Sau khi tắm xong, Dư Lạc nằm trên giường, gửi tin cho hiệu phó báo nghỉ mấy ngày vì lý do sức khoẻ. Bạch Dã Côn không nhắn thêm gì nữa. Bất ngờ thay, tâm trạng Dư Lạc không bị ảnh hưởng vì chuyện hôm nay, tối vẫn ngủ được tàm tạm. Khi kéo rèm cửa vào sáng sớm, anh vừa ngắm ánh dương ngoài cửa sổ vừa nhoẻn miệng cười, có lẽ là vì Hoắc Dương đến đây. Hôm nay anh định ra ngoài một mình, nhưng giờ phải hỏi thăm Hoắc Dương bao giờ tới London. Hắn nhận điện rất nhanh: "Dư Lạc à?"
"Cậu...tới London rồi hả?"
"Ừ." Hoắc Dương mất ngủ cả đêm vì lệch giờ, hơn bốn giờ sáng đã dậy rồi đọc sách cả sáng, chỉ chực chờ điện thoại của Dư Lạc.
"À, tôi được nghỉ nên muốn hẹn cậu... Có phải cậu đang làm việc không?"
"Không bận! Tôi không... À... Hôm nay tôi không phải làm việc, mai tính sau." Hoắc Dương vừa kích động cái là thiếu điều lòi đuôi. Hắn vỗ vỗ ngực, mình thì làm việc quái gì?
"Được, vậy tôi gửi địa chỉ qua rồi gặp nhau ở đó." Dư Lạc gửi định vị của trạm xe buýt trên Google.
Nhạc nền của quán cafe là soundtrack một bộ phim Hàn nổi đình đám từ năm nào. Trong tiếng nhạc đệm piano dịu êm, nữ ca sĩ khẽ thở than. "I love you, love you..." (1)
(1) Bài này là I miss you của Soyou, OST Goblin nhé.
Dư Lạc gọi một cốc matcha nóng trong lúc chờ Hoắc Dương. Bên cạnh chỗ ngồi là cửa sổ lớn theo phong cách Baroque (2), tấm gỗ dạng lưới được chạm khắc hoa văn tinh xảo và tấm kính sặc sỡ phản chiếu quầng sáng ngũ sắc.
(2) Kiến trúc Baroque là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 16. Kiến trúc Baroque tạo ra những không gian phức tạp và những luồng ánh sáng kỳ bí được chiếu khắp nơi mà người ta không thể nào tìm ra được điểm xuất phát của ánh sáng đó. Ngoài ra, người ta còn nhận biết được kiểu kiến trúc này thông qua các thức cột có kích thước lớn và thường chồng cao hai tầng, cửa sổ lớn hình chữ nhật, một cửa bé hơn hình tròn, nửa tròn hay hình oval (Wikipedia).
Hoắc Dương còn chưa kịp tới thì thời tiết đã trở mặt. Những hạt mưa rơi xuống ngay dưới ánh mặt trời, đáp xuống đất rồi in dấu thành những vệt nước thẫm màu. Dư Lạc đứng ở bậc thềm bằng đá nhìn thời gian trên điện thoại. Anh mặc bộ vest màu xanh xám, tay phải cầm chiếc ô cán dài, cốc cacao đặt trong túi giấy được ôm cẩn thận trong ngực.
Hoắc Dương chưa tới mà mưa càng lúc càng nặng hạt. Anh không biết Hoắc Dương sống ở đâu, không biết hắn sẽ tới từ phương nào. Dưới chiếc ô màu đen che đi một phần tầm nhìn, Dư Lạc nhìn quanh bốn phía với vẻ ngơ ngác.
Hoắc Dương bật chiếc ô màu đen, vừa xuống xe đã thấy Dư Lạc bên kia đường. Cách màn mưa dày đặc, cách núi, cách sông, ngỡ như cách bao nhiêu năm thời gian đã mất. Vậy mà người trong đôi mắt vẫn đợi mình ở một nơi thật gần. Hoắc Dương chờ đèn đỏ chuyển xanh rồi hoà mình vào dòng người vội vã.
Khi sải bước qua vạch kẻ đường, giày da đen bóng láng giẫm lên vũng nước làm bọt nước bắn tung toé. Hắn ngẩng đầu ngắm bầu trời màu xanh nhạt, ngắm những giọt mưa rớt xuống từ mái vòm trong một ngày trời quang.
Chậm rãi tới gần Dư Lạc, thấy anh trở nên rõ ràng trong tầm nhìn, thấy nụ cười nhè nhẹ trên gương mặt anh. Giữa phố thị nhộn nhịp, có người đi làm, có người nắm tay bạn đời tới nơi phương xa. Riêng Hoắc Dương tiến về phía trước, vượt qua biết bao con người khác biệt về màu da với biết bao câu chuyện.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt như chia cách hai người giữa tấm rèm mịt mờ. Trong tiếng nhạc vang lên từ một cửa hàng ven đường không biết tên, giọng hát chậm rãi và sâu lắng của nữ ca sĩ trở thành nhạc nền buổi chạng vạng.
And if you"d call for me, you know I"ll run...
Hoắc Dương bắt đầu chạy. Nước mưa đập "ầm ầm" vào ô, nhiều giọt nước bay theo đường vòng cung rồi thấm ướt hàng mi.
I"ll run to you...
Hắn chạy nhanh hơn, bên cạnh là thiếu niên người Anh đẹp trai lướt như bay trên chiếc xe đạp. Mưa ngớt lại, còn tia nắng như dày thêm.
I"ll come to you...
Theo bước chân chậm lại, Hoắc Dương đóng chiếc ô còn rỏ nước. Dư Lạc cất ô gần như cùng lúc rồi đi tới với nụ cười dịu dàng. Ánh nắng ở London dường như cũng chậm lại, xuyên qua tầng mây chiếu rọi mặt đất.
I"ll come, come, come...
Tiếng nhạc xa xôi cứ trầm xuống và sâu lắng thêm, mãi tới khi biến mất không còn dấu vết.
Dường như tấm màn đã được vén lên, chỉ còn Dư Lạc vươn tay ra là có thể chạm tới.
"Này." Dư Lạc đưa cho Hoắc Dương cốc cacao còn ấm.
"Cậu gầy đi." Hoắc Dương nhận lấy, uống một ngụm rồi nhìn mặt Dư Lạc, kiềm chế lắm mới không chạm lên mặt anh.
"Đúng là ăn không quen nổi đồ ở Anh." Dư Lạc cười rộ nhưng đôi mắt không giấu được vẻ mỏi mệt.
Dư Lạc không hỏi Hoắc Dương muốn đi đâu, chỉ sánh bước bên hắn hướng về sông Thames phía trước. Càng tới gần bờ sông càng thấy nhiều loài chim nước bay tới.
Hoắc Dương nhìn anh. "Mình ngồi du thuyền đi?"
"Được." Dư Lạc hơi híp mắt sau cặp kính gọng vàng. "Trên đoạn sông này có rất nhiều điểm tham quan. Vì cậu qua công tác nên hôm nay có thể tranh thủ đi thêm vài nơi."
"Khụ..."
Bởi hai người đều không mang camera nên chẳng có cách nào ghi lại cảnh đẹp trên sông. Hoắc Dương chụp mấy tấm bằng điện thoại. "Tiếc là chụp không đủ nét."
"Không sao, sau này quay lại." Dư Lạc nghiêng đầu nhìn hắn.
"Cùng cậu hả?" Hoắc Dương nhìn con chim màu trắng lướt qua mặt nước và in cái bóng đu đưa lên tấm kính xanh như nước hồ. Nó vừa kêu chói tai vừa vỗ cánh, sau đó dừng ở mạn thuyền của họ.
"Được." Dư Lạc ngắm loài chim nước đẹp đẽ rồi quay đầu nở nụ cười.
Hoắc Dương nhìn mái tóc và góc áo của Dư Lạc lay động trong gió. Hắn hỏi với vẻ thăm dò: "Tôi follow Weibo của cậu."
"Ừ." Dư Lạc nhớ lại tên Weibo của hắn. "Tôi thấy rồi."
"Ừ." Hoắc Dương chợt không biết mở miệng thế nào. Con chim nước vẫn đứng ở mạn thuyền chứ chưa bay đi, chỉ nhìn họ bằng đôi mắt đen láy.
Tiếng chuông Big Ben âm vang từ bờ đối diện làm không khí rung động, tạo ra những gợn sóng lăn tăn như kéo dài mãi tới tai của tất thảy mọi người. Hoắc Dương dần bình tĩnh lại.
Khi xuống thuyền, họ đi dọc theo Bến tàu St. Katherine.
Con sông lớn bắt nguồn từ miền Tây Nam nước Anh đã bồi đắp nên thành phố này suốt bao năm, đã chứng kiến những toà nhà tráng lệ được xây dựng, đã chứng kiến chiến tranh và yêu ghét, ấy thế mà nước sông chỉ lẳng lặng, chậm rãi chảy trôi qua lòng sông bên bờ đê.
Ánh nắng ban trưa xuyên qua tầng mây mà ló rạng, chiếu rọi trên mặt nước phẳng lặng như rắc bụi vàng lấp lánh lên lân quang. Dư Lạc cúi xuống nhìn chiếc thuyền dưới cầu, thấy cô bé có mái tóc vàng óng nhe răng cười với họ, lộ cả hai chiếc răng nanh to. Anh cũng cười đáp lại, hàng mi che phủ mí mắt tạo nên một cái bóng rõ ràng trên mặt. Hoắc Dương chăm chú ngắm Dư Lạc dựa gần vào lan can để nhường đường cho người ta. Anh quay sang nhìn Hoắc Dương một cách tự nhiên, trên gương mặt là nụ cười chưa từng biến mất.
Tim đập như trống Tabla (3).
(3) Một nhạc cụ bộ gõ phổ biến ở Ấn độ, gồm một cặp trống (Wikipedia).
"Nếu em nói em muốn ăn cơm anh nấu cả đời, anh có ném em từ trên cầu xuống không?" Hắn ngẩn ngơ kéo cánh tay Dư Lạc. "Em thích anh."
Pháo hoa đột ngột bùng nổ giữa bầu trời trong trẻo, vẽ nên những chùm sáng lấp lánh mà ban ngày cũng thấy rõ. Ánh sáng đủ mọi màu sắc rơi xuống từ trên không.
Trong khi đó, nước sông Thames vẫn tĩnh mịch xuôi dòng, tựa như dải lụa im lìm giữa tất thảy không gian, thời gian.
Dư Lạc đưa tay ra, ngón trỏ từ từ nhấc lên, ngón cái cọ lên đầu ngón tay rồi cuộn lên, như là khoảng lặng trong phút giây ngờ vực. Mắt anh chớp mạnh như muốn bắt lấy sóng âm đang trôi dạt trong không khí. Anh nhìn gương mặt Hoắc Dương một cách cẩn thận vô cùng.