Màng đêm vừa phủ xuống, những ánh đèn chớp nhóa hiện lên. Trước sân rộng lớn của ngôi biệt thự xa hoa, tiếng nhạc du dương cất lên, những tiếng nói cười giòn giã. Pha lẫn váy áo bao màu sắc.
Hoàng Tiến cùng Tuấn Phong bộ dạng điển trai tiêu soái bước vào. Hai thanh niên vừa đi đến cửa đã nhận được rất nhiều sự chú ý. Áo quần thẳng tấp, dáng người cao ngất động lại chút tinh nghịch, đi trong đám người có những tiếng xôn xao. Trên tay Hoàng Tiến ôm hai hộp quà to cun cút theo đuôi Tuấn Phong, miệng oán. - Đã bảo mày rồi, mua một hộp quà thôi mua hai hộp cuối cùng để tao mang như vậy.
Khuôn mặt Tuấn Phong không đổi chỉ liếc nhìn Hoàng Tiến một cái. - Nếu thích thì cứ vứt đi một hộp.
Hoàng Tiến xị mặt không nói dám nói gì. Tuấn Phong vừa đi chưa được mười bước chân thì bị người nào đó nhào đến ôm chặt.
Bầu không khí ồn ào ngay lúc này dần im bặt chỉ còn lại tiếng nhạc du dương. Tuấn Phong giật mình nhìn sang người bên cạnh không biết nên làm thế gì.
Hoàng Tiến nhìn cái cảnh này hết nổi rồi, chưa đầy năm giây liền lôi người kia ra đặt hộp quà lên người cô ta. - Thôi, tặng cho em. Chúc sinh nhật vui vẻ.
Tuấn Phong cũng gượng cười. - Chúc sinh nhật vui vẻ.
Phương Nghi ôm lấy hai hộp quà to đùng vui mừng. - Cảm ơn hai anh.
Trong lúc Phương Nghi mang hai hộp quà đi, Hoàng Tiến liếc nhìn Tuấn Phong oán giận. - Chẳng lẽ mày thích được ôm lắm sao?
Tuấn Phong cảm giác được điều gì đó bất an, nếu không phải thằng này vừa xuất viện thì nó đã cho Hoàng Tiến một trận. Tuấn Phong không nói gì chỉ thờ ơ đến một chiếc bàn trống rằng đó ngồi xuống cần một ly nước uống.
Hoàng Tiến thật sự muốn điên lên rồi bám theo ngồi bên cạnh, lải nhải. - Sao mày cứ thích giả câm vậy. Mày nói tiếng nào đi.
Tuấn Phong đặt ly nước xuống nhìn sang Hoàng Tiến. - Mày cứ như bà tám, nhiều lời.
Hoàng Tiến lại bị đâm một đao sắp chết rồi, thằng này thật độc mồm cay miệng mình thế này mà bảo là bà tám nhiều lời. Cậu cần ly rượi lên nốc một hơi cho hạ hỏa, vừa đặt ly rượi xuống nguyên cả khuôn mặt cũng in theo.
Tuấn Phong nắm đầu cậu đập lên bàn, mắng. - Mày muốn chết à.
Lúc này Hoàng Tiến vừa nhận ra được điều gì đó thì biết bao cặp mắt đã nhìn chằm về phía họ. Phương Nghi đứng ngoài xa đang trò chuyện cùng bạn liền đến xem. Cô nhìn khuôn mặt không đổi sắc của Tuấn Phong rồi lại nhìn Hoàng Tiến ôm lấy cái mũi sưng đỏ. Cô hoảng hốt lấy tờ giấy cho cậu lau máu mũi đi. - Anh Tiến, anh không sao chứ. Đã xảy ra chuyện gì?
Dường như chưa có chuyện gì xảy ra Tuấn Phong ngồi xuống tiếp, Hoàng Tiến thì dùng giấy lau lau mũi mình. Phương Nghi im lặng nhìn về phía cả hai không nói tiếng nào. Và cho đến khi có một đám người ồn ào đi đến.
- Phương Nghi sắp đến giờ mang bánh kem sao cậu còn ở đây.
Cô nhìn sang bọn họ mỉm cười. - Ừm tôi đi đến ngay.
Các cô gái nhìn vẫy tay với Phương Nghi rồi lại đưa cặp mắt háo sắc nhìn sang hai thằng bên cạnh. Một cô gái ngượng ngùng nói nhỏ với Phương Nghi. - Họ là ai vậy, sao từ trước đến giờ chưa thấy cậu nhắc đến?
Đám này đang muốn sao đây, muốn giành trai với chị mày à. Phương Nghi gượng cười vênh mặt bảo. - Là bạn tao đó. Tụi mày chưa từng nghe nam thần trong trường sao?
Cằm cả đám theo động lực tự do rơi xuống đất. Ai mà không biết nam thần trong trường chứ, chỉ là rất ít người có thể gặp được mặt mà thôi. Không ngờ hôm nay có thể gặp, mà ghen tị thật, sao lại còn là trong sinh nhật của nhỏ đó. Cả bọn đang khí oán ngất trời thì Phương Nghi một bộ dạng xinh đẹp dưới ánh nến xa xa bước ra. Chiếc váy hồng xinh xắn đáng yêu, đúng với cái bộ dạng người gặp người thích mà. Mọi người điều cất lên bài hát Happy Brithday To You, khi tiếng hát vừa kết thúc chính là lúc cầu nguyện và thổi nến. Cho đến khi buổi tiệc kết thúc thì Hoàng Tiến đã nằm say ngất trên bàn. Tuấn Phong đứng bên cạnh tức giận nhìn cậu. Xung quanh thật yên tĩnh chỉ còn lại ánh đèn trước sân vắng lặng. Phương Nghi đứng một bên yên lặng hồi lâu rồi ngượng ngùng nói.
- Cảm ơn anh đã đến tham dự sinh nhật em. Em rất vui.
Tuấn Phong nâng khuôn mặt anh tuấn. - Không có gì, em vui là được.
Tuấn Phong nhìn lên bầu trời giữa nghìn sao lấp lánh rồi nói tiếp. - Vậy anh về, trời khuya rồi cũng không nên để nó ngủ ở đây được.
Tuấn Phong vừa quay lưng đi thì đột nhiên bị người nhào đến ôm lại. - Anh Phong, em yêu anh. - Phương Nghi kiễng chân ôm lấy cổ Tuấn Phong hôn mỗi lúc càng sâu.
Tâm trí Tuấn Phong lúc này rơi vào trầm tư, rối loạn trước tình huống này nó nên làm gì. Và cho đến khi nó nhìn thấy Phương Nghi ngã xuống đất thì đã bị một người khác ôm chặt lấy. Người kia tức giận ánh mắt vô tình liếc Phương Nghi, trong ánh mắt dường như có trăm nghìn con dao bất cứ lúc nào cũng có thể giết người.
- Cô có quyền gì mà chạm vào nó. Cô có thể chạm tất cả mọi thứ nhưng ngoại trừ nó... nó
chính là của... tôi...
Ngay lúc này Tuấn Phong đã cảm thấy mình thật sự chết tâm rồi. Hoàng Tiến xiết chặt cổ tay Tuấn Phong một mạch lôi đi. Để lại một mình Phương Nghi ngồi khóc nức nở.
Trên đường về Hoàng Tiến im lặng không nói gì. Tuấn Phong quay sang nhìn cậu trong lòng cảm thấy lo lắng vô cùng, bởi vì từ trước đến giờ. Đây chính là lần đầu tiên nó thấy cậu tức giận đến thế, thật sự lạnh lùng không nói một lời nào. Nhưng Tuấn Phong chưa biết trước mắt mình có một quả bom trong vài giây sau sẽ phát nổ.
Hai thằng về nhà, Tuấn Phong nằm trên giường trong lòng lo sợ, đây chính là lần đầu tiên nó cảm thấy lo sợ. Lo sợ vì Hoàng Tiến hay lo sợ vì chính bản thân mình. Có lẽ là cả hai. Đầu Tuấn Phong bắt đầu đau nhứt, nó không biết nên suy nghĩ gì chỉ biết vùi đầu vào gối. Cho đến khi Tuấn Phong nghe được tiếng cửa phòng khóa lại thì tất cả đã muộn màng. Hoàng Tiến như một con thú hoang nổi giận nhào đến vồ lấy con mồi, giữ lấy chặt Tuấn Phong không nói lời nào trực tiếp đem theo hơi rượi hôn sau vào. Điên cuồng hôn cho đến khi trong miệng đầy mùi tanh của máu lấn áp cả hơi rượi. Tuấn Phong dùng sức đạp vào bụng Hoàng Tiến một cái rất đau.
Nổi giận. - Mày ra khỏi đây ngay thằng khốn nạn, mày chính là đồ khốn nạn.
Nhưng có lẽ nó đã sai lầm rồi, Hoàng Tiến dường như đã mất hết đi lí trí không thấy đau mà mỗi lúc càng mạnh tay hơn. Bên môi cậu bị Tuấn Phong cắn rách một đường, máu từ bên trong cứ không ngừng chảy xuống rơi lên chiếc áo sơ mi trắng muốt của Tuấn Phong. Cậu lớn tiếng quát lại. - Tao chính là đồ khốn nạn đó, mày muốn tao khốn nạn đến mức nào nữa đây. Tao sẽ khốn nạn cho mày xem.