Tình Yêu Trồng Răng

Chương 92: Rời xa 2



Vẫn là đêm Noel đó, nhưng địa điểm được chuyển từ Bắc Kinh tới Thượng Hải.

Vốn dĩ Thượng Hải trong đêm còn náo nhiệt và sôi động hơn cả Bắc Kinh. Đêm cuối tháng 12, gió heo hút buốt giá đến xương tủy nhưng không hề ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình của nam nữ thanh niên trong đêm Noel này. Vì vậy trong một nhà hàng sang trọng ở phố Đông, không khí ngày lễ ngập tràn, ăn uống linh đình, tiếng cười nói rộn ràng. Ngoài bốn, năm người đàn ông, đa số người trong phòng đều là phái nữ. Một người đàn ông trung tuổi đứng dậy, nâng ly và nói: “Chủ đề của buổi tối nay, một là chúc mừng sinh nhật chúa Jesu, hai là chào mừng bác sĩ Trần Lãng tham gia vào liên minh của chúng ta, ha ha, tuy là có hơi muộn. Nào nào, mọi người cùng cạn!”

Trần Lãng ngồi giữa đám đông cũng nâng chén rồi uống cạn như mọi người khác. Trần Lãng không phải một con mọt sách sống tách biệt với thế giới bên ngoài, tuy đã trải qua nhiều chuyện nhưng cô vẫn hiểu được đạo lý “Sống trong xã hội, sao có thể không nể mặt người khác?” nên cô lúc này rất dịu dàng lịch sự, thân thiện và gần gũi.

Thực ra Trần Lãng mới gia nhập phòng khám của nha khoa Bác Văn ở khu vực phố Đông này được một tháng nhưng đã rất thân thiết với các đồng nghiệp khác. Phòng khám chuyên về trồng răng này mới thành lập ở Thượng Hải một thời gian chưa dài nhưng đã tạo lập được một chút tiếng tăm nho nhỏ ở khu vực lân cận. Chắc có lẽ lý do là vì phòng khám này là thử nghiệm cho hình thức phục vụ dành cho khách hàng cao cấp của nha khoa Bác Văn nhưng lại có giá cả thấp hơn đôi chút so với các phòng khám sang trọng khác. Mặt khác, nó không phải chỉ là một phòng khám trồng răng đơn giản, tuy là tập trung về lĩnh vực trồng răng nhưng cũng là phòng khám tổng hợp điều trị tất cả các vấn đề khác về răng miệng.

Hơn nữa vị trí của phòng khám này không giống với các tiền lệ trước đây của nha khoa Bác Văn, nó không nằm ở mặt đường mà lại được triển khai tương tự như nha khoa Hạo Khang, nằm trong một tòa nhà cao tầng cao cấp của khu vực phồn hoa nhất Tân Giang, phố Đông.

Còn về Trần Lãng, cô không vào làm việc ở phòng khám này với vai trò của một bác sĩ đơn thuần, cô vào phòng khám không cần trải qua giai đoạn phỏng vấn mà còn được khoác lên mình danh hiệu tổng giám bộ phận điều trị của nha khoa Bác Văn chi nhánh Thượng Hải kiêm phó chủ nhiệm phòng khám ở Phố Đông. Những danh hiệu này quả thực khiến người khác không thể khinh thường.

Đối với những chức vụ hoành tráng đó, ban đầu Trần Lãng rất lo lắng, cũng từng nói rõ là bản thân không phù hợp đảm nhiệm nhưng một câu của Vu Bác Văn “Trần Lãng, con thậm chí còn không có dũng khí thử một lần xem sao ư?” khiến Trần Lãng không biết phải nói gì. Rõ ràng ban đầu cô chỉ muốn đến xem nơi mẹ đẻ mình đã từng sống thế nào mà thôi, cuối cùng lại biến thành dáng vẻ gánh trên vai trọng trách nặng nề như bây giờ. Trần Lãng đắn đo hồi lâu rồi cuối cùng cũng đồng ý, vì có những chuyện, cho dù bạn có trốn tránh thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn đến lúc bạn phải đứng ra gánh vác.

Nếu đã quyết định nhận lấy thách thức này, Trần Lãng không còn gánh nặng phải giấu giếm mọi người nữa, cô không còn phải diễn kịch như khi ở Hạo Khang mà nhiệt tình phát huy bản thân ở phòng khám mới này. Ngoài tham gia hội nghị cấp cao của chi nhánh Thượng Hải, cô cố gắng rất nhiều để lập ra quy tắc đối với chất lượng điều trị, và ở các phương diện khác cũng phát huy mạnh mẽ sự tinh tường của bản thân về chuyên ngành thể răng và tủy răng. Sau khi Trần Lãng thể hiện khả năng tiếng Anh lưu loát và kỹ năng thành thạo của mình trước mặt mọi người, đến cả những đồng nghiệp lúc đầu còn cảm thấy cô quá trẻ và không đủ kinh nghiệm sau đều tâm phục khẩu phục. Hơn nữa, sau khi lộ ra nguồn tin về thân phận “con gái của ông chủ” của Trần Lãng, ai nấy đều tỏ ra khách khí với cô hơn, còn xì xào bàn tán sau lưng cô: “Giám đốc của ngân hàng nước ngoài Đài Loan ở tầng dưới đã bị bác sĩ Trần hớp hồn rồi!”

Cũng có đồng nghiệp không đồng tình: “Thằng cha Đài Loan đó chắc chắn đổ bác sĩ Trần rồi, từ sau khi biết bác sĩ Trần vẫn còn độc thân hắn đã bắt đầu chiến dịch tặng hoa dồn dập rồi!”

Dĩ nhiên vẫn có người tiếp tục tán dóc: “Bác sĩ Trần tuy không phải người Thượng Hải nhưng người ta đã từng có thời gian học ở Hong Kong, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, tiếng Anh cũng giỏi. Đừng có gọi người ta là thằng cha Đài Loan nữa, tôi thấy người ta trông cũng bảnh bao mà, nói tiếng phổ thông cũng ok nữa, lại còn thân thiện dễ gần. Nếu nói tới khuyết điểm… chỉ là giọng Đài Loan nghe hơi yếu, đúng là có hơi khó chịu.”

Tất nhiên vẫn có người không đồng tình: “Tôi thấy bác sĩ Trần hờ hững lắm, hoa thằng cha Đài Loan đó tặng toàn được cô ấy tặng lại cho bộ phận lễ tân thôi rồi cắm đầy trong phòng nghỉ của bác sĩ đấy!”

Có người tổng kết lại: “Chậc chậc, bác sĩ Trần giỏi thật! Con trai như vậy mà còn không thèm để mắt, chắc tiêu chuẩn của cô ấy phải cao lắm!”

Tất nhiên Trần Lãng không biết các đồng nghiệp tò mò về mình nhiều đến thế. Ngay cả bản thân Trần Lãng cũng ngạc nhiên trước cảm giác quen thuộc của mình dành cho nơi này, giữa sủi cảo hấp và sủi cảo cháy cạnh rắc vừng hành hoa, cô thích sủi cảo truyền thống hơn, giữa thịt kho tàu và canh trứng thịt băm, cô ăn được cả hai. Có lẽ trong cơ thể cô chảy dòng máu thân thiết với Thượng Hải được mẹ di truyền lại khiến cô cảm thấy không xa lạ gì với thành phố này. Cộng thêm sự chào đón nồng nhiệt của ông bà ngoại và họ hàng ở đây khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp, như được ngâm mình trong mật ngọt vậy.

Điều khiến Trần Lãng vui hơn là giáo sư Steven – người có kiến thức rất sâu rộng về lĩnh vực nha chu và trồng răng mà cô đã ngưỡng mộ từ khi còn học ở Hong Kong tạm thời đang giữ vai trò giáo sư khách mời ở Thượng Hải trong vòng nửa năm. Thầy giáo Peter ngày xưa của cô cũng hiểu được tâm tư của cô học trò nhỏ, vừa vặn giáo sư Steven muốn chọn một, hai bác sĩ trẻ làm trợ lý cho mình, thế là ông Peter liền giới thiệu cô với giáo sư Steven, chẳng những có thể được nghe giáo sư nói mà còn được giúp ông làm một số công việc nhỏ.

Sau khi có Trần Lãng làm trợ lý, giáo sư Steven rất thoải mái. Cô tay chân nhanh nhẹn làm ông bớt được không ít việc, vì thế hai ngày cuối tuần ông thường gọi cô đến giúp mình làm chuyên đề ở đại học y. Sau khi đã khá thân thiết, Trần Lãng còn kể lại mọi chuyện cho Vu Bác Văn nghe, thỉnh thoảng họ cũng bỏ ra một số tiền lớn mời giáo sư Steven về nha khoa Bác Văn phẫu thuật còn cô làm trợ lý.

Bây giờ nhân tài trong đủ các lĩnh vực ở HongKong, không chỉ là các ngôi sao của làng giải trí đều bắt đầu đổ về Đại lục, quan hệ của các ngành sản xuất khác với khu vực đại lục cũng ngày càng khăng khít hơn, tất nhiên giáo sư Steven hiểu được thực tế này. Nếu so với HongKong, tuy trình độ nghiên cứu và phân tích ở đại lục còn kém nhiều nhưng lại có nhiều cơ hội thực tiễn lâm sàng hơn, nha khoa Bác Văn còn thường xuyên cho ông cơ hội được va chạm với thực tế bằng những cuộc phẫu thuật cao cấp khiến ông có thể mang lý thuyết kết hợp với thực tiễn một cách đúng lúc, quá đã!

Huống hồ trợ lý của ông – Trần Lãng chẳng những có kiến thức phong phú, bản tính chăm chỉ mà còn là thiên kim tiểu thư của nha khoa Bác Văn, tất nhiên đã khiến giáo sư Steven phải nhìn bằng con mắt khác, thỉnh thoảng ông còn hướng dẫn cô một số thứ. Những lời chỉ bảo của cao nhân quả nhiên khác biệt, dưới sự dạy dỗ mang tính rất vĩ mô của giáo sư Steven, trình độ của Trần Lãng tăng nhanh, thậm chí còn tự mình độc lập triển khai một số cuộc phẫu thuật nha chu ở nha khoa Bác Văn khiến giáo sư Steven phải thốt lên bằng giọng ngỡ ngàng: “Trần Lãng, cô đúng là sinh ra để làm nghề này!”

Giải phẫu ngoại khoa luôn là một cách để con người đạt được niềm vui của sự thành công nhưng đối với một loài động vật đơn bào như Trần Lãng, thực ra hiện giờ có thành công hay không cũng không quan trọng, chỉ là khi làm việc tại nha khoa Bác Văn, cô có thể hoàn toàn đóng vai trò “người nhà” để triển khai các dự án để bản thân phát huy kiến thức và khả năng đến mức tối đa đúng thật là hạnh phúc. Huống hồ bản thân cô bây giờ đang thất bại ở một phương diện nào đó, thực sự phải dùng đến công việc để bù đắp, như vậy có lẽ mới dần quên đi được.

Dĩ nhiên, dù có liều mạng làm việc đến đâu chăng nữa thì đêm Noel vẫn là một ngoại lệ, thậm chí còn là ngoại lệ của ngoại lệ, chẳng những có hẹn mà còn là rất nhiều cuộc hẹn nối tiếp nhau. Trước mắt là cuộc hẹn đầu tiên của Trần Lãng trong đêm Noel, cô đang hết mình vui vẻ với các đồng nghiệp, tuy nhiên một bộ dụng cụ bằng thủy tinh được đặt ở giữa bàn ăn khiến Trần Lãng thấy hơi sợ. Vừa nãy có một con tôm còn sống sờ sờ nhảy nhót trong đó, rất đáng yêu, nhưng người phục vụ nhanh chóng bước tới rót rượu vào mình nó, khiến con tôm còn đang sống giãy lên một cái rồi ngừng hẳn, con nào con nấy đều như đang mơ màng.

Chủ nhiệm Từ ngồi cạnh – cũng chính là người đàn ông trung niên vừa phát biểu – còn gắp một con tôm nho nhỏ bỏ vào đĩa của Trần Lãng: “Nếm thử đi, đây là món tôm say, ngon hết sẩy!”

Trần Lãng nhìn chằm chằm con tôm chưa chết hẳn trong đĩa của mình, cô hơi ngần ngại, cuộc chiến nội tâm đang diễn ra đến đoạn gay cấn thì điện thoại đổ chuông. Thế là cô ngỏ ý với đồng nghiệp rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.