Cuộc gặp gỡ của Trần Lãng và chủ nhiệm khoa răng miệng Trương Hoa muộn hơn rất nhiều ngày so với lần hẹn đầu tiên của Trần Lãng.
Sắc mặt Trương Hoa có phần u ám, chị liếc xéo bộ dạng phấn chấn bừng bừng sức sống của Trần Lãng, lại quan sát thêm giỏ hoa quả còn đeo cả nơ thắt ruybăng mà Trần Lãng xách vào liền cười trêu cô: “Hai, ba năm không gặp, quả là tiến bộ không ít nhỉ?! Cũng hiểu chút ít về đạo lý đối nhân xử thế đấy!”
Trần Lãng vội vàng lấy một chai nước hoa Chanel từ trong túi xách, dâng lên: “Đây là quà em tặng chị, trước khi rời khỏi Hong Kong đã đặc biệt chọn riêng cho chị!”
Trương Hoa nhận lấy chai nước hoa xinh xắn rồi ngắm nghía hồi lâu, song, chị đẩy lại trước mặt Trần Lãng: “Chị đã nhiều tuổi rồi, đâu còn dùng được thứ này nữa? Nó vẫn thích hợp với những cô gái trẻ như các em hơn, tự giữ lại dùng đi!”
Trần Lãng sớm hiểu rõ tính cách Trương Hoa, cô liền chu môi, đẩy chai nước hoa trở lại về phía Trương Hoa: “Chị cần gì phải khách sáo với em? Trách em về thăm chị muộn hả? Công việc nửa tháng nay bận túi bụi, bằng không em đã sớm tới thăm chị lâu rồi.”
Trương Hoa nhìn bộ dạng làm nũng, mặt xấu của Trần Lãng liền nhoẻn miệng cười: “Em biết là được rồi. Thực ra, tuần trước chị cũng không ở nhà, họp hành liên miên ở ngoại địa.” rồi chị vờ vô tình nhắc tới, hỏi: “Dạo này thế nào? Có bạn trai chưa? Em đừng nói với chị là đã lén lút kết hôn rồi đấy nhé!”
Mặt Trần Lãng nhất thời ỉu xìu hẳn: “Chị đúng là…na hồ bất khai đề na hồ[1], em mấy năm nay đều bận học hành, nào có bạn trai gì?”
[1] Ý là đừng nhắc tới chuyện đó nữa, đừng chạm vào nỗi đau.
Trương Hoa thử dò hỏi: “Chẳng lẽ em vẫn còn nghĩ tới Chân Nhất Nặc sao? Đừng nhớ mãi về con người đó nữa, nó sắp trở thành rể hiền của viện trưởng bệnh viện bọn chị rồi đấy!”
Trần Lãng hừm một tiếng: “Em đâu có bị điên, sao có thể vẫn nhớ anh ta? Chủ nhiệm à, em xin chị đấy, đừng nhắc đến anh ta nữa được không, nghe thấy cái tên đó em vừa bực mình vừa nhức đầu!”
Lúc đó Trương Hoa mới yên tâm, chị lại khe khẽ thở than: “Bây giờ nhìn lại, em và Chân Nhất Nặc chia tay cũng không phải chuyện xấu. Người đó lòng dạ thâm sâu, khó mà đoán được!”
Trần Lãng có chút không hiểu, phân vân hỏi: “Em nghe nói anh ta bây giờ là phó chủ nhiệm khoa răng miệng?”
Trương Hoa lạnh giọng: “Bây giờ mới là phó, nhưng chẳng bao lâu nữa nó sẽ là chủ nhiệm!”
Trần Lãng nhìn Trương Hoa bằng ánh mắt vạn phần kinh ngạc, không kìm lòng được mà hỏi: “Anh ta lại làm gì rồi?”
Lúc đầu, Trương Hoa còn sợ Trần Lãng vẫn hoài niệm chuyện xưa, nhưng bây giờ, lo lắng đó của chị đã có thể dỡ bỏ, liền nói liến thoắng không ngừng nghỉ. Nửa ngày sau, Trần Lãng nghe xong mới hiểu được chân tướng.
Tuần trước, khi chủ nhiệm Trương Hoa vẫn đang ở vùng ngoại địa họp hành thì hai y tá trẻ mới tới nhặt được một chú chó nhỏ. Thừa dịp sếp lớn không có ở nhà liền ôm chó nhỏ vào khoa tắm rửa cho nó, nhưng lại bị nhân viên của khoa truyền nhiễm trong bệnh viện bắt quả tang, lập tức họ bị tố cáo lên cấp trên của bệnh viện. Kết quả, Trương Hoa vừa về tới Bắc Kinh liền bị khép vào tội “quản lý yếu kém” và bị kỷ luật nghiêm khắc trước hội đồng bệnh viện, thậm chí còn bị trừ một tháng lương giống hai cô y tá vi phạm. Vậy mà, phó chủ nhiệm khoa răng miệng – Chân Nhất Nặc – người không hề đi công tác, vẫn luôn an tọa trên “Điếu Ngư Đài”[1] thì lại không hề hấn gì.
[1] Tên gọi của Trung Quốc cho Quần đảo Senkaku.
Nghe xong, Trần Lãng há hốc mồm. Về tình về lý, dĩ nhiên cô sẽ đứng về phía Trương Hoa: “Sao có thể như vậy? Dù có sai đi chăng nữa thì cũng phải xử lý tất cả cho công bằng chứ!”
Trương Hoa thở than: “Sao có thể làm vậy? Đó cũng chính là mánh khóe mà họ thường sử dụng. Chẳng khác gì năm xưa, tóm được một lỗi lầm của em liền cho vào kính hiển vi phóng lên gấp bội, bằng không, danh sách đi du học Nhật Bản ngành trồng răng vốn thuộc về em sao có thể rơi lên đầu nó được?”
Hô hấp của Trần Lãng trở nên khó khăn. Những ký ức u ám chất chồng tầng tầng lớp lớp từ ba năm trước giờ lại một lần nữa được cởi bỏ và bày ra ngay trước mặt, hồi lâu sau cô mới nói: “Không đến mức đó, sự thực là năm đó em mắc lỗi nên họ mới hủy bỏ tư cách tham gia chuyến du học do nhà nước cử đi của em!”
Trương Hoa nói với giọng khinh khi: “Chị đã sớm nói với em rồi, chuyện đó của em có thể coi là lớn, nhưng cũng có thể coi là nhỏ. Đầu tiên, em không làm gì sai, chỉ là xảy ra vấn đề về thương lượng nhưng họ không thể khai đao em để răn đe trăm người như vậy. Bây giờ thì tới lượt chị, bệnh viện đang lập kế hoạch mở phòng khám đặc biệt lấy trồng răng làm chủ chốt, Chân Nhất Nặc sẽ trở thành chủ nhiệm phòng khám này là điều đã rõ như ban ngày, đây có thể coi là lời cảnh báo sớm cho chị, họ muốn chị an phận thủ thường, đừng có quản nhiều chuyện nữa!”
Sắc mặt Trần Lãng trở nên tái nhợt khi nghe phân tích của Trương Hoa, cánh cửa ký ức dần hé mở, những chuyện xưa mãi mãi cô không bao giờ muốn nhớ tới nữa, hóa ra cô chưa từng quên đi chúng mà cô chỉ giấu chúng vào một góc, thế rồi, bất thình lình chúng nhảy ra, cười nhạt với cô, nói với cô rằng: Trần Lãng, mày là một con ngốc, bị người ta bán đi mà không hề hay biết!
Dù cô đã sớm đón nhận chuyện chia tay với Chân Nhất Nặc là sự thực nhưng vẫn loanh quanh mãi, nghĩ mãi về nguyên nhân chia tay. Cô chưa từng ý thức được một cô gái đang có biểu hiện vô cùng xuất sắc trong công việc sao có thể làm người đàn ông của mình sinh ra cảm giác bức bối? Thỉnh thoảng Trần Lãng cũng nghĩ đến vấn đề từ khi nào Chân Nhất Nặc bắt đầu bất hòa với mình? Là mỗi lần khi chủ nhiệm Trương Hoa cười nói: “Tôi thấy, tương lai Trần Lãng có thể làm người nối nghiệp tôi được đấy!” hay là khi Trương Hoa không do dự khi đem suất du học Nhật Bản do nhà nước cử đi về cho Trần Lãng? Hay là lần bệnh viện tổ chức đợt nghỉ ngơi cho công nhân viên ở Tây Hồ - Hàng Châu, Chân Nhất Nặc quen biết con gái viện trưởng La Di? Dựa theo câu chuyện mà các đồng nghiệp trong bệnh viện hay tán gẫu thì ở Hàng Châu hai người họ nhanh chóng thân thiết nhau vì vậy sau khi trở về Bắc Kinh, Chân Nhất Nặc không chút để tâm tới ngày sinh nhật của Trần Lãng mà vội vàng đưa ra đề nghị chia tay vào đúng sinh nhật cô.
Trần Lãng đứng dưới bầu trời đầy sao, nhìn theo bóng dáng tuyệt tình của Chân Nhất Nặc, cô vẫn có phần không thể tin nổi liền hô to theo bóng lưng anh: “Tại sao?”
Trần Lãng trơ mắt nhìn Chân Nhất Nặc đã đi xa bỗng quay lưng lại đối diện phía mình, đôi môi anh hết đóng lại mở như nói điều gì đó nhưng cô lại chẳng thể nghe rõ. Thế rồi, Chân Nhất Nặc vội vàng quay người bỏ đi, nhanh chóng rời xa bằng bước chân vô cùng mau chóng và kiên định.
Tối hôm đó, Trần Lãng đau lòng đến cực điểm, kéo lê thân xác mệt mỏi đến không chịu đựng nổi về nhà, vốn dĩ, cô không muốn thu hút sự chú ý của mọi người nên khi mở cửa nhìn vào trong thấy căn phòng vắng lắng như tờ, tối om như mực thì mới nhớ ra tối nay Trần Tụng ở lại trường còn bố mẹ thì nói đến nhà cậu.
Nỗi buồn thất tình như cơn thủy triều bủa vây Trần Lãng. Cô ngắm mình trong gương: tóc rối bù, mắt sưng đỏ, chẳng khác nào một đôi dép bị người ta vứt bỏ, cả đời này, cô chưa khi nào tệ hại đến nông nỗi này. Cô có cảm giác không đành lòng khi đối diện với một bản thân tệ hại như thế bèn tắt tất cả đèn trong phòng đi rồi nằm im trên giường, câu chuyện xưa cũ khi cô và Chân Nhất Nặc yêu nhau, mỗi hình ảnh, mỗi tình tiết hiện lên trong tâm trí rồi bị hơi ẩm làm nhòe đi…
Bỗng có tiếng mở cửa và tiếng nói chuyện vang lên, phòng khách vốn tối om lại le lói ánh sáng qua khe cửa. Trần Lãng nghe thấy giọng nói của bố mẹ và cậu nhưng vẫn nằm im trong bóng tối, nghĩ bụng: tốt nhất là đừng ai phát hiện ra sự tồn tại của mình, hiện giờ, mình chỉ cần một không gian yên tĩnh, để tự bản thân liếm láp vết thương…
Nhưng cuộc đối thoại của Vu Nhã Cầm và Vu Bác Văn lại rơi vào tai Trần Lãng không sót chữ nào.
Vu Nhã Cầm nói: “Đến giờ em vẫn chờ đợi Lãng Lãng sao? Nó vẫn chưa về, hôm nay là sinh nhật nên chắc đi hưởng thụ thế giới hai người với bạn trai rồi!”
Vu Bác Văn nói: “Cứ để em chờ thêm lát nữa. Hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ nó, coi như em thay mẹ nó nhìn nó một cái.”
Vu Nhã Cầm thở dài: “Nhìn em như vậy chị cũng thấy khó chịu. Em thực sự đã quyết định không nói rõ thân thế của nó cho nó biết sao?”
Vu Bác Văn nói: “Chờ một thời gian nữa, bây giờ vẫn chưa thích hợp lắm!”
Trần Lãng càng hãi hùng hơn, chỉ cảm thấy không thể tin nổi, cô không khỏi chép chép miệng với không khí, thầm giễu cợt bản thân: Trần Lãng, dịp sinh nhật này của mày thật ý nghĩa quá đấy! Trong khoảnh khắc đó, bỗng lệ cô rơi đầy mặt, cắn chặt góc chăn, khóc rấm rứt không thành tiếng.
Sáng hôm sau, Trần Lãng mang đôi mắt sưng mọng ra khỏi phòng mình, khi Vu Nhã Cầm ngạc nhiên hỏi: “Tối qua con về lúc nào?” thì Trần Lãng nói dối: “Ở ngoài chơi đến khuya, con về lúc mọi người đã ngủ say!” rồi cô bị bà mẹ Vu Nhã Cầm mắng: “Cậu con chờ con đến muộn lắm. Cậu nói hôm qua là sinh nhật con nên đã mua cho một chiếc máy ảnh kỹ thuật số làm quà sinh nhật đấy!” Trần Lãng nhìn theo ngón tay chỉ của Vu Nhã Cầm thì thấy một hộp quà được gói ghém rất đẹp đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
Lại sau đó, những cảnh tượng xảy ra trở thành bóng đè của cô. Dù trạng thái tinh thần của Trần Lãng rất tồi tệ nhưng ngày hôm sau, bệnh nhân ở khoa răng miệng đông nghìn nghịt, chật ních cả phòng khám. Khoảng thời gian đó, Trần Lãng chịu trách nhiệm phụ trách phần nhổ răng ở khoa, cả một ngày cô không mở miệng nói chuyện, chỉ hỏi ngắn gọn về bệnh tình, nhắc nhở một vài điều cần kiêng kị rồi thông báo những việc cần chú ý sau nhổ răng. Khi một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi chỉ vào hàm trên của mình và nói: “Cô nhổ giúp tôi chiếc răng hàm bị hỏng này nhé!” thì Trần Lãng chẳng hề suy nghĩ liền tiêm thuốc tê, nhổ cái răng cuối cùng trong hàm răng – chiếc răng khôn xấu đến nỗi chỉ còn chân răng.
Sau khi nhổ xong, bệnh nhân chau mày: “Có thể cho tôi mượn gương xem không? Rốt cuộc cô nhổ cái nào vậy?”
Trần Lãng đưa gương tới, vô cùng tự tin trả lời: “Chính là chiếc răng xấu cuối hàm đó, vừa hay là răng khôn chẳng có tác dụng gì!”
Bệnh nhân bật dậy khỏi ghế nha khoa: “Ai bảo cô nhổ cái đó? Chẳng phải tôi bảo muốn nhổ chiếc răng hàm đã từng phải đi điều trị sao, gần đây nó cứ đau nhức hoài!”
Lúc đó, Trần Lãng vô cùng bối rối.
Bất kể cô có bình tĩnh cố gắng giải thích đến đâu đi nữa, cô đã giải thích rằng mình nhổ một chiếc răng hỏng, răng đang bị đau thì nhất định không thể nhổ được, chỉ cần điều trị là có thể cứu vãn được nhưng bệnh nhân và người nhà cô ta vẫn không chịu nghe lời cô hay từ bỏ, nhất thời khiến phòng cô biến thành cảnh tượng gà bay chó sủa. Tính cách ông chồng của bệnh nhân vô cùng dữ dằn, ông ta chỉ vào mũi Trần Lãng chửi mắng thậm tệ. Nếu không được các đồng nghiệp khác trong khoa răng miệng ngăn lại thì chắc ông ta đã giơ tay đánh chết cô rồi cũng nên!
Vậy mà, Chân Nhất Nặc – người cũng ngồi trong căn phòng ấy lại vô cùng thông minh khi coi như không liên quan gì tới mình, vẫn cứ vùi đầu làm việc.
Cuối cùng vẫn là chủ nhiệm Trương Hoa ra mặt đúng lúc, mời họ tới làm việc tại văn phòng chủ nhiệm khoa, chị phải xuống nước nói không lấy tiền điều trị cái răng hỏng, còn nói có thể điều trị bọc mão răng để kéo dài thời gian cho chiếc răng hàm, lúc này bệnh nhân và người nhà mới hài lòng dắt nhau ra về. Chuyện này, bất kể xem xét từ góc độ nào thì người sai vẫn là Trần Lãng.
Sau đó nữa, Trần Lãng nhận kỷ luật từ lãnh đạo bệnh viện, hủy bỏ suất du học Nhật bản do nhà nước cử đi của cô, tạm thời đình chỉ làm việc một tuần chờ quyết định kỷ luật chính thức. Còn người có được suất du học Nhật Bản của cô không phải ai khác mà chính là bạn trai cũ của Trần Lãng – Chân Nhất Nặc, bác sĩ Chân.