Bao Huân hoàn toàn không biết kẻ “đui mù” trong lời anh vừa nói – người quyết định “trám răng” là đề bài của cuộc thi lần này chính là bố đẻ Bao Hoài Đức của mình. Tuy ông Bao Hoài Đức không phải nha sĩ chuyên nghiệp nhưng công tác ở nơi này đã lâu nên ông cũng rất tâm đắc. Nha khoa Hạo Khang không chỉ đơn giản là một phòng khám nha khoa có nhiều chi nhánh mà nó là công ty, nó có văn hóa, tinh thần của riêng nó. Ông Bao Hoài Đức lấy được tấm bằng MBA kia, hiển nhiên sẽ cho rằng phải dùng văn hóa và tinh thần đó để củng cố thêm sức mạnh đoàn kết của tất cả mọi nhân viên. Vậy, văn hóa và tinh thần ấy phải được truyền thụ bằng cách nào? Phải nhờ bản thân ông suy tính kỹ càng, cân nhắc trước sau cẩn thận sau đó truyền lại cho các chủ nhiệm phòng khám, chủ nhiệm phòng khám lại truyền xuống nhân viên của mình. Một hôm, trong cuộc họp của các nhân viên cấp cao, bỗng nhiên ông nghĩ rằng ngày nay, nhân tài và kỹ thuật mới đang ào ào kéo tới, tuy nhiên có một vài thứ là nền móng căn bản thì vẫn phải bảo tồn, không thể thay thế hoàn toàn. Vì thế ông mới nghĩ ra đề tài này cho cuộc thi năm nay để quán triệt tư tưởng chủ đạo của ông trong giai đoạn hiện nay.
Trần Lãng là bác sĩ cuối cùng rời khỏi phòng điều trị cũng là hiện trường của cuộc thi, bệnh nhân của cô – một phu nhân trẻ tuổi đã được Từ Hoa Linh dẫn đến phòng bên cạnh điền vào bảng đánh giá và nhận quà lưu niệm. Monica bước tới: “Bác sĩ Trần, mời chị lên tầng hai mươi, trên tầng đó có một phòng hội nghị lớn, màn nhận xét sắp sửa diễn ra tại đó.”
Trần Lãng ồ một tiếng rồi mỉm cười cảm ơn đối phương sau đó ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ dẫn tiến vào một buồng thang máy. Vừa ra khỏi cửa thang máy trên tầng hai mươi cô gặp ngay Đặng Vĩ – người vừa làm giám thị phòng thi của cô đang định bước vào trong thang máy. Đặng Vĩ nở nụ cười với Trần Lãng: “Bác sĩ Trần làm tốt lắm!”
Trần Lãng nghe vậy dĩ nhiên thấy vui lòng: “Chủ nhiệm Đặng, anh không tham gia màn nhận xét sao? Anh vội đi đâu thế?”
Đặng Vĩ chỉ điện thoại trong tay mình: “Tôi hết cách rồi, một bệnh nhân cũ đột nhiên tới tìm, kêu đau răng chết đi được, tôi phải đi xử lý một lát!”
Sau khi chào tạm biệt Đặng Vĩ, Trần Lãng nhanh chóng tìm được phòng hội nghị vô cùng rộng rãi kia, bằng ánh mắt thăm dò cô thấy có rất nhiều người ngồi bên trong, thậm chí là đông đúc. Ngay tức khắc, Du Thiên Dã đứng trên bàn chủ tịch đã phát hiện thấy cô, bèn gọi to: “Bác sĩ Trần, vào trong này ngồi đi!”
Trần Lãng ngoan ngoãn đi vào trong, đang định ngồi xuống hàng ghế phía sau thì nghe thấy Du Thiên Dã nói: “Bên trên vẫn còn ghế trống, đừng ngồi phía sau!” Cô đành phải ngồi vào một chỗ trống ở hàng ghế thứ ba và hoàn toàn không trông thấy Bao Huân đang cúi gằm mặt ngồi ở hàng cuối cùng.
Liễu Gia Tử huých nhẹ Bao Huân đang ngồi bên cạnh chơi trò chơi trên di động: “Kia có phải cô gái đến chỗ chúng ta phỏng vấn không? Thoạt nhìn xinh ra phết!”
Bao Huân chẳng buồn ngẩng đầu, ngón tay vẫn nhấn bàn phím liên hồi: “Dạo này anh đói khát quá à? Thấy lợn mẹ lại tưởng gặp tiên nữ?”
Liễu Gia Tử đá Bao Huân một cú: “Cậu mới đói khát ấy, ít nhất tôi còn có bà xã, cậu mới cô đơn một thân một mình.”
Cuối cùng Bao Huân cũng ngừng chơi game, anh ngước lên, nghiêm trang nói: “Anh đừng có mà coi thường em như vậy, ngoài kia không biết có bao nhiêu người muốn hẹn hò cũng em, ngày nào cũng phải đi hẹn hò thậm chí còn không xếp được lịch ấy chứ!”
Liễu Gia Tử cười mắng: “Tôi phát hiện ra cậu chẳng khác gì Vương Hâm, đúng là ‘miệng đầy khói tàu hỏa’[1]!”
[1] Ý là ba hoa, khoác lác.
Bao Huân ôi một tiếng: “Anh xem, em nói thật anh lại không thèm tin!”
Bất chợt, giọng nói của Du Thiên Dã từ phía trên bay tới: “Mấy người ngồi cuối muốn nói chuyện thì mời ra ngoài nói!”
Bao Huân lập tức ngồi thẳng người, thản nhiên đón nhận ánh mắt chú ý của những hàng ghế phía trên, anh còn huých nhẹ Liễu Gia Tử một cái: “Hê, nói anh đấy!”
Liễu Gia Tử giận đến ngứa mồm ngứa miệng nhưng khóc không ra nước mắt. Trần Lãng cũng ngoái lại giống mọi người, chỉ thấy vô số các khuôn mặt xa lạ, nhất thời thấy tay chân lạnh ngắt liền lập tức quay đầu lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Trần Lãng đang bắt bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh hơn nữa nhưng ngồi giữa một đám người xa lạ, hơn nữa lại còn bị người ta săm soi, thật sự căng thẳng đến nỗi chân tay run lẩy bẩy.
Lúc này, trên màn hình đã hiện lên tám tấm ảnh chụp hàm răng sau điều trị. Mỗi hàm răng sau trị liệu đều được chụp theo nhiều góc độ khác nhau, nhìn từ xa thì mỗi chiếc răng đều vẹn toàn, tự nhiên, không dễ thấy dấu vết vừa được chỉnh sửa, rõ ràng, những bác sĩ dám đăng ký dự thi đều là người có tài. Du Thiên Dã phát cho mỗi người một phiếu bình chọn hàm răng được điều trị tốt nhất theo số thứ tự trên màn hình rồi chuyển phiếu bình chọn đến cho Diệp Thần.
Chẳng bao lâu sau, đã có kết quả thống kê bình chọn.
Độ hài lòng của bệnh nhân: tám người đều được đánh giá xuất sắc.
Đánh giá của y tá phối hợp cùng: tám người cũng được loại xuất sắc.
Đánh giá của các chủ nhiệm giám thị phòng thi: Trần Lãng và Vương Hâm loại xuất sắc, các đồng nghiệp còn lại loại tốt.
Kết quả đánh giá điểm số của toàn thể các bác sĩ qua ảnh chụp hàm răng sau khi thống kê, đạt điểm cao nhất là hàm răng số 4, cao thứ hai là số 7.
Trần Lãng sướng rơn, dĩ nhiên cô nhận ra hàm răng mình điều trị mang số 4. Số 7 là “kiệt tác” của Vương Hâm, cậu buồn rầu ra sức ngắm nghía hình ảnh số 4, thì thào: “Số 4 là ai thế nhì?”
Diệp Thần ho nhẹ một tiếng khiến cả hội trường yên tĩnh lại. Cầm danh sách trong tay, Diệp Thần công bố kết quả tổng hợp sau khi thống kê đồng thời còn đặc biệt chỉ rõ hàm răng số 4 là do Trần Lãng thực hiện, kết quả cuối cùng, người đạt điểm cao nhất cũng là Trần Lãng. Mọi người tròn mắt nhìn nhau, thậm chí có người còn xì xào: “Trần Lãng là ai vậy? Đã làm được bao lâu rồi?” Bao Huân ngồi hàng ghế cuối cùng phẫn nộ ra mặt, giơ chân đá Liễu Gia Tử một cái: “Các anh chọn người như thế nào đi thi vậy? Sao còn không bằng một con ranh lừa đảo chứ?”
Ngồi ở hàng ghế thứ năm, Vương Hâm cũng không tự chủ nhìn Trần Lãng thêm lần nữa. Chao ôi, thói đời bây giờ thật đáng sợ, ai cũng trâu bò cả, cô bé này không chỉ có bề ngoài mà còn có cả năng lực nữa.
Du Thiên Dã – người vẫn ngồi trên bàn chủ tịch suốt từ nãy đến giờ đột nhiên cất lời: “Khoan đã, tôi còn một vấn đề nữa.”
Mọi người lặng im như tờ. Du Thiên Dã cầm bệnh án trong tay, nói về phía Trần Lãng: “Bác sĩ Trần, ảnh chụp X-quang của cô đâu?”
Trần Lãng sững người một lát mới nhận ra anh đang gọi mình, cô bèn đứng dậy, bảo: “Tôi không chụp.” Trong khoảnh khắc đó, phía sau lại vang lên một loạt những tiếng ồn ào, xôn xao lớn nhỏ. Trần Lãng cảm giác như tất cả ánh mắt đều phóng tới người mình, toàn thân nóng bừng đến muốn điên lên.
Du Thiên Dã bình thản khép bệnh án lại: “Xin lỗi, vậy thì hạng nhất không thể trao cho cô được. Hơn nữa, một cách chính xác hơn, tôi bỏ một phiếu bác bỏ kết quả, như vậy cuộc thi lần này của cô sẽ không được tính thành tích!”
Mặt Trần Lãng thoáng chốc đỏ bừng, cô luôn miệng muốn giải thích: “Chủ nhiệm Du, tôi…”
Còn chưa nói hết đã bị Du Thiên Dã chặn lại: “Không cần phải giải thích, đây là thứ cơ bản nhất để phán đoán tình trạng bệnh tật của bệnh nhân, nếu như ngay cả điều đơn giản như vậy cũng không thể tuân thủ thì dù khả năng có giỏi đến đâu đi nữa, lý luận có hay đến đâu đi nữa, cô vẫn chỉ có thể trở thành một người thợ thủ công chứ không phải một bác sĩ. Hoàn toàn vô dụng!!!”
Sắc mặt Trần Lãng từ đỏ chuyển xanh, từ xanh chuyển trắng, từng luồng khí lạnh dâng lên từ tận đáy lòng. Nếu đối phương đã có thành kiến với mình ngay từ ban đầu thì tiếp tục ở lại đây còn có ý nghĩa gì? Trần Lãng hít sâu một hơi, chỉ từ tốn nói mấy chữ: “Chủ nhiệm Du, anh thật sự không nghe lời giải thích của tôi sao?”
Nét mặt Du Thiên Dã vẫn lạnh lùng: “Đối với y học không có nhiều lời giải thích như vậy. Lẽ nào, đến khi cô điều trị xong hàm răng cho người ta, tuy nó hoàn mỹ không chút khuyết điểm nhưng bệnh nhân lại đau đến muốn chết, cô mới giải thích với người ta, nói xin lỗi, tôi quên không chụp X-quang nên không để ý đến vấn đề của dây thần kinh?”
Ngồi phía sau, lúc này Bao Huân vô cùng sung sướng, đây mới là cục diện anh muốn thấy!
Liễu Gia Tử ở bên cạnh thì lắc đầu: “Không phải, lão Đặng coi thi phòng này mà, một người khó tính, hay soi mói như lão ấy cũng đánh giá loại xuất sắc thì chắc việc không chụp X-quang cũng có nguyên nhân riêng!”
Trần Lãng cảm thấy tâm trạng mình gần đến cảnh giới vỡ tan rồi, không thể nói rõ đó là phẫn nộ hay ấm ức, cô nói từ kẽ răng: “Tổng giám sát Du, lòng dạ anh quá hẹp hòi, hóa ra đây chính là tố chất nhân viên của nha khoa Hạo Khang mà anh muốn cho tôi thấy. Xin lỗi, tôi không thể không nói rằng tôi vô cùng, vô cùng hối hận khi tới phỏng vấn ở nha khoa Hạo Khang!!!” Nói xong đứng dậy bỏ đi.
Trong tiếng hít một hơi khí lạnh của mọi người, cô bước ra đến cửa thì vừa vặn gặp đúng Từ Hoa Linh đang định đi vào. Thấy cô, Từ Hoa Linh mỉm cười: “Bác sĩ Trần, bệnh nhân kia đến giờ vẫn chưa chịu đi, chị ta nói vẫn chưa chính miệng chào tạm biệt em, nên nhất định phải gặp và nói tiếng cảm ơn em. Còn bảo lần sau muốn hẹn em, hỏi em khi nào thì thuận tiện?”
Trần Lãng lúng túng mấp máy môi, miễn cưỡng nở nụ cười cho có, nói khẽ: “Em phải đi rồi. Thay em cảm ơn chị ấy nhé, sau này em không thể tiếp tục trị liệu cho chị ấy!”
Lúc này Đặng Vĩ cũng bước ra khỏi buồng thang máy đi từ tầng dưới lên, vừa tới cửa phòng hội nghị đã cảm thấy cục diện trước mắt rất không bình thường, bèn ngạc nhiên hỏi hai người đứng ngoài cửa: “Xảy ra chuyện gì vậy? Kết quả bình chọn thế nào? Bác sĩ Trần thể hiện rất tốt, chắc là được xếp hạng cao chứ?!”
Trần Lãng giận dữ nói: “Cái gì mà rất tốt, thành tích của tôi bị bác bỏ rồi.”
Đặng Vĩ sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì? Để tôi đi hỏi xem?”
Đi được hai bước, Đặng Vĩ đón được ánh mắt của Du Thiên Dã, trực tiếp lên tiếng hỏi trước mặt tất cả mọi người: “Chủ nhiệm Du sao lại hủy bỏ thành tích của Trần Lãng?” Thực ra ba người vừa nói không quá to nhưng thế là đủ để đa số mọi người trong phòng nghe rõ. Du Thiên Dã đứng trên bàn chủ tịch, bình thản trả lời: “Chỉ có một nguyên nhân đó là cô ấy không chụp X-quang cho bệnh nhân.”
Vẻ mặt Đặng Vĩ rất khác thường: “Chỉ thế thôi sao?” rồi anh ngoái lại nhìn Trần Lãng vẫn đang cau có đứng ngoài cửa: “Cô không giải thích một chút với anh ấy sao?”
Trần Lãng nghĩ nhất định lúc trước đầu mình bị lừa đá trúng nên mới đọc những bài viết, luận văn của Du Thiên Dã và bắt đầu sùng bái kẻ biến thái tâm lý vặn vẹo, lòng dạ hẹp hòi, đen tối, cực đoan trước mặt lúc này, thậm chí còn muốn làm đồng nghiệp của gã. Trần Lãng càng nghĩ càng thấy gã đáng ghét, vì vậy, cô dùng ánh mắt gần như để nhìn kẻ thù để nhìn Du Thiên Dã: “Muốn giải thích nhưng cơ bản tổng giám sát Du không chịu nghe!”
Du Thiên Dã cũng cau có: “Tôi đã nói rồi. Không một nguyên nhân nào có thể ngụy biện được cho trường hợp này!”
Đặng Vĩ thở dài: “Lão Du, sao anh ngang bướng thế? Sao anh không nghĩ rằng bệnh nhân đó mới mang thai chưa bao lâu?”