Lúc ra về, Du Thiên Dã kiếm cớ buổi trưa còn bận việc riêng nên vừa bước lên chiếc Passat là lái đi luôn, bỏ lại Đặng Vĩ cười khổ với Bao Huân: “Hầy, em trai, cho anh quá giang nhờ xe em về nhé?”
Tầm nhìn của Bao Huân vẫn đuổi theo làn khói xám xịt tỏa ra từ ống bô chiếc Passat của Du Thiên Dã, lẩm bẩm: “Lão Đại lại tới kỳ sinh lý rồi!”
Đặng Vĩ bị ba chữ “kỳ sinh lý” làm toàn thân nổi da gà nhưng vẫn bước tới vỗ vai Bao Huân: “Vì vậy, chúng ta thân là huynh đệ, lúc này phải rộng lượng hơn một chút!”
Bao Huân nhún vai vờ vô tội: “Dĩ nhiên rồi. Dẫu sao khi kỳ sinh lý lần này của anh ấy qua đi, hai ta lại được mời ăn!”
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng bước lên chiếc Land Rover. Lúc chuẩn bị khởi động xe, Bao Huân chợt nhớ ra điều gì liền nở nụ cười kỳ quặc, nói với Đặng Vĩ: “Em đã nghĩ ra cách giúp lão Đại nhanh chóng hóa giải sự khó chịu trong tâm lý và sinh lý rồi!”
Đặng Vĩ tò mò: “Cách gì?”
Bao Huân rút điện thoại bấm số gọi đi, đối phương là Du Thiên Dã, anh trả lời bằng điện thoại của xe ô tô: “Sao vậy? Có việc gì chiều nay trở về Hạo Khang rồi hẵng nói!”
Bao Huân vội trả lời: “Lão Đại, thứ bảy có việc cho anh đây. Dạo này ‘Oai phong’ có tổ chức cuộc thi, em đã đăng kí giùm anh, chúng ta hãy mặc sức chơi cho đã đời ngày hôm đó đi? Anh muốn đánh đơn hay đôi?”
Du Thiên Dã chỉ do dự trong giây lát rồi thuận miệng nói: “Đánh đơn.” Một giây sau lại nói: “Nếu sắp xếp được thời gian thì đăng ký cả đánh đôi cho tôi cũng được.”
Bao Huân cố tình nói: “Đánh đôi cũng có mấy loại, anh muốn đăng ký đánh đôi nam nữ, đôi nam hay đôi nữ?”
Người ở đầu dây bên kia rất không khách sáo: “Lắm mồm!” rồi cúp máy luôn.
Đặng Vĩ nghe xong liền tỏ vẻ hâm mộ: “Hai người lại đi đánh cầu sao?”
Bao Huân lái xe ra khỏi cửa cơ quan công quyền, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc: “Em mới đi đánh cầu, anh ấy chỉ đi giải tỏa thôi. Sao anh không đi cùng bọn em, càng đông càng vui, đánh cầu xong còn có thể ra ngoài cùng uống rượu!”
Đặng Vĩ vội lắc đầu: “Tôi không đi được. Suốt ngày chụp X-quang, ngày nào cũng khom lưng cúi người, sắp thoái hóa cột sống đến nơi rồi, còn đánh cầu nữa chẳng phải muốn tôi chết đi sao?”
Bao Huân chợt nhớ ra: “Anh Đặng, Lâm Hiểu Tuyền đó và lão đại rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao cô ta lại cưới gã người Hong Kong Lưu Tử Kiện kia? Thời điểm cô ta từ chức rời khỏi Hạo Khang, em mới về nước chưa bao lâu nên nhiều chuyện còn mù mờ lắm. Nhưng em có một hoài nghi lớn, đó là mấy năm nay, hễ gặp lại Lâm Hiểu Tuyền, y như rằng lão Đại sẽ phản ứng khác lạ ngay!”
Đặng Vĩ cười nói: “Anh ta là người kiêu ngạo, điều không thể chấp nhận nhất chính là bị người ta phản bội, chuyện của Lâm Hiểu Tuyền là cú đả kích không nhỏ với anh ta. Năm đó, Lưu Tử Kiện là một thành viên trong hội đồng quản trị của Hạo Khang, lão gia là Tổng giám đốc, anh ta là phó tổng giám đốc. Lão Du, à không, khi đó vẫn là Tiểu Du, không ngừng khen ngợi Lâm Hiểu Tuyền trước mặt tôi, nói cô ta là đàn em của mình, một nữ bác sĩ tuổi trẻ tài cao hiếm thấy, còn rất nhiệt tình với kỹ thuật trồng răng.”
Bao Huân lập tức cảm thấy đầy hứng khởi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi nói đùa với anh ta rằng: ‘Hãy nói thật đi, có phải ngoài ra Lâm Hiểu Tuyền còn là một nữ bác sĩ có vóc dáng chuẩn hiếm có không?’ Anh ta không chịu, nói tôi đầu óc đen tối, sao có thể hoài nghi tình cảm bạn học và đồng nghiệp trong sáng của họ?”
Bao Huân nói xen vào: “Anh nói người ta như vậy, lẽ nào chính anh không rung rinh?”
Đặng Vĩ lườm Bao Huân: “Khi đó tôi nào dám rung rinh, chị dâu cậu và tôi mới cưới chưa bao lâu, dù sao tôi cũng là… tôi cũng là người sợ vợ!”
Bao Huân cười vang, nghe Đặng Vĩ kể tiếp: “Hồi Lâm Hiểu Tuyền làm việc ở Hạo Khang, tuy rất xinh đẹp nhưng lối sống giản dị, kiên định, thật sự không có vẻ quý phái sang trọng, hô phong hoán vũ như bây giờ. Khoan đã, cậu đừng ngắt lời tôi, cô ta hồi đó giống hệt Trần Lãng bây giờ, làm việc rất năng suất!”
Nghe thế, trong đầu Bao Huân hiện lên hình ảnh làn mi dài cong vút, đôi mắt to vô cùng trong sáng của Trần Lãng, bất giác chép miệng, thầm nghĩ: Có giống tí nào đâu! Nhưng anh không nói gì tiếp tục nghe Đặng Vĩ “buôn” chuyện cũ.
“Hồi đó Liễu Gia Tử cũng thích cô ta, lúc nào cũng đi theo bám riết lấy người ta, nhưng cô gái trẻ không có ý gì với Gia Tử, Lâm Hiểu Tuyền được Tiểu Du chỉ dẫn tận tình, những ca phẫu thuật trồng răng thường gặp đều làm rất tốt, hai người họ thường làm thêm giờ cùng nhau, thêm giờ, thêm giờ mãi, cuối cùng thêm được cả tình cảm!”
“Tiểu Du cũng có chút xấu hổ. Lúc tôi trêu anh ta, anh ta không dám lớn tiếng với tôi nữa. Nhưng Lâm Hiểu Tuyền và Tiểu Du rốt cuộc phát triển đến giai đoạn nào thì tôi thật sự không biết. Sau đó xảy ra mâu thuẫn giữa Lưu Tử Kiện với bố cậu và toàn thể ban giám đốc, anh ta tranh thủ lôi kéo được vài người trong hội đồng quản trị đứng về phía mình. Chẳng bao lâu sau khi Lưu Tử Kiện rời khỏi Hạo Khang thì Lâm Hiểu Tuyền cũng từ chức, chà chà, cậu không biết khi đó sắc mặt Du Thiên Dã rầu rĩ đến nhường nào đâu, trong nửa tháng đó Bắc Kinh không lúc nào không có gió rét!”
Bao Huân lập tức kết luận: “Lâm Hiểu Tuyền chắc chắn đã sớm đứng về phe Lưu Tử Kiện, lúc trước có lẽ chỉ giả vờ làm heo để nuốt chừng con cọp thôi. Lão Đại thật đáng thương, bị người ta che mắt như vậy!”
Đặng Vĩ lắc đầu: “Nội tình trong đó chúng ta không thể biết được. Chỉ sau nửa năm, nha khoa Hạo Kiện do Lưu Tử Kiện làm chủ tịch, Lâm Hiểu Tuyền làm tổng giám bộ phận điều trị được chính thức thành lập chỉ cách phòng khám số một của nha khoa Hạo Khang năm trăm mét.”
Bao Huân gật đầu: “Hai người đó quả đã làm được. Nha khoa Hạo Kiện tuy không có chi nhánh ở các tỉnh khác nhưng cũng có bốn, năm chi nhánh ở Bắc Kinh. Bây giờ, chúng đều được vận hành mô phỏng theo phương thức của Hạo Khang, đi trên con đường trở thành nha khoa cao cấp, hoạt động khá tốt. Đúng rồi, em nghe nói Lâm Hiểu Tuyền mới sinh chưa bao lâu, hôm nay gặp dáng người cô ta vẫn đẹp như vậy, sao không nhìn ra dấu vết sinh nở nhỉ?”
Đặng Vĩ thở dài: “Con người Lâm Hiểu Tuyền vô cùng tự chủ. Hễ là việc cô ta muốn thì không gì là không làm được, bao gồm cả khôi phục vóc dáng sau sinh cũng vậy thôi.”
Sau đó liếc nhìn Bao Huân: “Có một câu chuyện bí mật, có muốn nghe không?”
Dĩ nhiên Bao Huân rất hứng thú: “Nói mau, nói mau đi!”
Nhưng Đặng Vĩ lại hối hận: “Không nói nữa. Sau này nếu lão Du mà biết chắc giết tôi mất!”
Làm thế càng khiến Bao Huân tò mò hơn, anh xoay vô lăng lái xe tới ngay lề đường, phanh lại rồi quay đầu sang, nói bằng giọng uy hiếp: “Anh có nói không? Không nói thì không cần lão Du phải động thủ, em sẽ giết anh trước!”
Đặng Vĩ liếc mắt nhìn xung quanh. Mẹ ơi, trên đường Trường An mà cậu ta cũng có thể đỗ xe bừa bãi bên lề đường, liền luôn miệng cầu xin: “Tổ tông ơi, cậu mau lái xe đi, tôi nói là được chứ gì? Đừng gọi cảnh sát đến!”
Lúc đó Bao Huân mới khởi động xe, bên tai là giọng nói kéo dài của Đặng Vĩ: “Ba tuần trước, hôm đó lão Du có cuộc phẫu thuật nhưng lại có một cuộc điện thoại quan trọng cần xử lý nên quăng điện thoại ở chỗ tôi, kết quả, có một tin nhắn được gửi tới, cậu đoán xem là của ai?”
Bao Huân lắng nghe chăm chú: “Của ai? Đừng nói là của Lâm Hiểu Tuyền nhé?”
Đặng Vĩ than thở bằng chất giọng lề mề: “Chính – là – cô – ta – đấy!” Thực sự tôi không cố tình đọc trộm đâu nhưng tôi phải tuân theo nguyên tắc ‘không thể làm lỡ đại sự’ nên mới nhấn một nút, kết quả thấy cô ta viết trong tin nhắn, đại ý là mấy năm nay vẫn rất lo lắng cho lão Du, cảm thấy day dứt khi bỏ rơi anh ta. Hỏi lý do lão Du chưa kết hôn có phải là vì cô ta không?”
Bao Huân há ngoác miệng đến nỗi có thể nhét vào đó một quả trứng gà, dĩ nhiên anh cũng có chút hối hận, nếu lão Du biết anh cũng biết chuyện này, liệu có diệt khẩu Đặng Vĩ rồi tiện tay tiêu diệt luôn mình không?
Nhưng sự tò mò vẫn lớn hơn nhiều nỗi sợ hãi, Bao Huân đắn đo hỏi một câu: “Vậy lão Du đọc được tin nhắn đó thì có phản ứng gì?”
Đặng Vĩ thở dài: “Chờ anh ta phẫu thuật xong, tôi vội vàng đưa điện thoại cho chủ nhân, anh ta đón lấy liếc nhìn một lát rồi chỉ hơi thay đổi sắc mặt sau đó xóa luôn tin nhắn!”
Bao Huân hỏi tiếp: “Xóa xong thì sao? Không giết anh diệt khẩu sao?”
Đặng Vĩ lắc đầu: “Anh ấy không để ý đến tôi, lúc đó chỉ nói một câu.” Lão Đặng rất xấu xa khi cố tình không nói nữa: “Cậu đoán xem lão Du nói gì?”
Bao Huân bị cách nói chuyện này của Đặng Vĩ làm phát điên, giả bộ xoay vô lăng, bày ra tư thế muốn dừng xe lại: “Có nói không? Không nói thì phắn! Mau phắn đi!”
Đặng Vĩ liên tục kêu xin tha, học theo giọng điệu trầm ngâm của Du Thiên Dã, buồn rầu nói: “Chẳng phải đã sinh con rồi sao? Còn lo lắng cho tôi làm gì?”
Bao Huân không nhịn được mà bật cười ha ha, phát huy trí tưởng tượng siêu phàm: “Không khéo đứa con mà Lâm Hiểu Tuyền sinh lại là con của lão Du cũng nên? Nếu không thì tại sao lâu vậy rồi vẫn nhớ nhung khôn nguôi?”
Đặng Vĩ lườm Bao Huân: “Xem ra, cậu mới là người không muốn sống nữa!”
Nghe xong câu chuyện, cuối cùng Bao Huân cũng được thỏa mãn tính hiếu kỳ, thoải mái xoay vô lăng, chen chúc trong dòng xe cộ đông đúc, chợt nhớ ra: “À này, anh nói xem, việc trình báo tham gia cuộc bình chọn mười phòng khám nha khoa hàng đầu cả nước sẽ không có vấn đề gì chứ? Em chỉ sợ Hạo Kiện sẽ lén lút động thủ sau lưng!”
Đặng Vĩ híp mắt, xua tay: “Người anh em, ngài còn chưa hiểu tính cách của lão gia nhà ngài sao? Với địa vị hiện nay của Hạo Khang, không phải ông ấy chỉ muốn vào top10, mà là muốn chiếm danh hiệu đệ nhất trong mười phòng khám hàng đầu kia!”
Bao Huân có chút đồng tình, gật đầu hùa theo. Chiếc Land Rover đi thẳng một mạch tới bãi đỗ xe tầng hầm của tòa nhà nha khoa Hạo Khang. Đỗ xe xong, Bao Huân và Đặng Vĩ cùng vào thang máy, Bao Huân nhìn Đặng Vĩ rồi nhấn nút tầng hai.
Đặng Vĩ nhìn Bao Huân, rồi giơ tay nhấn nút tầng 20 coi như đáp lễ.
Bao Huân nhìn Đặng Vĩ đầy khó hiểu: “Em muốn đến phòng khám của các anh, đâu có trở về văn phòng, anh nhấn nút tầng 20 làm gì?”
Đặng Vĩ vô cùng ngỡ ngàng: “Cậu đi đến phòng khám chỗ tôi làm gì?”
“Tinh” một tiếng, thang máy đã tới tầng 2, lúc Bao Huân ra khỏi thang máy anh chỉ quăng lại một câu: “Còn đến phòng khám làm gì nữa? Tất nhiên là tìm bác sĩ khám răng rồi!”
Đặng Vĩ đi theo sau, nghe giọng điệu của Bao Huân thì rõ ràng không phải tìm mình khám răng, hai nha sĩ ngự dụng[1] của anh là Vương Hâm và Du Thiên Dã đều không ở đây, vì thế nỗi nghi ngờ càng gia tăng: “Cậu tìm ai để khám răng?”
[1] Ngự dụng nghĩa là những thứ vua dùng, ý là Bao Huân là vua, hai nha sĩ "anh vua" này dùng là Vương Hâm và Du Thiên Dã. Haha~
Bao Huân dừng bước, cuối cùng nhả ra hai chữ: “Trần Lãng.”