Trần Lãng không thấy được nét mặt của Du Thiên Dã nhưng “Du câm” ngắm động tác nhỏ bé của của “Trần mù” thì không khỏi thấy hơi buồn cười. Du Thiên Dã không phải lần đầu tiên tham gia huấn luyện mở rộng, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ rằng cuộc huấn luyện mở rộng sẽ diễn ra như ngày hôm nay. Có giai nhân bầu bạn, tâm trí rung động. Ví dụ như bây giờ, tuy anh đang kéo Trần Lãng đi về phía trước nhưng vẫn ngoái đầu lại, quan sát cô gái bên cạnh mình không chút e dè: Ánh nắng ấm áp mùa thu nhuộm toàn thân cô thành màu vàng kim, làn gió nhẹ thổi bồng bềnh mái tóc cô, còn cả chiếc mũi xinh xinh dưới đôi mắt đang bị che đi, đôi môi mềm mại, tất cả những điểm này, thoạt nhìn đều tinh tế, đẹp đẽ đến vậy.
Tiếng hô của Hạ Cương chợt vang lên phía trước: “Mấy đội phía sau sao chậm chạp quá vậy? Các bạn tưởng đang chơi trò ‘giả làm người lớn’ hay sao, động tác nhanh nhẹn một chút!”
Thực ra Du Thiên Dã và Trần Lãng đang bị vây trong khu vực giữa, không bị coi là quá tụt lùi về phía sau nhưng họ vẫn vô cùng chột dạ bởi tiếng hăm dọa của Hạ Cương. Trần Lãng khẽ nói: “Anh tăng tốc lên một chút, kéo tôi chạy đi.” Nghe được niềm tin vững chắc đượm trong giọng nói Trần Lãng, trái tim Du Thiên Dã thoáng rung động, một bàn tay anh nắm lấy tay cô, bàn tay còn lại ôm lấy vai Trần Lãng, vừa ôm vừa ẵm bắt đầu tăng tốc độ chạy, kéo theo Trần Lãng, trong khu vực huấn luyện mở rộng, lúc thì trèo, lúc thì nhảy, lúc thì bò sấp đi vào hang động có độ cao khoảng nửa mét.
Tuy Trần Lãng không trông thấy gì nhưng cảm giác sợ hãi ban đầu đã hoàn toàn tan biến, vừa chú tâm đi theo tiết tấu của Du Thiên Dã vừa thầm chờ đợi, mong sao thời khắc kề vai sát cánh như vậy có thể kéo dài đến vô tận.
Khi đội “Gươm sáng” hoàn thành nhiệm vụ tập thể “Người mù và người câm” thì đội “Anh em gắn bó” và “Vượng tài” vẫn tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi chuẩn bị sức lực. Vương Hâm cầm máy ảnh, liên tục hướng vào bên trong khu huấn luyện bấm tanh tánh không ngừng với vẻ hưng phấn, còn nói với Bao Huân đang quay lưng về phía mình: “Anh thấy chưa, trò chơi này, chậc chậc, khá là thú vị đấy!”
Bao Huân bị Đường Uyển bám dai như đỉa nên thấy hơi phiền lòng, chỉ muốn thoát khỏi cô nàng bèn nhân cơ hội quay người lại, lấy máy ảnh trên tay Vương Hâm, vừa nghịch vừa nói: “Tôi xem cậu chụp cái gì nào?”
Vương Hâm dương dương tự đắc: “Cái gì em cũng chụp, nhưng mà, em chụp Lão Đại nhiều nhất.”
Bao Huân không nói gì nữa, anh ấn nút xem từng tấm ảnh một. Bức đầu tiên là cảnh Du Thiên Dã ôm Trần Lãng cùng nhảy từ trên bệ cao xuống, bức tiếp theo là cảnh Du Thiên Dã kéo Trần Lãng cùng đi qua cây cầu cheo leo, tiếp đó lại thấy Du Thiên Dã cõng Trần Lãng vượt chướng ngại vật… Mở tới bức ảnh cuối cùng, sau khi đã được tháo bịt mắt, Du Thiên Dã và Trần Lãng nhìn nhau, ý cười dịu dàng.
Chưa xem xong nhưng Bao Huân đã có cảm giác không chịu đựng nổi, sắc mặt vốn đã sa sầm lại càng sa sầm hơn nhưng vẫn kiên nhẫn xem tới bức ảnh cuối cùng rồi quăng máy ảnh trả lại cho Vương Hâm, miệng phun ra một câu: “Cậu thật vô vị!”
Vương Hâm cười khúc khích, việc bị Bao Huân chê bai đã xảy ra như cơm bữa nên cũng chẳng buồn cãi lại.
Sau đó đội “Anh em gắn bó” và “Vượng tài” cũng hoàn thành phần thi “Người mù và người câm”. Cuối cùng, đội “Vượng tài” hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất nên dẫn đầu. Hiệp hai khép lại.
Phần thi thứ ba là Leo núi đá, thời gian tổ chức được sắp xếp sau bữa cơm trưa. Lần này không phải lần lượt từng tổ tiến hành mà tất cả các tổ đều tập trung ở khu vực leo núi đá, xếp thành hàng lối, cùng hành động một lúc. Còn đội trưởng, chỉ cần báo cáo thành tích leo núi của thành viên trong đội mình lên ban huấn luyện, rồi dựa vào đó để phân định thắng thua.
Biểu hiện của Trần Lãng ở phần thi này không bằng phần thi đánh đu trên không. Nếu nói phần thi đánh đu trên không cần nhất là sự dũng cảm thì phần thi leo núi đá lại thử thách kỹ thuật và nghị lực của thành viên các đội. Trần Lãng chưa bao giờ leo núi đá, leo được nửa thời gian, tay chân cô đã bủn rủn chẳng còn sức lực, và cũng có cảm giác lực bất tòng tâm. Lơ lửng giữa không trung, Trần Lãng cũng thầm thấy sốt ruột, nhưng bên tai cô có thể nghe thấy tiếng hô hào cố gắng của các thành viên trong đội Gươm sáng, trong đó giọng nói của Du Thiên Dã có thể phân biệt rõ ràng nhất: “Trần Lãng, nhất định phải đặt chân lên đó, chỉ dùng tay là không được đâu!”
Trần Lãng hít một hơi thật sâu, cố giẫm chân lên rồi dùng cánh tay làm trợ lực, cuối cùng cũng có thể bò lên trên một chút nhưng vẫn không thể lên tới đỉnh núi một cách suôn sẻ, cô lại tiếp tục dừng lần thứ hai. Cô bắt đầu cân nhắc xem lúc này có nên từ bỏ không?
Bất thình lình, dây cáp bảo hiểm phía sau nhấc cô lên một chút, tạo cho cô một lực đẩy, Trần Lãng bèn nhanh nhẹn leo lên. Thế nhưng dây cáp bảo hiểm không ngừng đẩy cô lên khiến Trần Lãng cảm thấy dễ dàng hơn nhiều so với lúc trước, vì thế cô tự cổ vũ tinh thần cho mình, leo đến nơi cao nhất là 30 mét, và nghe thấy tiếng hò reo mừng vui của thành viên đội “Gươm sáng” bên dưới.
Trần Lãng trở về tiếp đất, lòng cô biết rõ nhất định là có gian lận vì thế cũng thấy hơi chột dạ, quay lại nhìn Du Thiên Dã đang ở cách đó không xa, thấy anh đang bị những thành viên khác vây quanh đòi dạy cách thực hiện. Trần Lãng do dự khá lâu mới đi tới bên cạnh Hạ Cương đang buộc dây bảo hiểm cho thành viên kế tiếp, khẽ nói: “Huấn luyện viên, ban nãy…”
Hạ Cương ngắt lời Trần Lãng: “Ban nãy còn thiếu kỹ thuật, chơi thêm mấy lần nữa là ổn thôi, sẽ không mất sức như hôm nay nữa.”
Thấy vẻ không muốn nói nhiều của Hạ Cương, Trần Lãng ngượng ngùng rời đi. Cô nấp dưới gốc cây sơn tra trong căn cứ huấn luyện, học theo dáng vẻ của những đồng nghiệp khác nhặt những trái sơn tra đo đỏ dưới mặt đất lên, lau chùi qua loa rồi bỏ vào miệng, ngọt ngọt chua chua, đúng là có mùi vị. Trong lúc đang thả lỏng tâm trạng cô chợt nhớ tới chuyện “Quốc vương và Thiên sứ” liền dáo dác đưa mắt tìm kiếm bóng dáng “Quốc vương” Đường Uyển của mình khắp nơi. Lúc này, Đường Uyển đang đứng ở một nơi cách mình không xa, đưa quả sơn tra trong tay tới trước mặt Bao Huân: “Ăn một quả sơn tra đi.”
Bao Huân là đội trưởng của đội “anh em gắn bó” nên tầm mắt anh vẫn tập trung đặt trên thành viên đang leo tới giữa sườn núi, chẳng thèm đưa mắt nhìn Đường Uyển lấy một cái, sẵng giọng đáp: “Không ăn.”
Đường Uyển hơi tủi thân, nhưng vẫn nói tiếp câu nữa: “Vừa mới hái trên cây xuống, em đã rửa sạch rồi, ăn ngon lắm.”
Bao Huân bị Đường Uyển bám lấy từ sáng đến giờ, thoạt đầu còn có thể lịch sự nhưng bây giờ tâm trạng vốn đã xuống thấp, lại bị người khác làm phiền nên chẳng lấy gì làm vui vẻ, nên thái độ cũng không được khéo léo cho lắm, anh nói thẳng: “Tôi nói rồi! Không ăn!”
Đường Uyển vừa tủi thân vừa đau lòng, bấy giờ mới chậm rãi thu tay về, lặng lẽ quay người đi về hướng khác. Cách đó không xa, Trần Lãng nghe không rõ ràng cho lắm nhưng đại khái vẫn hiểu được tình hình. Cô biết Bao Huân lại giở thói công tử, đứng trên lập trường của phái nữ, cô cũng thấy xấu hổ và buồn lòng thay Đường Uyển. Cô vốn định đứng dậy, muốn tới đó hòa giải một chút, cũng xem như làm một “thiên sứ” không quá tắc trách nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy điều đó có chút không ổn thỏa khó nói, bèn từ bỏ ý định này, quay người toan bỏ đi chỗ khác.
Còn chưa cất bước, cô đã bị Bao Huân phát hiện. Anh chàng chau mày, mở miệng nói: “Trần Lãng, đừng đi, hỏi cô chuyện này.”
Trần Lãng vốn cảm thấy việc nghe trộm thật không mấy quang minh lỗi lạc, thế mà lại bị Bao Huân phát hiện, mặt cô nóng lên một chút, từ tốn đi tới bên Bao Huân, miệng vẫn ngậm quả sơn tra, nói năng không rõ: “Có chuyện gì?”
Thấy gương mặt hồng hào, tinh thần phơi phới của Trần Lãng, không hiểu sao Bao Huân bỗng có cảm giác mất hứng: “Cô ăn gì thế?”
Nghĩ tới sự buồn rầu của Đường Uyển ban nãy, Trần Lãng vội vàng giấu bàn tay đang cầm quả sơn tra của mình ra phía sau, tiếp tục nói năng không rõ ràng: “Sơn tra.”
Bao Huân lườm cô: “Sao các cô ai cũng ăn cái thứ đó? Có ngon không? Cho tôi một quả.”
Trần Lãng cảm thấy đầu óc Bao Huân nhất định là có vấn đề, rõ ràng được ăn thì lại không ăn, bây giờ lại nảy ra ý nghĩ đó. Cô chẳng biết làm sao đành đưa bàn tay đang cầm quả sơn tra tới trước mặt Bao Huân, “Không ăn được cũng đừng trách tôi.” Bao Huân tự nhiên nhận lấy quả sơn tra từ tay Trần Lãng rồi thực sự bỏ vào miệng. Người đưa người nhận, hoàn toàn không để ý tới Đường Uyển đang lạnh lùng quay lại nhìn.
Nhớ tới tất cả mọi chuyện xảy ra sáng nay, Trần Lãng không kìm lòng được, mỉm cười nói: “Rất vui.”
Bao Huân giả bộ vô tình hỏi: “Vậy cô thích phần nào nhất?”
Trần Lãng cũng lườm Bao Huân, “Anh tìm tôi để hỏi điều này sao?” Nhưng Trần Lãng vẫn chọn một lý do đường hoàng hơn, “Tôi thích tất cả các phần, vì sau khi hoàn thành mỗi phần thi, tôi đều có cảm giác thành công.”
Bao Huân à một tiếng, lặng thinh trong giây lát rồi chợt cất tiếng nói: “Nghe nói bố cô tạm thời đi ở ẩn, thật không vậy?”
Trần Lãng lấy làm ngạc nhiên, nhìn Bao Huân bằng ánh mắt ngờ vực.
Bao Huân cười tự giễu: “Cô đừng lo, nếu không phải vì quen biết cô thì tôi chẳng có chút hứng thú nào với ông chủ của nha khoa Bác Văn đâu.”
Trần Lãng tiến lại gần Bao Huân hơn một chút để tránh tai mắt của người khác, thật thà bảo: “Ông ấy phải đi xa một thời gian, trước tiên phải dưỡng bệnh cho tốt đã.”
Thấy dáng vẻ thành thật của Trần Lãng đối với mình, Bao Huân bất giác vui vẻ, đang định nói gì đó thì Trần Lãng lại tiếp lời: “Ừm, không bao lâu nữa tôi cũng sẽ rời khỏi nha khoa Hạo Khang.”
Bao Huân ngỡ ngàng: “Tại sao?”
Trái lại, Trần Lãng cũng hơi ngạc nhiên, cô hỏi ngược lại anh: “Lẽ nào anh không cảm thấy tôi không phù hợp ở lại nha khoa Hạo Khang?”
Bao Huân không nói gì, cũng không nhìn Trần Lãng, hồi lâu sau mới cất tiếng nói: “Nếu lý do là vì thân phận của cô thì tôi cũng không tiện nói gì thêm nhưng đứng trên góc độ cá nhân tôi, tôi mong cô có thể ở lại nha khoa Hạo Khang.”
Trần Lãng thoáng sửng sốt, còn đang mải mê suy nghĩ hàm ý trong câu nói của Bao Huân thì di động lại đổ chuông, xem thì thấy là do Trần Tụng gọi điện tới. Trần Lãng nhấn nút nghe, liền thấy tiếng hô to rất hùng hồn của Trần Tụng ở đầu dây bên kia: “Chị, ‘Kim tử đa’ có đi cạnh chị không?”
Trần Lãng liếc mắt nhìn xung quanh, thật sự không phát hiện ra Vương Hâm, bèn báo cáo cho Trần Tụng rồi hỏi: “Không thấy cậu ta đâu cả. Hai đứa làm hòa rồi sao? Tìm cậu ta làm gì thế?”
Cơn giận của Trần Tụng ở đầu dây bên kia không có chỗ nào để giải tỏa, bèn oang oang nói: “Ai làm hòa với gã đó chứ? Em không gọi được vào máy của anh ta, em tìm anh ta là để tính sổ với anh ta đây!”
Trần Lãng càng tò mò hơn: “Nói xem cậu ta chọc giận gì cô nào?”
Trần Tụng liền kể khổ: “Mấy hôm nay em không lên mạng, hôm nay nghĩ ra liền vào lượn một vòng quanh ‘Oai phong’, thì trông thấy bài post được đăng lên cách đây hai hôm của gã Vương Hâm đó.”
Trần Lãng à một tiếng, “Cậu ta viết gì?”
Trần Tụng nghiến răng nghiến lợi bảo: “Tiêu đề bài post là ‘Tôi thích Nhiễu chỉ nhất đao’.”
Trần Lãng kêu lên một tiếng, khiến Bao Huân cũng thấy ngạc nhiên. Trần Lãng nở nụ cười áy náy với anh rồi phát biểu nhận xét vào điện thoại: “Chị phải nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác mất thôi. Tụng Tụng, cậu ta nói thích em, không phải là chuyện rất tốt sao?”
Trần Tụng căm hận nói: “Tốt cái đầu chị í!” Trần Tụng không thấy xấu hổ kể lại cho Trần Lãng nghe, cô vừa lên QQ thì các bạn đánh cầu trên diễn đàn “Oai phong” cứ lần lượt tới buzz cô, ai nấy đều nói năng đầy hàm ý, mỗi câu chữ đều nhiều tầng nghĩa, nói đã sớm nghi ngờ giữa Trần Tụng và ‘Kim tử đa’ có gian tình, truy hỏi cô chính thức qua lại với ‘Kim tử đa’ từ bao giờ. Bất kể Trần Tụng có giải thích thế nào đi nữa thì đám bạn đánh cầu đều cảm thấy cô giấu đầu hở đuôi, tất nhiên Trần Tụng cảm thấy mình đã bị ‘Kim tử đa’ gài bẫy, mất hết cả danh dự, cứ như “tháng sáu có tuyết rơi”, oan ức đầy bụng có thể so được với nàng Đậu Nga.