Hôm nay là ngày diễn ra buổi tiệc nướng, Quang Liệp mặc chiếc áo len kín cổ màu đen bên ngoài khoác thêm áo vest trắng có thêu logo tên của một nhà thiết kế nổi tiếng còn Lâm Miêu Miêu mặc váy ngắn màu trắng kết hợp áo trễ vai màu đỏ trông cực kỳ dễ thương.
- “Cặp đôi trẻ đến rồi, thật đẹp đôi quá!” Giọng người hàng xóm nói.
- “Nghe nói cậu ấy ở nhà nội trợ để vợ mình đi làm ở ngân hàng đấy, thương vợ ghê đó” mấy bà hàng xóm chỉ trỏ bàn tán.
- “À cái thằng ăn bám vợ … đàn ông có bản lĩnh ai lại nằm nhà chờ vợ về đưa tiền chứ. Tôi thấy cậu ta ít khi ra ngoài lắm, nhìn cái mặt kia thì biết là loại dùng khuôn mặt quyến rũ phụ nữ rồi”. Mấy ông hàng xóm cũng xôn xao.
“Tôi nghe thấy cả đấy!” Quang Liệp nắm chặt tay.
Lâm Miêu Miêu nắm lấy tay anh bước đến tuyên bố: “Đây là chồng tôi, anh ấy thật ra có chút nhút nhát. Lúc trước bác sĩ bảo rằng anh ấy vì làm việc quá sức nên mới bị trầm cảm, cũng bởi vậy nên chúng tôi mới phải chuyển đến đây, một nơi ngoại ô hẻo lánh ít người.”
Nói xong Lâm Miêu Miêu ôm mặt khóc nức nở, những người hàng xóm lúc nãy còn chỉ trỏ bây giờ đều im bật vội vàng chạy lại an ủi.
“Cô ấy vất vả quá, anh chồng cũng tội nghiệp” giọng những người hàng xóm thì thầm.
“Diễn hay lắm vợ” Quang Liệp thì thầm vào tai Lâm Miêu Miêu.
Cô nháy mắt với anh “Xin lỗi”.
Anh và cô nhanh chóng hoà nhập vào bữa tiệc. Lâm Miêu Miêu tiến lại gần vợ Kit chào hỏi: “Xin chào, cô sống gần đây sao?”
- “Đúng vậy hôm nay là lần đầu tôi tham gia với mọi người” Vợ Kit lịch sự đáp.
Hai người càng trò chuyện càng thân thiết, Lâm Miêu Miêu rất nhanh đã lấy được vài thông tin hữu ít từ vợ tên Kit.
Tối hôm đó cô và Quang Liệp thu dọn hành ký chuẩn bị ngày mai sẽ rời đi.
- “Rời đi như vậy, thật sự rất nhớ những kỷ niệm ở đây trong một tháng qua” Lâm Miêu Miêu sờ vào sofa tỏ vẻ tiếc nuối.
Quang Liệp gật đầu đáp lời “Có cơ hội hãy cùng nhau quay lại đây”.
Lâm Miêu Miêu chỉ im lặng nhìn anh thở dài.
Sáng sớm khi hai người định rời đi phát hiện cửa đã bị khoá chặt từ bên ngoài.
- Họ nhốt chúng ta từ bên ngoài?
- “Chúng nghĩ một cánh cửa có thể ngăn tôi rời khỏi đây” Quang Liệp đạp cửa.
- “Suỵt, bên dưới” Lâm Miêu Miêu chỉ xuống dưới cổng có rất nhiều người đang đứng canh gác.
Quang Liệp lắc lắc điện thoại nói: “Điện thoại cũng mất sóng rồi … chắc chúng dùng thiết bị phá sóng”.
- “Rốt cuộc là bị phát hiện khi nào” Lâm Miêu Miêu bình tĩnh suy nghĩ.
- Cứ ở đây đợi đi, đến chiều nếu không thấy tôi trở về người của tôi sẽ đến ngay.
Quang Liệp và Lâm Miêu Miêu ngồi tựa lưng vào nhau, anh đặt tay mình lên tay cô từ từ nắm chặt “Có anh ở đây, không ai có thể làm hại em”.
- “Cũng đã một tháng kể từ khi hai chúng ta đến đây và trở thành một cặp vợ chồng rồi … Anh không biết em có yêu anh không?” Quang Liệp mỉm cười ấm áp hỏi.
Cô tiến đến mở tủ lạnh lấy ra đĩa cherry mới mua hôm qua, cầm một trái đưa lên miệng anh.
- “Đến lúc này em còn muốn ăn cherry?” Anh mím chặt môi nắm lấy cánh tay cô nói.
Lâm Miêu Miêu chỉ im lặng đưa trái cherry lên miệng mình cắn giữ một nữa rồi say đắm nhìn anh.
- Đây là câu trả lời của em cho câu hỏi của anh phải không?
Cô gật đầu nhấm mắt lại, anh chống tay lên mặt đất từ từ vươn tới ngậm lấy một nữa trái cherry trên miệng cô.
Nụ hôn của cả hai lần này có vị ngọt của cherry, thật sự rất ngọt ngào. Môi anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô, có chút ẩm ướt.
Một lúc sau, anh từ từ buông ra.
- Anh yêu em Lâm Miêu Miêu.
Cô vừa thở gấp vừa nói “Em cũng yêu anh”
- Vậy em nói đi, giữa anh và Thẩm Tinh Hồi em chọn ai?