Thời gian Trần Lãng làm việc tại nha khoa Hạo Khang không phải là ngắn, trừ hai ngày của đợt huấn luyện mở rộng bị kéo đến vùng ngoại ô thì đây chính là lần đầu tiên cô tham gia buổi liên hoan cùng với các đồng nghiệp của Hạo Khang. Sau đợt huấn luyện mở rộng trong truyền thuyết cùng nhau ăn thịt, cùng nhau uống rượu, vì Trần Lãng cùng với tất cả các thành viên khác trong đội Gươm sáng đều bị phạt đóng quân ngoài trời nên vụ liên hoan cũng đành chết yểu. Nhưng Trần Lãng vẫn ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng quy mô của bữa tiệc tối nay cũng giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng bự, đến cả chủ nhiệm Đặng Vĩ của phòng khám số một, y tá trưởng Từ Hoa Linh và cả đám Lục Tự đều đăng ký tham gia.
Địa điểm của buổi liên hoan ngay ở quán đồ cay Tứ Xuyên đối diện tòa cao ốc, đồng nghiệp ngồi chật ních hai bàn trong căn phòng lớn. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, chỗ ngồi mọi người sắp xếp cho Trần Lãng vừa vặn ở ngay cạnh Du Thiên Dã. Còn Trần Lãng, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, đã được mở mang tầm mắt về tửu lượng của các bác sĩ, y tá của nha khoa Hạo Khang, hóa ra sau khi cởi bỏ áo blouse trắng, họ cũng thật đáng sợ!
Nhân vật chính là bữa tiệc hôm nay đương là Du Thiên Dã, dưới sự ra hiệu và kế hoạch được Đặng Vĩ lên từ trước, mọi người phất cờ chúc tụng, thay nhau xông trận chuốc rượu Du Thiên Dã. Thịnh tình không thể khước từ, càng uống sắc mặt Du Thiên Dã càng tái đi, thấy Đặng Vĩ chịu trách nhiệm “điều binh khiển tướng”, anh nói bằng giọng cảnh cáo: “Thôi thôi, anh đang nhân cơ hội này để trả thù tôi.”
Đặng Vĩ cười khì khì: “Anh cũng biết là tôi đang trả thù sao? Lần trước là ai chuốc cho tôi gục trên bàn rượu hả? Hại tôi cả đêm không dám về nhà, phải tá túc tạm trong văn phòng một đêm.”
Du Thiên Dã khẽ hừ một tiếng: “Dĩ nhiên là anh không dám về. Nếu về nhất định sẽ bị chị dâu phạt quỳ trên ván giặt quần áo.”
Đặng Vĩ nổi tiếng là người sợ vợ, dù có vênh váo tự cao tự đại ở nha khoa Hạo Khang đến đâu chăng nữa thì về đến nhà, chưa kể việc phải nộp toàn bộ tiền lương của mình, mà anh ta còn phải nấu cơm, giặt quần áo, thậm chí là phụ trách luôn cả việc hướng dẫn con học hành. Lục Tự - kẻ cầm đầu nhóm y tá của nha khoa Hạo Khang đã tổng kết về mẫu đàn ông tốt thời đại mới vừa biết kiếm tiền vừa biết làm việc nhà hiếm hoi này như sau: Ăn cỏ, cho sữa, còn là loại sữa Đặc Luân Tô[1].
[1] Là một loại sữa cao cấp, có nghĩa là “sữa vàng” trong tiếng Mông Cổ.
Nhưng Đặng Vĩ vẫn giả bộ: “Làm gì có chuyện đó. Ở nhà, tôi nói một không ai dám nói hai, chị dâu các người nghe lời tôi răm rắp.”
Trần Lãng ngồi cạnh Du Thiên Dã, nhân lúc Đặng Vĩ đang hào hứng biện hộ cho mình, liền vội vàng lén lút gắp ít thức ăn vào bát Du Thiên Dã, ý bảo anh hãy lót dạ. Du Thiên Dã mỉm cười với cô, cho thức ăn vào miệng, vừa nhai kỹ, vừa thong thả nói với Đặng Vĩ: “Đừng có dát vàng lên mặt như thế. Nếu là nghe lời anh thì chắc là tất cả việc quốc gia đại sự sẽ nghe lời anh, còn việc trong nhà thì anh phải nghe lời chị ấy hết chứ gì?”
Mọi người cùng cười ồ lên, cười đến mức khiến Đặng Vĩ luống cuống: “Lời Lão Du nói mà mấy người cũng tin à? Vả lại, anh ta cũng chẳng hơn tôi là bao đâu, Trần Lãng, bình thường em sai bảo anh ta thế nào, nói bọn anh nghe xem.”
Trần Lãng á một tiếng, sao anh ta chuyển tầm ngắm, lại chuyển đúng lên mình thế này? Hơn nữa, cô và Du Thiên Dã mới qua lại chưa bao lâu, sao đã bàn luận được đến vấn đề ai sai bảo ai. Trần Lãng liếc mắt nhìn mọi người, ai nấy đều có vẻ như đang cố nhịn cười, cô đành há miệng thở hổn hển nhưng không phát ra tiếng động, như đang cầu cứu Du Thiên Dã hãy nhìn mình.
Nhưng Đặng Vĩ lại như tìm thấy trò vui, anh ta vô cùng phấn khích, ý bảo Lục Tự rót đầy cho Trần Lãng một ly rượu trắng: “Không nói chứ gì? Không nói thì phạt một ly, hay là lão Du uống hộ Trần Lãng cũng được.”
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Du Thiên Dã chẳng chút do dự liền nhấc chén rượu trắng trước mặt Trần Lãng lên, ngẩng cổ lên định uống. Trần Lãng chợt có ý tưởng mới, liền chặn Du Thiên Dã lại: “Thôi thì em nói vậy, thực ra là em nghe lời anh ấy, anh ấy nói một, em sẽ nói one.”
Câu này của Trần Lãng khiến mọi người bật cười. Nam nữ yêu nhau đâu có quan trọng ai nghe lời ai, thế mà Trần Lãng lại chẳng bận tâm hình tượng của mình, hoàn toàn giữ thể diện cho Du Thiên Dã. Điều này đã được mọi người thu vào tầm mắt, họ không tiếp tục gây khó dễ cho hai người nữa, mà chuyển sang chém giết lẫn nhau, căn phòng lại trở nên ồn ào.
Nhân lúc sự chú ý của mọi người bị phân tán, Trần Lãng cảm thán từ đáy lòng: “Họ giỏi thật đấy, em thấy Lục Tự cũng uống đến ba ly rồi.”
Du Thiên Dã hơi dựa lưng vào thành ghế, híp mắt lại và nói: “Đám bà cô này đều là nữ trung hào kiệt cả, một là không uống, hai là đã uống thì ngay cả đàn ông cũng không phải đối thủ của họ. Lục Tự được mệnh danh là người chưa bao giờ động vào giọt rượu nào đấy.” Vừa nói vừa chau mày.
Bấy giờ Trần Lãng mới để ý thấy chẳng những sắc mặt Du Thiên Dã ngày càng tái đi mà trán anh còn toát mồ hôi. Cô không khỏi căng thẳng: “Sao thế? Khó chịu à?”
Du Thiên Dã gượng cười: “Không sao, vừa nãy uống rượu vội quá, nên giờ dạ dày hơi đau.” Nói xong, lại thấy vẻ mặt âu lo của Trần Lãng, bèn an ủi cô: “Đó là bệnh cũ của anh, do ăn uống thất thường gây nên, uống mấy viên thuốc dạ dày là ổn thôi.”
Trần Lãng vẫn lo lắng: “Bình thường anh hay uống thuốc gì, em ra hiệu thuốc mua cho.”
Du Thiên Dã ngẫm nghĩ một lát rồi rút chìa khóa ra khỏi túi: “Trong ngăn kéo ở văn phòng anh có đấy, em sang đó lấy giúp anh với.”
Trần Lãng đáp một tiếng rồi rời đi.
Cô trở lại tòa cao ốc của nha khoa Hạo Khang một cách nhanh chóng, đi thang máy lên thẳng tầng hai, lúc băng qua cửa kính của phòng khám số một thì ngạc nhiên khi phát hiện ra toàn bộ đèn trần nhà ở khu vực lễ tân đã được tắt, cửa chính chỉ khép hờ chứ chưa khóa.
Trần Lãng thử đẩy cửa ra với vẻ thăm dò rồi đi hai ba bước vào bên trong nhưng không thấy động tĩnh gì, bèn vào đi vừa hô to: “Có ai không? Bên trong đó có ai không?”
Chợt có tiếng cửa mở, bỗng nhiên cửa phòng của chủ nhiệm Đặng Vĩ được mở ra, một bóng người không cao lắm bước ra khỏi phòng, khẽ nói: “Có người.”
Khi đối phương tới đứng trước mặt mình, Trần Lãng mới thấy rõ thì ra là Đường Uyển, trái tim đập mạnh bấy giờ mới bình tĩnh lại: “Hóa ra là cô, sao không đi ăn với đồng nghiệp?”
Đường Uyển không nhìn Trần Lãng, chỉ nói: “Tuần này là thi rồi, tôi tranh thủ ở lại văn phòng đọc thêm tài liệu.”
Trần Lãng ồ một tiếng, nhưng lại hỏi với vẻ khó hiểu: “Lần trước chẳng phải đã nói tôi nhường phòng cũ của mình lại cho cô hay sao, sao vẫn còn chung phòng với chủ nhiệm Đặng?”
Không biết có phải Trần Lãng nhầm lẫn hay không mà nét mặt của Đường Uyển hết sức mơ hồ: “Tôi và chủ nhiệm Đặng không còn dùng chung phòng nữa rồi. Tôi vốn ở cùng phòng với các bác sĩ và y tá trực ban nhưng quên cầm tài liệu theo, lúc về lấy thì tôi nghe thấy tiếng động, thì ra là van bơm hơi trong phòng chủ nhiệm Đặng chưa khóa, nên tôi vừa khóa van lại.”
Trần Lãng chợt hiểu ra liền lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay rồi nói: “Vậy cô khóa cửa rồi về đi, tôi sang trung tâm trồng răng lấy ít đồ.”
Nhìn bóng dáng dần xa của Trần Lãng, Đường Uyển khẽ cắn môi, nỗi hoảng hốt trong tim dần lắng xuống, thầm thấy may mắn: “Nguy hiểm quá, suýt nữa thì…”
Khi Trần Lãng mang thuốc đến nơi thì sắc mặt của Du Thiên Dã đã khá hơn lúc trước, chỗ của cô đã bị Đặng Vĩ chiếm mất, họ đang thì thầm nhỏ to gì đó. Trần Lãng đang lưỡng lự không biết nên mang thuốc tới đó ngay hay đợi thêm chút nữa thì di động trong người lại đổ chuông. Cô nhấn nút nghe, nghe thấy tiếng khóc của Trần Tụng từ trong điện thoại: “Chị ơi, làm sao bây giờ, Vương Hâm bị bắt vào đồn công an rồi.”
Trần Lãng cũng ngạc nhiên: “Sao cơ? Chẳng phải hôm nay là sinh nhật cậu ta, các em cùng đi ăn với đám bạn ở diễn đàn Oai phong sao?”
Trần Tụng khe khẽ nói: “Đúng là đi ăn cơm, sau đó thì đánh nhau tới tận đây luôn. Chị, đừng nói nhiều, chị có ở cạnh Sắc Lặc ca không? Cảnh sát bảo gọi lãnh đạo công ty đến ký xác nhận rồi đưa người về.”
Trần Lãng chẳng nói chẳng rằng bèn gác máy luôn, cô suy nghĩ về sự việc này. Đánh nhau, ẩu đả, cũng có thể coi là chuyện lớn, mà cũng có thể coi là chuyện nhỏ. Nếu không muốn làm ầm ĩ đến mức người người đều biết thì nhất thiết cần đến sự ra mặt của Du Thiên Dã với tư cách lãnh đạo.
Khi Trần Lãng và Du Thiên Dã đến một đồn công an nào đó ở phía đông thành phố thì Trần Tụng và đám chiến hữu trong diễn đàn Oai phong đang tụ tập ngoài cửa đồn, bên trong khu vực giam giữ không chỉ có một mình Vương Hâm mà còn gã sếp của Trần Tụng là Vương Thượng. Sau khi Trần Lãng và Du Thiên Dã vào đồn, việc xử lý không quá phức tạp, vì trên đường tới đây, Du Thiên Dã đã gọi điện trước cho một người bạn của mình đang làm công an. Bên kia vừa nghe đã hiểu ngay, anh ta nói thanh niên quá chén động tay động chân cũng là việc bình thường, anh ta sẽ nói chuyện với bên đồn công an này giúp Du Thiên Dã. Thế nên, sau khi tới nơi, họ cùng với Vương Hâm và Vương Thượng chỉ phải nghe giáo huấn thêm một lần nữa, cũng không phải nộp tiền phạt, ghi biên ban xong thì được thả.
Đi phía trước, hai mắt Vương Hâm đỏ sòng sọc, trên mặt còn loáng thoáng trông thấy vết máu mũi, trừng mắt hỏi tay cảnh sát đang trực ban: “Chốc nữa các anh cũng sẽ thả đám oắt con kia ra thế này phải không?”
Cảnh sát dở khóc dở cười, nói với Du Thiên Dã: “Đồng nghiệp này của anh cũng hung hăng thật đấy, rõ ràng là xích mích với bạn mình, đập bàn rồi lườm nguýt nhau, kết quả mấy tên côn đồ bàn bên cạnh chỉ nhạo báng anh ta mấy câu, anh ta đã ‘uýnh’ người ta đến tận đồn công an này.” Nói xong, anh ta chuyển sang Vương Hâm: “Chúng đều là những kẻ thường xuyên gây chuyện, đến chỗ chúng tôi như cơm bữa, anh nói anh là bác sĩ, thì sao lại kích động như thế chứ? Về nhà tỉnh táo lại đi.”
Vương Hâm ương ngạnh còn định nói gì đó nhưng bị Du Thiên Dã xách cổ lôi ra ngoài. Du Thiên Dã không quên cười nói với cảnh sát: “Cảm ơn các anh, tôi sẽ đưa họ về, dạy dỗ cẩn thận để họ tỉnh ngộ.”
Trần Lãng ra hiệu bằng ánh mắt với Vương Thượng vẫn đang đờ đẫn đứng bên cạnh, bấy giờ anh ta mới lấy lại tinh thần, vội vàng nở nụ cười xu nịnh tay cảnh sát rồi chỉ vào bóng dáng của Du Thiên Dã và Vương Hâm: “Tôi cũng được thả rồi chứ?”
Cảnh sát phẩy tay: “Đi đi, đi đi.”
Du Thiên Dã vừa Vương Hâm vừa xuất hiện ở cửa đồn, đám người liền nhao nhao vây lấy họ, ríu rít hỏi Vương Hâm: “Không sao chứ, không sao chứ? Trong kia có tra tấn bức cung cậu không?”
Vương Hâm giả điếc giả câm, chỉ nhìn Trần Tụng đang chen chúc trong đám người. Tuy cô không nói gì nhưng ánh mắt lại nhìn Vương Hâm chằm chằm, ướt át, đỏ hồng, một tay còn bất giác túm lấy tay áo Vương Hâm. Vương Hâm vốn đang chán chường lại thấy vui vui, đúng lúc này, tiếng hô của Vương Thượng vang lên từ phía sau: “Trần Tụng đâu? Trần Tụng đâu? Anh cũng ra rồi nè.”
Sắc mặt Vương Hâm thay đổi ngay lập tức, kéo bàn tay đang níu lấy áo cậu của Trần Tụng ra rồi lạnh giọng bảo: “Niềm vui mới của cô đến rồi kìa, mau chào đón anh ta đi.” Nói đoạn liền chen ra khỏi đám đông, trước bao nhiêu ánh mắt, một mình cậu đi tới lề đường, giơ tay vẫy một chiếc taxi, bỏ đi một cách kiên định.
Mọi người ai nấy đều ngỡ ngàng, cuối cùng có người nói: “Tiểu Đao, tối nay cô làm Kim tử đa giận lắm đấy!”
Người khác thì nói với Vương Thượng: “Anh không có mắt à? Không biết Tiểu Đao và Kim tử đa là một đôi sao? Vớ vẩn quá!”
Vương Thượng vội giơ tay giải thích: “Tôi đâu có muốn thế, Tiểu Đao cứ ép tôi phải đến đây đấy chứ! Không ngờ Kim tử đa lại hung hăng như vậy.” rồi bổ sung thêm với vẻ giận dữ: “Tôi là người trong sạch, bây giờ thì trở thành người có tiền án rồi!”
Trần Tụng như không nghe thấy, chỉ đi thẳng theo con đường mà Vương Hâm vừa đi, nước mắt thi nhau rơi xuống, khiến Trần Lãng đi theo cũng thấy đau lòng. Tuy cô cũng lờ mờ đoán ra mọi việc đều do Trần Tụng đầu têu gây ra nhưng Trần Lãng vẫn ôm lấy em gái, nói: “Thôi nào, đừng nghĩ nữa, chị em mình về thôi.”
Vì Du Thiên Dã uống rượu nên không lái xe, vì thế, anh vẫy một chiếc taxi, đưa Trần Lãng và Trần Tụng về tới cổng khu nhà. Tuy Du Thiên Dã không hiểu ngọn ngành câu chuyện cho lắm nhưng cơ bản có thể tóm lược là vụ lời qua tiếng lại của đám thanh niên choai choai, anh nghĩ bụng: Chút nữa phải gọi điện cho Vương Hâm, hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Sau khi xuống xe, anh đưa mắt liếc nhìn Trần Tụng mặt mày ủ dột còn đang trong trạng thái thất thần, bèn khẽ nhắc nhở Trần Lãng: “Chăm sóc Trần Tụng cẩn thận, nhưng em cũng phải tranh thủ nghỉ ngơi đi, ngày mai còn buổi đào tạo trồng răng nữa.”
Trần Lãng gật đầu: “Anh cứ kệ em, mau về đi, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, mai anh còn phải làm giáo viên giảng dạy chính nữa.”
Du Thiên Dã mỉm cười: “Mai chỉ là một case (trường hợp) đơn giản thôi, ngày kia phải tham gia báo cáo về ca bệnh phức tạp trong cuộc bình bầu ‘Mười phòng khám hàng đầu’ mới là chuyện không thể coi thường!”
(Hai ngày hôm nay ngồi cày Đấu ngư, lâu lâu lại xem mà vẫn chẳng thấy chán. Có hai lý do để giải thích: Một, mình là người hoài cựu và hai, mình là người thích bạo lực Cơ mà xem phim mới thì chỉ chăm chăm tua đến đoạn oánh nhau, thế quái nào xem phim cũ ngày xưa thì chỉ chăm chăm đến đoạn 2 anh chị... Nhưng phải công nhận phim thần tượng ngày xưa hay thiệt )