Tình Yêu Và Âm Mưu

Chương 44: 44: Đại Ma Vương




Câu nói của Tô Bắc vừa rơi ra, ảnh mắt của Lộ Nam trong phút chốc liên thay đổi, sâu thẳm tĩnh mịch.

Anh dựng dựng nhìn cô, không nói một lời nào.

Tôi Bắc cũng vậy, những gì muốn nói cô đều đã nói cả rồi.

Chỉ có điều ánh mắt ấy của Lộ Nam vẫn khiến cô không khỏi hốt hoảng.
Một lát sau, Lộ Nam mới từ từ lên
tiếng:
"Em để tâm ư?"
“A” Tô Bắc kinh ngạc nhìn anh: “Để
tâm cái gì?” Lộ Nam nhìn vào đôi mắt mơ màng của cô, dường như cô đang cố tỏ ra không hiểu anh đang nói gì vậy.

Bằng chốc anh cảm thấy có chút ân hận trong lòng, anh lắc lắc đầu, chớp chớp mắt:
"Không có gì, vậy em nói đi mấy ngày nay em đã đi đâu? Tại sao có thể nhanh như vậy đã về tới nhà, em cưỡi tên lửa bay về à!”
Tô Bắc nghe thấy Lộ Nam hỏi như vậy, đột nhiên trở nên lo lắng.

Anh nói vậy là có ý gì, lẽ nào anh đã biết tới sự tồn tại của Tô Hàn rồi sao? Cô nghĩ tới nghĩ lui, liếc nhìn sang ánh mắt sắc bén của Lộ Nam, trong lòng Tô Bắc không yên.

Cô sợ bản thân chống đỡ không nổi sẽ lại lỡ miệng nói ra chuyện Tô Hàn.

Thần thái có thay đổi trong phút chốc, lập tức nở một nụ cười nhìn vào anh, bắt đầu pha trò chọc cười
"Đúng vậy đó, em cắm tên lửa lên người rồi bay về nhà mà!”
Lộ Nam thấy Tô Bắc không muốn nói nhiều nên anh cũng không hỏi thêm nữa.

Anh rất hiểu tính cô, nếu như cô đã không muốn nói, thì cho dù có hỏi tới đầu cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.

Anh liếc mắt nhìn Tô Bắc một cái, gương mặt không chút biểu cảm mà nói:
“Nếu như em đã lợi hại như vậy thì bây giờ trong vòng năm phút, em lại cầm tiếp tên lửa vào người bay đi mua hai suất cơm về đây đi!
Tô Bắc thiếu chút nữa đã hộc máu ra, trong năm phút mua cơm ư? Anh như vậy không phải là muốn ăn cơm nữa mà là muốn ăn mạng rồi! Trong năm phát chưa cần nói tới cô có kịp về hay không mà đến tốc độ phục vụ của quán ăn cũng còn phải chào thuat
Thấy Tô Bắc đơ người ra như vậy, Lộ Nam lắc đầu.


Thôi bỏ đi, không làm khó cô nữa, anh cũng không muốn vừa về tới nhà đã khiến tâm trạng của cả hai không vui.

Anh nói với cô.
“Bỏ đi, em cũng đừng có phơi cái bộ dạng biểu cảm như vậy ra nữa, anh đã đặt cơm rồi.”
Gương mặt Tô Bắc lập tức trở nên tươi tỉnh hơn, cô hớn hở nói:
“Thật sao? Vậy bâu giờ em đi dọn dẹp vệ sinh nhé
Lộ Nam bất lực nhìn cô.

"Nhân viên theo giờ sẽ đến ngay bây giờ!"
Anh vừa dứt lời thì tiếng chuông cửa vang lên, Tô Bắc day day lưỡi, Lộ Nam chau mày: “Đi mở cửa đi
Tô Bắc trề môi, lập tức chạy đi mở cửa.

Quả nhiên là nhân viên vệ sinh theo
giờ tới.
Khi nhân viên vệ sinh vừa dọn dẹp
xong thì cũng là lúc shipper mang đồ ăn tới, Tô Bắc không thể không thán phục khả năng tính toán thời gian của Lộ Nam.

Tuy cô đã ăn cơm ở bên nhà Tô Hàn bên kia rồi, thế nhưng khi nhìn thấy các món ăn thơm nức mũi được bày ra trước mắt, cô vẫn bị thu hút bởi sự hấp dân của nó.
Sau khi ăn xong, Tô Bắc cảm thấy bản thấy có chút khó chịu.

Bụng có phinh to lên, cô ngồi không yên, dầu thế nào cũng không thoải mái.

Lộ Nam vốn định đi vào phòng sách, nhưng khi anh mới chỉ bước tới cửa liền nghe thấy tiếng nấc cục của Tô Bắc phát ra.

Bước chân anh đột nhiên dừng lại, anh quay người đi về phía Tô Bắc.

Trước ảnh mặt kỳ lạ của Tô Bắc, anh nhấc cô từ trên ghế sofa đứng dậy.

Không sai, chính là đứng dậy! Lộ Nam nằm lấy cổ áo Tô Bắc, khi cô dứng dậy rồi, anh không nhanh không chậm nói:
“Đi, anh có vẻ ăn hơi nhiều, để anh đưa em ra ngoài tản bộ Tô Bac khó hiểu, anh ăn nhiều thì có liên quan gì tới có cơ chứ! Tại sao anh ăn nhiều lại phải dẫn cô đi tản bộ, rất cuộc là cái lý thuyết gì đây? Thế nhưng đối diện với Lộ Nam, Tô Bắc đều chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra bao giờ cả, cô vừa tự an ủi trong lòng rằng ai bảo hôm nay cô nói dối làm anh không vui cơ chứ, tất cả đều là do tự làm tự chịu! Vừa đành phải nghe lời đi theo Lộ Nam, bày ra biểu cảm đáng thương.

Lộ Nam đi trước, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, trên mỗi anh bỗng nhiên nở ra.
Sau khi xuống tầng, hai người liền đi tới công viên vườn hoa ở gần chung cư để tản bộ.


Bồng nhiên ánh mắt Tô Bắc quét tới một bóng hình nhỏ bé ở phía xa xa, trong lòng cô lo lắng, Tô Hàn tại sao lại xuống tầng thế này?
Ở một quảng trường nhỏ cách họ không xa, Tô Hàn đang ngồi một minh trên một chiếc bập bênh, trông dáng vẻ cậu vừa có chút buồn bã, lại vừa có chút cô đơn.

Trái tim cô chợt nhói đau, nếu như không phải vì người đàn ông trước mặt lúc này thì cô đã cùng con trai ra ngoài chơi từ lâu rồi.

Lộ Nam thấy Tô Bắc cử nhìn chăm chăm về phía Tô Hàn, anh liền lên tiếng hỏi:
"Em quen sao?”
Tô Bắc hoảng hốt lắc đầu, cô gượng
cười.
“Em không quen em không quen Em sao có thể quen một cậu bé nhỏ như vậy được chứn
Lộ Nam dường như cũng không có ý muốn tiếp tục hỏi nữa, anh quay đổi đi thẳng về phía trước.

Trong lòng Tô Bắc hồi hộp, lòng bàn tay cô đổ đầy mô hội.

Lúc cô và Lộ Nam đi qua chỗ Tô Hàn, nhịp tim cô đập rất loạn.

Cô liếc nhìn Tô Hàn, trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa nhưng lại chẳng thể lên tiếng nói gì với cậu bé, vì cô sợ rằng Lộ Nam sẽ quan sát được điều gì đó.
Tô Hàn cảm thấy vô cùng tủi thân, tựa như chỉ một giây sau đó là có thể khóc ra rồi, Tô Bắc lo lắng, cuối cùng cô cũng không nhịn được.

Tô Bắc nheo mắt cười đi về phía cậu bé, dưới ánh mắt đầy khó hiểu của Lộ Nam, cô cúi người nhìn To Hàn:
"Bé con, cháu đang ở đây chơi một
mình ư?"
Tô Hàn chợt tức giận, mẹ quả nhiên vẫn gọi cậu bé con, cậu đã là một tiểu nam tử rồi, hiểu không! Cậu bé hờ hững nhìn Tô Bắc, kiêu ngạo trả lời:
"Bố mẹ cháu đều không ở, chỉ có một mình cháu thôi, cháu cô đơn quá!”
Nghe thấy giọng điệu rầu rĩ đây thương cảm của Tô Hàn, Tô Bắc suýt chút đã phải thốt lên.

Con trai, con biết diễn như vậy, tại sao trước nay mẹ không biết chút nào! Tô Bắc làm bộ an ủi, xoa xoa đầu Tô Hàn:
"Vậy cháu cố gắng đợi một chút, bố mẹ cháu có thời gian ắt sẽ cùng cháu đi
chơi thôi!"
Tô Hàn ngẩng đầu, oán trách nhìn Tô

Bāc: :
“Thật sao? Nhar sao cháu lại cảm thấy rằng người lớn chẳng bao giờ có thời gian vậy thế
Tô Bắc sững người, không biết nên nói gì, cô cứ cảm thấy rằng Tô Hàn đang ám chỉ chính cô! Tô Bắc rưng rưng nhìn Tô Hàn, ánh mắt chan chứa lời nói: Con trai à, không phải mẹ không muốn ở bên con, không phải mẹ đang phải ở cạnh đại ma vương sao? Chờ hôm nào mẹ có thể thoát khỏi bàn tay của đại ma
vương, nhất định sẽ đưa con đi chơi!
Tô Hàn dường như không đọc hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt của Tô Bắc, gương mặt nhỏ bé không vui, cậu bé tủi thân, ngoảnh mặt sang phía bên kia.

Tôi Bắc bất lực, con trai con rốt cuộc là đang muốn làm trò gì đây? Mẹ đang ở trong tình huống nguy hiểm như vậy vẫn tới nói chuyện với con, con có thể đừng kiêu ngạo như vậy không!
Không chờ Tô Bắc nói thêm gì nữa, Lộ Nam dường như đã không thể kiên nhẫn hơn, anh lên tiếng:
“Tô Bắc, em làm gì thế, cứ đứng ở đó làm gì mà không đi đi!”
Tô Bắc liếc nhìn Tô Hàn một cái, cô
đáp lời:
"Cậu bé này không có bố mẹ đi cùng, em thấy khá đáng thương nên nói chuyện với cậu ấy vài câu
Lộ Nam hờ hững nói: "Đi thôi, em cũng chẳng phải bố mẹ cậu bé mà
Tô Bắc chỉ ước rằng cô có thể bật miệng nói ra cô chính là mẹ của cậu bé Nhưng tiếc rằng mỗi khi đối diện với Lộ Nam, cô lại chẳng thể nói điều gì cả.

Ánh mắt Tô Hàn buồn bã, không nỡ rời xa nhìn theo Tô Bắc bị Lộ Nam kéo đi.
Vốn dĩ khi nhìn thấy Tô Bắc cùng cậu bé kia đứng cạnh nhau, Lộ Nam chợt cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cũng chẳng rõ tại sao trong đầu anh bỗng nhiên hiện ra một viễn cảnh, anh cùng Tô Bắc nắm tay con của hai người, một nhà ba người cùng nhau vui vẻ chơi đùa bên nhau.

Anh nghĩ nếu sau này Tô Bắc được làm mẹ, cô nhất định cũng sẽ như bây giờ,
nhẹ nhàng ân cần dạy dỗ.

Nghĩ tới đây, anh chợt giật mình, dừng lại mở suy nghĩ linh tinh trong đây lại.

Anh và Tô Bắc chỉ là hôn nhân hợp đồng, anh không thể Tô Bắc bất cứ hy vọng nào cả, cũng không thể để bản thân làm điều gì đi quá xa giới hạn.
Sau khi lên tầng, Lộ Nam liên tự đóng cửa nhốt mình trong phòng sách, Tô Bắc lắc đầu ngao ngán.

Cũng không biết tại sao rõ ràng là muốn đi tản bộ giải lòng, vậy mà tâm trạng của Lộ Nam dường như lại có gì đó lạ lạ.

Tô Bắc liếc nhìn phòng sách của anh, cô thở dài, người đàn ông này tâm trạng thật khó đoán.

Cô lắc đầu đi về phòng của mình.

Nghĩ tới bộ dạng đáng thương khi
nãy của Tô Hàn, cô lập tức lấy điện thoại gọi cho cậu bé.

Đầu bên kia vừa nhận, cô đã vội vàng nói:

“Tiểu Hàn à, con đã lên nhà chưa?"
Giọng nói hờn trách đem theo chút tủi thân của Tô Hàn cất lên:
“Mẹ không phải là người nhà của con, quan tâm con lên nhà chưa để làm
gì?"
Tô Bắc liền đi tới ban công, cô thấp giọng an ủi:
"Bảo bối tiểu Hàn, là mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con trai.

Chẳng phải mẹ đang ở cùng với đại ma vương sao? Nếu như để anh ta biết được sự tồn tại của con, anh ta bắt con đi mất thì lúc đó mẹ biết phải
làm sao?"
Tô Hàn chu chu miệng, cậu đã lớn cả rồi sao mẹ vẫn lấy chuyện trẻ con ra để hù dọa thế nhỉ? Cậu bé không vui nói, giọng điệu ngây thơ trong sáng
"Sao con thấy đại ma vương trông cũng khá đẹp trai đó mà, làm gì đáng sợ như lời mẹ tả chút nào đâu!”
Tô Bắc nhìn về phía cửa phòng, sợ Lộ Nam đột nhiên sẽ đi vào, cô hạ thấp giọng nói khẽ:
“Tiểu Hàn à, con nhìn người sao có thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài như vậy được chứ, anh ta tuyệt đối vô cùng biến thái Con xem rõ ràng lúc nãy đi tản bộ ở dưới còn rất bình thường, bây giờ đã không biết trúng phải gió gì mà lại đóng sập cửa ở trong phòng rồi đây này!
Tô Hàn lè lưỡi: ạ, mẹ cẩn thận nhé, xin đừng để bị đại ma vương ăn
Tô Bắc híp mắt cười.

"Bảo bối, con yên tâm đi, mẹ sẽ cẩn
Sau khi gọi điện thoại với Tô Hàn xong, Tô Bắc lên giường đi ngủ.
Có lẽ do tối qua lướt điện thoại tới quá muộn, vậy nên sáng nay lúc tỉnh dậy, vừa nhìn đồng hồ Tô Bắc đã giật nảy mình, đã tám giờ rồi.

Tô Bắc vàng bật khỏi giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân và thay đồ để đi làm.

Cô tưởng rằng đã muộn như vậy, tên cuồng công việc như Lộ Nam chắc chắn đã đi làm rồi.

Thế nhưng khi vừa mở cửa
phòng ra lại phát Lộ Nam quả nhiên vẫn chưa đi.

Anh đang thản nhiên ngôi trên sofa đọc báo, dường như không hề có chuyện gì cả.

Tô Bắc thầm ngưỡng mộ, đúng là giám đốc mà, không đi làm cũng chẳng ai dám nói gì.

Đầu giống như cơ, vừa nhìn thấy thời gian đã không còn sớm nữa đã phải ba chân bốn cẳng vắt lên mà chạy rồi.
Tô Bắc nhấc túi lên, nhanh chóng đi về phía cửa ra vào.

Cô chưa kịp thay giay thì đã nghe thấy giọng nói của Lộ Nam được cất lên:
"Đây là đồ ăn sáng, cầm đi trên đường ăn."
Tô Bắc giật mình ngẩng đầu lên, thì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.