng dưới cùng là tôm bóc vỏ băm nhuyễn lăn qua trứng gà vàng rực và chiên thành màu vàng óng.
Tối hôm trước, Dư Lạc thức đến hơn nửa đêm để nấu xong đồ ăn mấy ngày cho Hoắc Dương. Trên tủ lạnh cũng dán đầy giấy nhớ:
"Nhớ tắt công tắc rồi hãy rút nguồn điện."
"Nhớ đặt báo thức lúc nấu cháo."
"Đừng nấu những món không biết làm."
Phía dưới cùng dán một tờ giấy có mấy dòng bị gạch đi, cuối cùng chỉ còn:
"Nếu có cháy thì đậy vung lên nồi, tuyệt đối không được đổ nước đâu đấy (1)."
(1) Cháy lúc nấu ăn là cháy do dầu, vì vậy đổ nước sẽ càng cháy mạnh. Nếu lửa chưa lan quá rộng thì có thể đậy vung nồi để cắt hết oxy, nhưng nếu muộn quá rồi thì phải dùng bình cứu hoả (stovetopfirestop.com)