Vốn dĩ Trần Lãng không có nhiều đồ đạc nên vừa ký xong hợp đồng thuê nhà, cô đã lập tức dọn vào ở nhà mới. Hàng ngày chỉ cần đi một trạm tàu điện là đến chỗ làm, quãng đường từ nhà đi làm cũng như từ chỗ làm về nhà được rút ngắn đáng kể khiến quỹ thời gian của cô lập tức trở nên dư thừa kha khá.
Nhưng sau khi chính thức dọn vào ở, sau cuộc viếng thăm nơi ở mới của Trần Lãng, người lớn mới phát hiện ra cháu gái đã bỏ qua vấn đề về an toàn. Tuy Trần Lãng đã hết lời giải thích rằng khu nhà này được quản lý theo cung cách khép kín hết sức an toàn, góc nào trong khu nhà cũng được lắp ráp camera theo dõi đầy đủ, thêm nữa chỉ người nào có thẻ phòng đặc biệt trên sân thượng mới có thể đi thang máy lên tầng cao nhất nhưng người lớn vẫn lo lắng, vì “ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, một mình Trần Lãng ở đây thế này đúng là kêu trời trời không thấu, không đất đất không linh.”
Ban đầu Trần Lãng cảm thấy không vấn đề gì nhưng sau khi nghe người lớn nói vậy, cô cũng không khỏi chột dạ, với lại không biết người thuê nhà tầng trên như thế nào, không dám chắc với những chuyện sẽ xảy ra khiến Trần Lãng trở nên đắn đo.
Có thể đây là một lựa chọn sai lầm, mà cũng có thể là không, thôi thôi, cứ nghe theo ý trời vậy.
Nếu không tính đến nỗi lo về sự an toàn đối với căn nhà mới và vấn đề ăn uống hàng ngày phải dùng đến cặp lồng thì Trần Lãng rất hài lòng với lựa chọn lần này của mình. Giống như lời cảm thán của cô bạn Mavis sau khi đến thăm nhà cô: Trần Lãng, cậu thật sung sướng biết mấy, không phải ai cũng được thoải mái như cậu đâu nhé. Còn có thể đứng trên sân thượng ngắm cảnh đêm Phổ Đông, thuyền bè qua lại trên sông Phổ Giang, chỉ cần mở mắt ra là ngắm được bình minh rạng rỡ… Trần Lãng chỉ cười nhưng trong lòng cô không thiết tha như Mavis. Đúng vậy, nét xinh đẹp phong tình của thành phố này gần như trong gang tấc nhưng đứng trên tầng cao, cô vẫn có thể khiến bản thân tách biệt khỏi sự náo nhiệt ồn ào của thành phố phồn hoa này. Sự xa cách gần gũi đó hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của Trần Lãng, tóm lại cô chỉ là một người khách qua đường, dù cho thành phố này có thân thiết đến mấy cũng không thuộc về cô.
Sau khi thăm quan nhìn ngắm ngôi nhà xong, Mavis lập tức lộ rõ bản chất của một kẻ nhiều chuyện có tiếng, cô nàng so sánh nhà mới của Trần Lãng với nhà của một “tiểu thư lá ngọc cành vàng” nào đó ở HongKong. Trần Lãng gặng hỏi rất lâu mới biết thì ra trong phim Trương Quốc Vinh cùng với bạn gái tin đồn Lưu Gia Linh cũng cùng thuê một kiểu nhà như của Trần Lãng, tầng trên tầng dưới chỉ cách nhau bằng một mảnh gỗ, họ dùng chung điện nước và điện thoại cố định, vừa có thể tâm sự lại có thể tránh được tai mắt của người đời. Thế là Mavis bắt đầu dùng trí tưởng tượng phong phú của mình vẽ ra viễn cảnh tương lai cho Trần Lãng, nào là Trần Lãng gặp được người bạn cùng thuê là một anh chàng đẹp trai, dẫn đến mối tình tầng trên tầng dưới… đúng là kịch bản của một bộ phim thần tượng tiêu chuẩn. Trong khi Mavis đang thỏa sức tưởng tượng và lải nhải liên tục bên tai mình thì Trần Lãng giận dữ nói một câu: “Nhỡ không phải anh chàng đẹp trai mà là một ông già đê tiện thì sao?”
Mavis hoàn toàn không quan tâm, cười rung cả người: “Thế thì không còn là phim thần tượng nữa mà sẽ chuyển sang bộ phim về đạo lý gia đình.” Trần Lãng sững người, nghĩ đến vẻ mặt xấu xa của Mavis, cô nổi da gà khắp người, rú lên một tiếng quái dị rồi đuổi đánh Mavis.
Cười đùa xong hai người thoải mái nằm dài trên sofa ngoài phòng khách, Mavis chợt nhớ ra chuyện gì: “Trần Lãng, cuối năm sau cậu đi HongKong học trồng răng theo giáo sư Steven thật à?”
Trần Lãng gật đầu: “Giáo sư Steven đã liên hệ cho tớ hết rồi, những tài liệu cần thiết tớ cũng đã nộp cho người ta. Lần này thực sự phải cảm ơn giáo sư Peter đã giới thiệu tớ cho giáo sư Steven, không ngờ ông ấy lại không ngại chuyên ngành của tớ mà nhận luôn.”
Nghe thấy vậy, Mavis vui mừng khôn xiết: “Hay quá, vậy là chúng ta lại có thể ở với nhau rồi.”
Trần Lãng giận dữ đáp lại: “Có gì mà hay, cứ tiếp tục thế này, tớ e cả hai bọn mình đều ế chỏng chơ mất.”
Mavis cười khì nói: “Lấy chồng có gì tốt. Bây giờ cũng hay mà, thích thì yêu, không thích thì chia tay, đỡ mệt người.”
Mavis là mẫu phụ nữ HongKong độc lập điển hình, đối với chuyện tình cảm, cô nâng lên được thì cũng bỏ xuống được, chia tay cũng chỉ nhẹ nhàng như ăn cơm mà thôi, cô luôn quán triệt đầy đủ nguyên tắc “vẩy ống tay áo, chẳng vương một gợn mây”. Nhưng Trần Lãng lại ngang nhiên xát muối vào vết thương trong lòng của bạn thân: “Đấy là vì họ không phải Đinh Hoa, nếu Đinh Hoa ở đây, cậu có phóng khoáng như vậy được không?”
“Bạn đểu chính là kiểu như cậu đấy, toàn nói những câu không nên nói thôi.” Mavis ỉu xìu ngay tức thì: “Cậu vớ vẩn thật, một người đàn ông đã có gia đình như Đinh Hoa, tớ đã sớm quên sạch sẽ rồi, còn nhắc đến làm chi?”
Trần Lãng trợn mắt: “Cậu còn biết người ta đã có gia đình cơ à? Vậy sao lúc không gặp được Đinh Hoa, cậu lại buồn đến thế?”
Nói sao chăng nữa thì cũng là bạn tri âm tri kỷ, Mavis giận dữ nói: “Kiểu bác sĩ tự nguyện về quê ra đảo của bọn đại lục các cậu hay ho thật đấy. Vất vả lắm tớ mới đến Thượng Hải được một lần, muốn đến Hàng Châu gặp anh ấy một lần, kết quả gọi điện thì người ta lại bảo đang ở dưới quê, tín hiệu điện thoại không ra sao, xì xà xì xào, tớ đành cúp máy vậy.”
Có thể coi Đinh Hoa là thần tượng về mặt tinh thần của Mavis, cũng chính là đàn anh của Trần Lãng và Mavis. Anh được bệnh viện nha khoa Trường Giang ở Thượng Hải cử đi đào tạo chuyên sâu ở HongKong, kiến thức chuyên môn và kỹ thuật đều tính là nổi bật trong giới, có thu hoạch rất tốt trên lĩnh vực học thuật, được khá nhiều các đàn em khóa dưới ngưỡng mộ. Hồi đó, Trần Lãng cả ngày vùi đầu vào sách vở, một lòng muốn chữa lành vết thương tình yêu nên không quan tâm đến chuyện bên ngoài, tính ra cũng không qua lại thân thiết với Đinh Hoa cho lắm. Nhưng không hiểu sao Mavis lại rất vừa mắt với anh chàng đẹp trai trắng trẻo người đại lục này, trong lòng cô cũng dành cho anh chút ít cảm tình.
Trần Lãng chưa bao giờ muốn biết giữa Mavis và Đinh Hoa đã từng có quá khứ hay chưa từng có kỷ niệm nào, chỉ là sau khi Đinh Hoa tốt nghiệp, Mavis bắt đầu thay bạn trai nhanh như thay áo, về phía Đinh Hoa, sau khi tốt nghiệp và trở về Thượng Hải, anh lập tức kết hôn với người bạn cùng lớn lên từ bé với mình.
Trần Lãng hoàn toàn có thể hiểu được cơn giận bất ngờ này của Mavis, cô chỉ biết cười khúc khích, nói đùa: “Nếu cậu có thể về HongKong muộn hơn một chút thì có thể cùng tớ về nông thôn, nhưng không biết hiện giờ anh ấy đang ở đâu, đảo Phổ Đà hay đỉnh Châu Gia.”
Mavis có vẻ rất tò mò: “Bao giờ cậu đi? Bây giờ bác sĩ về quê hỗ trợ đã trở thành trào lưu rồi sao? Phòng khám tư nhân mà cũng phải tham gia à?”
Trần Lãng bấm ngón tay tính ngày rồi thở dài nói: “Cậu nghĩ hay thật đấy, tớ về quê dĩ nhiên là vì việc riêng nhưng tớ không đi ngay đâu, chắc là phải trước hoặc sau tết âm lịch.”
Mavis buồn ngay lập tức: “Tết âm lịch? Vậy tớ không chờ được rồi, tết âm lịch năm nay chắc tớ ở Singapore. Giáo sư Peter có hội nghị học thuật về nha khoa ở đó nên đưa tớ đi cho mở rộng tầm mắt, thuận tiện nghỉ ngơi luôn.”
Trần Lãng lườm bạn: “Cậu học tiến sĩ sướng thật đấy, giáo sư Peter đưa cậu đi chơi khắp nơi, chẳng giống tớ, phải bán mạng làm việc quần quật cả ngày.”
Mavis cự lại: “Ông ấy quý cậu nhất đấy ạ! Bây giờ vẫn suốt ngày bảo tiếc vì cậu không tiếp tục học chuyên sâu về thể răng và tủy răng mà lại thích trồng răng và nha chu. Đúng rồi, nghe nói cậu còn làm mẫu phẫu thuật nha chu ở học viện nha khoa Thượng Hải giúp giáo sư Steven hả?”
Trần Lãng gật đầu: “Làm mẫu về các cách khâu vết thương do phẫu thuật nha chu chứ không phải tớ đi làm mẫu.”
Mavis chậc lưỡi: “Trong lớp mình, cậu là người có khả năng thực hành tốt nhất, tuy mấy thứ này khá phức tạp nhưng chắc chắn với cậu thì dễ như trở bàn tay.”
Trần Lãng lắc đầu quầy quậy: “Đâu có. Dạo này ở phòng khám, tớ không khác gì người vạn năng, ngoài những ca bệnh liên quan đến nha chu, trám răng, nhổ răng, trị liệu ống rễ và cả bọc mão răng, tớ làm tất nhưng kết quả cái gì cũng không đến độ hoàn hảo. Được ông ấy giao nhiệm vụ này, tớ lo lắng vô cùng, tớ phải luyện tập trước kẻo lại xấu hổ trước ống kính máy quay.”
Mavis mở to mắt nhìn Trần Lãng: “Thực ra hôm đó tớ đã nói chuyện với giáo sư Peter rồi. Tớ và ông ấy đều cho rằng ở trong những phòng khám bình thường, tuy cậu rèn luyện được khả năng điều trị tổng hợp nhưng rõ ràng nó không cho cậu môi trường để phát huy năng khiếu riêng. Nếu tình trạng này kéo dài quá lâu, những ưu điểm chuyên môn của cậu sẽ bị mai một, đây cũng là nguyên nhân mà giáo sư đề nghị cậu trở lại tiếp tục đào tạo sâu hơn.”
Trần Lãng im lặng một lúc rồi thở dài: “Tất cả những điều cậu nói tớ đều hiểu nhưng thời gian này long đong lật đật chạy qua chạy lại giữa phòng khám và học viện, tớ lại có cảm giác rất mới mẻ. Bây giờ không còn như trước đây nữa, các bác sĩ chuyên khoa trong học viện y đều cố gắng nâng cao khả năng điều trị tổng hợp của mình, thay đổi phạm vi kiến thức quá mức ít ỏi của mình, còn các bác sĩ đa khoa có khả năng điều trị tổng hợp rất tốt ở các bệnh viện phòng khám thì lại ra sức nâng cao khả năng của mình ở một lĩnh vực sở trường nào đó. Tớ cho rằng, dù là bác sĩ chuyên khoa hay bác sĩ đa khoa, tất cả mọi người đều đang tìm một điểm cân bằng, tớ cũng không ngoại lệ.”
Mavis ừ một tiếng: “Thế đã tìm được chưa?”
Trần Lãng gật rồi lại lắc: “Có lúc thấy hình như mình đã tìm được nhưng có lúc lại rất mơ hồ, cũng như tớ không thích thú gì công việc quản lý nhưng bây giờ không có người thì cũng đành phải đứng ra vậy, tớ cũng muốn gánh vác giúp bố mình một phần trong thời kỳ đặc biệt này. Tớ nghĩ mình vẫn đang trong giai đoạn thích nghi dần nhưng tớ sẽ dốc hết sức, cố gắng hết mình.” Dứt lời, cô quay sang nhìn Mavis: “Nhưng cậu hãy yên tâm, được đào tạo chuyên sâu theo giáo sư Steven năm sau là một cơ hội rất hiếm có, tớ nhất định sẽ cố gắng.”
Mavis thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, có những lời này của cậu, tớ có thể yên tâm trở về HongKong rồi. Hy vọng cậu thuận buồm xuôi gió, sớm ngày khải hoàn.” Nhưng Mavis vừa đảo mắt quanh nhà đã bị một thứ trên bàn ăn ngoài phòng khách hấp dẫn, bèn quay lại nhìn Trần Lãng: “Cậu vẫn bị mất ngủ đấy à? Tối lại bắt đầu uống Whisky?”