Tình Yêu Và Âm Mưu

Chương 59: 59: Tình Cờ Bắt Gặp




Lộ Nam sau khi tới tầng sáu tìm Tôi Bắc thì phát hiện cô đã đi công tác mất rồi, anh đành hụt hẫng quay về phòng làm việc.

Lộ Nam gọi Vân Phám vào, tâm trạng có chút tức giận.
"Cậu mau đi điều tra cho tôi xem Tô Bắc lại đi đâu nữa rồi?”
Vân Phàm kinh nhạc nhìn Lộ Nam:
"Giám đốc, lẽ nào anh không biết ?
Lộ Nam chau mày nói:
“Cậu biết chuyện gì sao?" Văn Phám nhìn Lộ Nam, xem ra anh quả thực không biết chuyện gì, Vân Phẩm liên từ từ giải thích:
"Là thế này, bộ phim mới của
Nghiêm Nghệ Đình hai ngày nay đang gấp rút quay teaser quảng cáo ở ngoại thành, do là tập đầu tiên nên cô Tô phải đi theo giám sát.

Những tập tiếp theo có lẽ sẽ không cần cô Tô đi cùng như vậy nữa!”
Sắc mặt Lộ Nam tối sầm lại, tất cả mọi người đều biết cô đi công tác, chỉ có anh là người cuối cùng biết chuyện này.

Anh gật đầu nhìn Vân Phàm nói:
“Cậu chuẩn bị đi, chiều nay sẽ cùng tôi tới đó!
Vân Phàm giật mình hoảng hốt: “Tớingoại thành ? Giám đốc hôm qua tôi vừa tới đó, bảy giờ lại cần đi làm gì vậy?"
Lộ Nam nghiêm túc nói: "Chuyện của cậu hôm qua đã giải quyết xong hết chưa?"
Vân Phàm vội vàng gật đầu: "Cơ bản là xong rồi!”.

Nếu như chưa xong anh dám thâu đêm bay về sao?
Lộ Nam giả bộ suy nghĩ một hồi, sau
đó từ từ nói:
“Mới chỉ cơ bản giải quyết, vậy có thể coi như là vẫn chưa hoàn toàn giải quyết hết.

Quyết định như này đi, chiều nay chúng ta sẽ tới đó giải quyết triệt để cho xong chuyện này!"
Vân Phàm xị mặt trả lời: “Đã rõ thưa giảm đốc, tôi lập tức đi
chuẩn bị ngay!"
Vân Phàm ấm ức đi ra khỏi phòng làm việc của Lộ Nam, nhìn sắc mặt anh dường như sắp khóc tới nơi vậy.


Đêm qua anh vừa mới quay lại, nếu sớm biết sẽ như này anh đã không tức tốc về ngay trong đêm như vậy.

Vẫn Phàm tự trách bản thân đã nhiều mồm, cái mà bệnh trong tim phải cần tới thuốc trong lòng, nếu như anh không nói như vậy thì Lộ Nam đã chẳng bắt anh gấp gáp tới ngoại thành làm gì.

Anh đòi tới đó bây giờ ngoại trừ tới tìm Tô bắc, Vân Phàm không thể nghĩ ra lí do nào khác cả.
Hai giờ chiều.
Lộ Nam và Vân Phàm bay thắng tới vùng ngoại thành.

Cái khoảnh khắc máy bay mới chỉ chạm xuống đất, trong lòng Lộ Nam đã xuất hiện một thứ cảm giác gì đó rất tế nhị.

Giữa anh và Tô Bắc, dường như khoảng cách của hai người lúc này đã chẳng còn xa vời nữa vậy.

Lộ Nam nôn nóng, nhịp tim anh đập nhanh, vừa hồi hộp lại vừa lo lắng.
Vừa xuống máy bay, Lộ Nam và Vân Phàm đã được đưa thẳng tới khách sạn.

Điều khiển Vân Phàm sụp đổ nhất chính là khách sạn mà họ tới cũng chính là nơi Tô Bắc ở đây.

Không ai biết rằng vì được ở cùng khách sạn với Tô Bắc mà Lộ Nam đã đặc biệt yêu cầu phải đi điều tra lịch trình của Nghiêm Nghệ Đình cũng như địa điểm quay diễn của cô ấy.Đúng sáu giờ tối, Vân Phàm lại bị Lộ Nam gọi tới, Vân Phàm uể oải đi tới phòng của Lộ Nam:
"Giám đốc, sao vậy?”
Lộ Nam sốt sắng nhìn anh
"Vân Phàm tôi nhớ cậu nói rằng tối nay Tô Bắc và Nghiêm Nghệ Đình sẽ tới tham dự một buổi tiệc rượu đúng không?"
Vân Phàm liền gật đầu:
“Đúng vậy, họ ở đây làm quảng cáo nên nhà đầu tư tại đây đã mời tới tham dự tiệc rượu tại gia!”
Lộ Nam sung sướng: “Vậy thì tốt, cậu mau đi chuẩn bị đi, một lát nữa cùng tôi tới đó!” “Cái gì!!" Trong nháy mắt sắc mặt của Văn Phảm liền thay đổi, anh ngạc nhiên nhìn Lộ Nam" Không phải chứ Lộ Tổng, anh là đang cố ý để được gặp cô Tô sao?”
Lộ Nam gượng cười một tiếng, anh ngại ngùng nhìn Vân Phàm.
“Cậu nói linh tinh gì thế? Tôi cũng nhận được thư mời của buổi tiệc cơ mà!”
Vân Phàm bất lực nhìn Lộ Nam, anh nhớ rõ ràng rằng thư mời này tối qua mới được gửi tới cho anh.

Do hôm qua anh cũng tới đây xử lý công chuyện, nên đối phương tưởng rằng hôm nay anh vẫn ở lại đây, vậy nên mới mời anh tới.


Nhưng không ngờ rằng giám đốc lại quả nhiên nhân cơ hội này lợi dụng anh, Vân Phàm chán nản trả lời:
“Vàng tôi lập tức đi chuẩn bị ngay!"
Bảy rưỡi tối, tiệc rượu bắt đầu.
Tô Bắc nhàm chán ngôi ở trong một góc phòng, nếu như không phải đi cùng với Nghiêm Nghệ Đình lo sợ sẽ có rắc
rối gì xảy ra thì những buổi tiệc rượu kiểu này, cô một chút cũng không muốn tới.

Nhất là khi cô bây giờ đang ngồi ở đây lại khiến bản thân nhớ tới buổi dạ tiếc tối qua.

Tô Bắc nâng ly rượu vang lên, lười nhác dựa vào thành ghế sofa, nhàn nhã nhìn theo Nghiêm Đình Nghệ đang hòa mình trong buổi tiệc.

Đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện một dáng người quen thuộc lọt vào trong tầm mắt của cô.

Cô vừa mới nhấp một ngụm rượu mà chỉ thiếu chút nữa đã phun trào ra.

Đó chẳng phải là Lộ Nam sao? Không phải anh đang ở thành phố Nam Hi Tại sao lại chạy tới đây? Chẳng nhẽ anh bám theo cô sao, tại sao cô cử xuất hiện ở đâu cũng đều nhìn thấy anh vậy! Tô Bắc đứng dậy, định quay người đi về phía phòng vệ sinh thì bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc phát ra:
"Anne, hóa ra cô ngồi đây à, tôi đang nói sao tối nay không thấy bóng người của cô đầu cả đây!”
Tô Bắc mỉm cười nhìn vào đạo diễn Lâm đang đứng ở trước mặt.

Đạo diễn Lâm tên thật là Lâm Chấn, là đạo diễn nổi tiếng trong nước, bộ phim lần này cũng là do ông đạo diễn.

Dưới quan sát của Tô Bắc, người này quả thật không tồi, hơn nữa bây giờ họ đang hợp tác cùng nhau, quay người bỏ đi lúc này sẽ không hay.

Tô Bắc nhẹ nhàng đáp lời:
"Hóa ra đạo diễn Lâm cũng tới rồi à! Tôi tưởng rằng hôm nay đã chạy tới chạy lui cả một ngày, giờ nay có lẽ ông đang ở khách sạn nghỉ ngơi rồi chứ!”
Hai mặt Lâm Chấn sáng lên, thực ra ông vốn đĩ đã định ở lại khách sạn nghỉ ngơi, nhưng sau khi nghe nói Anne cũng sẽ tới tham gia tiệc rượu nên đã thay đổi quyết định.

Trong mắt ông Tô Bắc là một người phụ nữ độc lập không ràng buộc, lại có tâm huyết với công việc, mà hơn nữa cô còn là một người phụ nữ nhã nhặn ấm áp, những người phụ nữ như vậy quả thực rất hiếm tìm.


Cảm nhận của ông đối Tô Bắc vừa mến mộ lại vừa thích thủ, ông tươi cười nhìn cô
"Anne đã tới rồi thì sao tôi có thể không tới được đây, phụ nữ các có còn chịu được thì một lão già như tôi chắc chặn cũng sẽ chịu được thôi! Hơn nữa mà nói có thể tới đây nói chuyện cùng với người đẹp như các cô, những cơ hội như vậy không phải lúc nào cũng có cả!”
Tô Bắc bật cười một tiếng, nhẹ giọng nói:
“Đúng vậy, những buổi tiệc kiểu như này đầu đầu cũng có những mỹ nhân xuất hiện, nhìn thôi đã đủ để hoa cả mắt rồi!
Lâm Chấn chăm chú nhìn Tô Bắc: “Trước mắt tôi đây chẳng phải cũng là một mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành đó sao?"
Tô Bắc gượng cười một tiếng, cô cười nói:
“Đạo diễn Lâm quá đùa rồi, tôi nào xứng với danh xưng ấy cơ chứ!"
Đạo diễn Lâm cũng không tiếp tục đối co với Tô Bắc nữa, ông từ từ nói:
"Đẹp hay không đẹp đều là do người khác đánh giá, cô Anne không cần phải khiêm tốn quá như vậy đâu.

Nếu như cô muốn dấn thân vào showbiz thì tôi nhất định sẽ giúp cô trở thành ngôi sao số một!
Tô Bắc bật cười, cô không nói gì thêm
Lộ Nam sau khi bước vào trong buổi tiệc, ánh mắt anh không ngừng tìm kiếm.

Cuối cùng dừng lại trên người Tôi Bắc đang ngồi trên sofa ở phía xa.

Anh đang chuẩn bị tiến về phía cô thì nhìn thấy có một người đàn ông khác khoảng ba mươi tuổi cũng đang tiến lại gần cô, hai mắt Lộ Nam liền lập tức lóe sáng lên.

Lâm Chấn- đạo diễn nổi tiếng trong nước, tuy đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẻ bề ngoài trông vẫn rất trẻ trung và phong độ.

Ánh mắt Lộ Nam càng nhìn càng lạnh hơn, có lẽ nào ông ta cũng có ý gì với Tô Bắc không? Anh nói người phụ nữ cho dù đi tới đâu cũng đều có thể quyến rũ được đàn ông, vậy mà cô còn nói anh ăn nói khó nghe sao? Tại sao có không tự nhìn lại bản thân mình xem, có phải có cảm thấy cô và anh chỉ là hôn nhân hợp đồng nên có thể muốn làm gì thì làm đó ư? Lộ Nam tức giận, anh gồng mình nằm chặt tay lại.

Anh rất muốn tới tìm Tô Bắc, nhưng nhìn thấy có đang đứng cùng với người đàn ông khác, anh liền gạt đi ý định.

Vân Phàm không biết đã chạy đi đâu mất, kể từ lúc vào đây đã chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả.

Lộ Nam vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn Tô Bắc đang cười nói vui vẻ ở phía bên kia, anh càng nhìn càng cảm thấy ngua måt.
Đột nhiên, từ sau lưng truyền tới giọng nói phụ nữ ngọt ngào
"Lộ Tổng, sao anh lại ở đây?” Lộ Nam quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp động lòng người của Nghiêm Đình Nghệ, anh từ từ đáp:
“Tôi có chút việc ở đây, tối nay cũng không bận gì nên tới tham dự tiệc rượu!
Nghiêm Đình Nghệ nảy ra một ý kiến:
"Lộ Tổng, nếu như anh không để ý thì tôi có thể đưa anh đi ngắm phong cảnh ở đây, trước đây tôi đã từng lớn lên ở thành phố này."
Nghiêm Đình Nghệ nói xong, ảnh mắt chờ đợi nhìn vào Lộ Nam.


Lộ Nam là giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế nếu như anh có thể nể mặt một chút vậy thì đúng là vinh hạnh lớn của cô rồi.
Lộ Nam chân chừ, anh đưa mắt liếc nhìn Tô Bắc, không biết cô cùng Lâm Chấn đang nói chuyện gì mà khiến cô cười không ngậm được mồm như vậy.

Ánh mắt Lâm Chấm tình tử nhìn Tô Bắc, ảnh mắt này của ông ta rõ ràng là có ý với cô, Tô Bắc bị ngốc sao? Một người đàn ông lớn hơn có những mười mấy tuổi, cô không biết tránh đi mà lại còn đứng đó cười nói vui vẻ, cô thật sự muốn tìm chết à?
Nghiêm Đình Nghệ thấy Lộ Nam không trả lời, ánh mắt dường như đang chú ý tới ai đó, cô liền nhìn theo hướng nhìn của Lộ Nam thì thấy ngay Tô Bắc.

Cô thất lễ nói:
“Nếu không chúng ta tới chào hỏi Anne một tiếng vậy, cô ấy là vì tôi nên mới tới buổi tiệc này.

Chỉ có điều đối với cô ấy những buổi tiệc rượu như này quả thật quá nhàm chán rồi l
Lộ Nam lạnh lùng, "Hừmột tiếng:
"Nhàm chán ư? Tôi thấy cô nghĩ nhầm rồi đấy, cô ấy bây giờ đang vui hơn bất cứ ai, lấy đâu ra nhàm chán vậy!
Tô Bắc cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lộ Nam đang nhìn chăm chăm về phía cô.

Bên cạnh anh là Nghiêm Đình Nghệ đang đứng ngoan ngoãn, khác hẳn với vẻ kiêu ngạo của cô trên ti-vi.

Tô Bắc cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Lộ Nam cảm nhận được sự thay đổi trong biểu cảm của Tô Bắc, anh dường như đang cố tình kích động Tô Bắc vậy.

Anh giận dỗi quay người sang nhìn Nghiêm Đình Nghệ, trên gương mặt để lộ ra nụ cười mê hoặc
"Nghiêm Đình Nghệ, lúc nãy không phải cô nói muốn đưa tôi đi ngắm cảnh sao? Tôi chưa được ngắm cảnh buổi đêm ở đây bao giờ cả, chỉ có điều bây giờ cô có rảnh không?”
Nghiêm Đình Nghệ hưng phấn gật
đầu:
“Có, có, tôi rảnh mà, chỉ cần Lộ Tổng không chế thì lúc nào tôi cũng đều rảnh cá!"
Lộ Nam nhìn Nghiêm Đình Nghệ rồi lại quay đầu nhìn Tô Bắc một cái, anh
nói: “Nếu như cô đã rảnh thì chúng ta mau đi thôi, còn nữa, sau này trừ khi ở công ty mới gọi tôi là Lộ Tổng, những lúc khác thì cô có thể gọi tên của tôi!”
Trong nháy mắt Nghiệm Đình Nghệ kích động sung sướng
"Lộ Lộ Lộ Nam, điều này là thật sao?"
Lộ Nam gật đầu: "Tất nhiên là thật rồi, tên được đặt ra chẳng phải là để người khác gọi đó ư?”
Nghiêm Đình Nghệ càng hưng phấn hơn, Lộ Nam để cô gọi thẳng tên anh, đây chẳng phải là đã chứng tỏ rằng quan hệ giữa cô và Lộ Nam đã có một bước tiến triển mới rồi sao? Lộ Nam ngoảnh đầu nhìn Tô Bắc, ánh mắt anh châm chọc, mang theo chút đùa giỡn nhìn vào cô.

Sau đó anh quay người đi cùng với Nghiêm Đình Nghệ rời khỏi tiệc rượu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.